Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 1

Gió lạnh thấu xương thổi lên mặt, băng tuyết bốn bề chầm chậm hòa vào cơ thể Tô Tư Doanh. Tô Tư Doanh ợ một hơi, nhắm mắt lại, dường như trong mơ màng nhìn thấy dáng vẻ tên khốn khiếp kia nói chuyện với bản thân.

Hắn ta nghiêm túc nói, hắn có người phụ nữ mà bản thân muốn kết hôn, trong mơ mơ màng màng, cô đưa tay ra thẳng thừng cho hắn một cái bạt tai.

"Cặn bã!" Sau khi đánh xong, Tô Tư Doanh còn chưa hết giận, lớn tiếng mắng một câu.

"Bạn học, tỉnh dậy đi."

Một âm thanh cố tình đè thấp vang lên bên tai cô, dường như còn có người đang đẩy vai cô.

Tô Tư Doanh mở mắt ra, đầu óc trống rỗng. Cô vô thức nhìn mảng đen kịt ở bắp tay, cảm thấy bên cạnh thấp thoáng có tiếng cười truyền tới, nhưng rất nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Mà trong loại yên tĩnh này, còn có những âm thanh xào xạc rất ồn ào.

Cô miễn cưỡng ngẩng đầu, đột nhiên đầu óc truyền tới cơn đau kịch liệt, khiến bản thân khó lòng nhìn rõ tình hình xung quanh. Tô Tư Doanh miễn cưỡng chống bàn đứng dậy, nhưng nhìn thấy một gương mặt bà cô với biểu cảm không giận tự uy trước mặt, liền giật thót một cái, ngồi lại theo phản xạ có điều kiện.

Đầu óc hỗn loạn hồi phục lại năng lực suy nghĩ bình thường trong khoảnh khắc đối mặt với bà cô kia, Tô Tư Doanh nhìn tứ phía, lại cúi đầu nhìn bản thân mặc đồng phục học sinh cùng những thứ trên mặt bàn.

Kì thi tuyển sinh đại học toàn quốc năm 20xx... Ngữ văn?

Phản ứng đầu tiên của Tô Tư Doanh là có người đang đùa với bản thân, nhưng sau khi đối diện với ba giám thị coi thi ở xung quanh, cô cảm giác... tất cả trước mắt có lẽ đều là thật.

Sau khi tiếp nhận lời phê bình ở một mức độ nhất định, Tô Tư Doanh với khuôn mặt đờ đẫn lặng lẽ cầm bút, tự biên tự diễn hoàn thành bài thi, nộp bài rồi rời đi.

Đi trên sân vận động thênh thang, nhìn ngôi trường vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tô Tư Doanh kéo bộ đồng phục thùng thình trên người, cuối cùng nhận ra... bản thân đã trùng sinh.

Tô Tư Doanh tìm tới cổng trường dựa theo kí ức, nhìn thấy dòng người nhốn nháo bên ngoài, da đầu lập tức tê liệt. Nếu cô nhớ không nhầm... hiện tại có lẽ bố mẹ đang chờ đợi cô ở bên ngoài.

Sau khi ý thức được bản thân trùng sinh, Tô Tư Doanh liền cố gắng nhớ lại xem kì thi đại học năm đó bản thân đã xảy ra chuyện gì. Nhưng, dù sao cũng đã trôi qua hơn năm năm, đừng nói trí nhớ không tốt, cho dù trí nhớ của cô có tốt, cũng không thể nhớ được tình hình cụ thể lúc này là gì.

Thấy có người muốn đi tới giục bản thân rời đi, Tô Tư Doanh hít thở sâu một hơi, chạy bước nhỏ xông ra cổng trường. Nhưng là học sinh nộp bài thi đầu tiên tại điểm thi, cho dù Tô Tư Doanh muốn giảm thấp cảm giác tồn tại, nhưng hỏa nhãn kim tinh của bố vẫn lập tức phát hiện ra con gái, sau đó dùng hết sức bình sinh hô lớn một tiếng: "Tô Tư Doanh!"

Tô Tư Doanh rất muốn đáp lại một câu "Chú nhận nhầm người rồi", sau đó đánh chết cũng không thừa nhận. Nhưng giãy giụa một hồi, cô vẫn cúi đầu đi về phía bố Tô.

"Sao con lại nộp bài thi sớm?" Mẹ Tô nhận lấy chiếc túi trong suốt trong tay Tô Tư Doanh, ấn đường nhíu chặt.

Tô Tư Doanh không biết phải giải thích với bố mẹ thế nào, lẽ nào bắt cô phải nói "Bố mẹ, hai người chuẩn bị sẵn tâm lí đi, thật ra người lúc này đứng trước mặt hai người là con của năm năm sau" trước vô số phụ huynh xung quanh sao?

Nhìn mặt mày bố mình vô cùng chờ đợi, Tô Tư Doanh chỉ đành nói: "Bố, mẹ, chúng ta về nhà rồi nói."

Mẹ Tô tiếp tục nhíu mày, cuối cùng vẫn là bố Tô đẩy một lớn một nhỏ ra khỏi dòng người đang chờ đợi con cái nhà mình, đi khỏi con đường tắc nghẽn, lái xe về nhà.

Trên đường về, từ đầu tới cuối mẹ Tô không nói gì. Tô Tư Doanh đau đầu bóp huyệt thái dương, bố Tô thuộc phái vô tư lự, mỗi ngày là một ngày vui, cũng không biết tại sao, người ông cưới được là một người lúc không nói chuyện thì cao quý lạnh lùng, lúc lên tiếng lại là người chanh chua hay càu nhàu.

Đối với Tô Tư Doanh mà nói, mẹ Tô chính là phụ huynh rất chú trọng tới chuyện học hành của con gái, chuyện khác không quan tâm, chỉ quan tâm tới học hành. Bình thường bà rất ít nói, nhưng hễ mở miệng là tuyệt nhiên nói tới chủ đề có liên quan tới học hành. May mà có bố Tô ở giữa điều tiết, nếu không, một người sống sờ sờ như cô thật sự sẽ biến thành chiếc máy học.

Cũng vì như thế, là một đứa trẻ không thông minh, Tô Tư Doanh vẫn luôn dốc sức học hành. Trong yêu cầu nghiêm khắc của mẹ, từ nhỏ tới lớn thành tích của cô cũng không quá tệ, nhưng chỉ có bản thân Tô Tư Doanh biết, tới cả lúc kì thi đại học kết thúc, bản thân vẫn không biết những đề bài kia nói tới cái gì, hoàn toàn làm đề dựa theo kinh nghiệm tích tiểu thành đại, mới duy trì được thành tích.

Nghĩ nhiều như thế, thật ra điều quan trọng nhất chính là vì... trước giờ chưa thật sự hiểu, sau năm năm đại học, Tô Tư Doanh đã hoàn toàn quên mất những thứ máy móc những năm cấp ba.

Cũng chính là, kì thi đại học lần này của cô... chết, chắc, rồi!

Ban đầu Tô Tư Doanh lựa chọn một trường đại học ở rất xa nhà, nên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với người nhà vì chuyện này, ngoại trừ năm mới, dường như bản thân không về nhà. Bất ngờ mặc đồng phục học sinh cấp ba, ngồi cùng một chiếc xe với bố mẹ, Tô Tư Doanh thật sự có chút trúc trắc, lại nhìn dáng vẻ lạnh lùng băng giá của mẹ mình, cô càng thêm khó chịu.

Khó khăn lắm mới về tới nhà, nhìn thấy cách bài trí trong kí ức, Tô Tư Doanh cũng coi như có lại một chút cảm giác cấp ba. Lên đại học, bố mẹ ly hôn, hai người bán căn nhà này đi, mua nhà mới cho riêng mình, cho dù có tới nhà của bố hay mẹ, cô cũng không có cảm giác về nhà.

Tô Tư Doanh vô thức sờ bài trí ở tủ giày, đột nhiên bị bố kéo ra bên ngoài cửa, nhỏ tiếng hỏi: "Doanh Doanh, là đề quá khó, áp lực quá lớn đúng không?"

Tô Tư Doanh trốn sau cửa, nhìn thấy mẹ Tô vào phòng mới nói: "Bố, con thật sự thi hỏng rồi, lần này chắc chắn phải học lại."

Bố Tô thở dài một tiếng, vỗ lưng con gái, "Còn mấy môn sau chưa thi, phải tự tin lên chút chứ Doanh Doanh."

"Không phải ạ..." Tô Tư Doanh vắt hết trí óc nghĩ xem nên giải thích với ông thế nào, cuối cùng cũng không nghĩ ra, chỉ đành hỏi: "Bố, nếu con thi hỏng, bố có trách con không?"

"Trách con làm gì, không thi đỗ thì thi lại thôi, cũng chỉ là học lại thôi, đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân." Bố Tô ôm lấy con gái, "Bài thi Toán buổi chiều cố lên con nhé, đừng nghĩ nhiều quá, lát nữa bố sẽ giải thích với mẹ."

"Hai người đang nói gì thế?"

Đột nhiên một chiếc đầu xuất hiện bên cửa, Tô Tư Doanh nghe tiếng giọng mẹ Tô, run lên một cái theo phản xạ có điều kiện, sau đó cười khan vào phòng, giao lại tất cả cho bố mình.

Trùng sinh về ngày đầu tiên của cuộc thi đại học, đối với Tô Tư Doanh mà nói căn bản có nghĩa là học lại. Tính cách của bố mẹ khiến cô lựa chọn ra tay từ chỗ bố, ít nhất cho ông chuẩn bị trước, đợi khi có kết quả cũng không tới mức quá thất vọng, còn có thể giúp đỡ bản thân.

Tô Tư Doanh tính toán một chút, sau đó vào phòng, cố gắng tránh để bản thân nghĩ tới những chuyện không vui, tất cả mọi chuyện, để thi xong rồi tính sau.

Cô lật vở vài tập trên bàn của bản thân, tìm được vở bài tập môn Toán, nhanh chóng ghi nhớ những công thức Toán học bên trên.

Dù sao... để trắng cả bài thi, quả thật cũng không tiện giải thích.

Nhưng loại phương pháp giải nguy đột xuất này cũng không quá hiệu quả, sau khi làm xong bài thi tổng hợp ngày hôm sau, Tô Tư Doanh gần như có loại kích động muốn nhảy lầu.

Cả đời này làm đề, cũng chưa từng bực dọc như thế! 
Bình Luận (0)
Comment