Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 13

Vô tri vô giác, học sinh khối 12 chào đón kì thi tháng đầu tiên sau khi lên lớp 12. Trước kì thi, giáo viên chủ nhiệm mỉm cười nói với mọi người, trong buổi họp hiệu trưởng đã nói, kì thi tháng đầu tiên là để học sinh tu tâm dưỡng tính.

Trong lớp học vang lên vô vàn tiếng gào thét, đây chính là cách nói khác về độ khó của kì thi lần này.

Tô Tư Doanh biết gần đây bản thân tiến bộ thần tốc, làm đề càng ngày càng thuần thục, nhưng cũng chỉ giới hạn trong nội dung bản thân đã ôn tập. Còn về những kiến thức cô chưa kịp ôn, chỉ có thể làm bừa. Nếu đề khó hơn một chút, cô thật sự không thể nắm chắc được thành tích.

Nói đi cũng nói lại, tuy thi cử vẫn là nỗi đau đớn uất hận của học sinh, nhưng ở đời trước, dường như Tô Tư Doanh chưa từng căng thẳng trước khi thi, còn lần này, buổi tối trước ngày thi cô đã căng thẳng tới mất ngủ.

Tô Tư Doanh không ngủ được, nhìn trần nhà một lúc. Trong đêm đen tối tăm, trần nhà ánh lên chiếc bóng từ đèn đường hắt vào qua cửa sổ, bóng cành cây lá cây trở nên kì ảo, cùng với đó là những tiếng mèo kêu thỉnh thoảng truyền từ dưới nhà lên, Tô Tư Doanh liền tưởng tượng ra một đống truyện ma trong đầu.

Nhắm mắt lại, cô kéo lấy góc chăn, đột nhiên nghe thấy điện thoại truyền tới tiếng rung.

Tô Tư Doanh là một người không nhiệt tình với chuyện nói chuyện qua mạng, cũng rất ít khi nhắn tin, thời cấp ba, điện thoại của cô thường cài đặt chế độ im lặng.

Từ lúc nào... bản thân lại có thói quen để điện thoại rung vậy?

Tô Tư Doanh thở dài, nắm lấy điện thoại mở lên. Đôi mắt trong đêm tối vô cùng mẫn cảm với ánh sáng, mất một lúc lâu để thích ứng, cô mới nhìn rõ nội dung tin nhắn.

Bạch Dĩ Dung: [Bạn cùng bàn, ngày mai thi xong có muốn đi ăn kem không ~]

... Tấm lòng của đứa trẻ này cũng thật lớn.

Cho dù trong lòng đã sớm nghĩ tới việc về nhà ôn bài, Tô Tư Doanh vẫn có chút bất đắc dĩ trả lời: [Được.]

Bạch Dĩ Dung: [Tuệ Quân nói ngày mai thi xong phải đi điều trị vết thương, cho nên chỉ có hai chúng ta thôi ~]

Hai người bọn họ...

Đời trước Tô Tư Doanh chết một cách kì lạ, ít nhiều cũng có chút liên quan tới người này. Hiện tại trở thành bạn bè, nhưng khi nhắc tới chuyện ở riêng với nhau, đại khái là lần đầu tiên.

Chần chừ giây lát, Tô Tư Doanh trả lời: [Được, thi xong gặp nhau ở đâu?]

Con người cũng nên hướng về phía trước, tới nay nghĩ lại những chuyện xảy ra lúc trước đều giống như giấc mơ, phải khóa chặt lại trong quá khứ, Tô Tư Doanh cũng không biết phải tiến về phía trước thế nào.

Nếu có thể đột phá, giải tỏa vướng bận của bản thân, có lẽ cũng không tệ.

Sau khi bàn bạc xong thời gian, Tô Tư Doanh nhắm mắt lại, cũng có cơn buồn ngủ. Chỉ là trước khi ngủ, đột nhiên cô nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng.

Bạch Dĩ Dung có tấm lòng rộng lớn thì cho qua, nhưng một người từng là học bá, hiện tại là học sinh cá biệt như cô tấm lòng rộng lớn để làm gì?

5 rưỡi sáng ngày hôm sau, Tô Tư Doanh bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, đáy mắt cũng xanh tái. Thu dọn cặp sách, đánh răng rửa mặt ăn sáng, trước khi đi, cô nhìn điện thoại một cái, phát hiện hôm qua bản thân và Bạch Dĩ Dung nói chuyện tới 12 giờ đêm.

... Lòng mình cũng thật rộng lớn.

Đặt điện thoại xuống, cô học thuộc bài trên đường tới trường. Khi học tới "Thục Đạp Nam", có một người chạy về phía cô, mang theo tiếng cười vui tai.

"Làm bài cố lên nhé!"

Hôm nay Bạch Dĩ Dung buộc tóc đuôi ngựa cao, còn trang điểm nhẹ, vẻ ngoài xinh đẹp không thể diễn tả. Đặc biệt là đôi mắt ấy, bình thường dịu dàng vô hại, có lẽ vì hôm nay trang điểm, viền mắt nơi khóe mắt khẽ cong lên, mang theo một cảm giác khác biệt.

Tô Tư Doanh cười thành tiếng "Cô cũng cố lên", một giây sau, bàn tay cô bỗng bị đối phương nắm lấy.

Nữ sinh luôn thích nắm tay ôm ấp bạn thân, thân thiết hơn còn có thể hôn hôn, dùng miệng đút đồ ăn là chuyện thường thấy, nhưng Tô Tư Doanh có chút thành kiến với người này, rất ít khi tiếp xúc cơ thể với Bạch Dĩ Dung, càng không nhắc tới hành động mười ngón tay đan nhau của cả hai hiện tại.

Cho nên... chuyện này là sao thế?

Tô Tư Doanh muốn rút tay ra theo bản năng, nhưng đối phương lại nắm rất chặt. Bạch Dĩ Dung cười híp mắt giơ bàn tay đang nắm chặt của cả hai lên phía trước, "Đem may mắn của em sang cho chị, nhất định sẽ thi tốt, cố lên!"

"Cảm ơn!" Tô Tư Doanh nhất thời không biết nên nói gì, "... Cảm ơn."

Bạch Dĩ Dung buông tay cô ra, hai tay chắp sau lưng, "Thế em đi trước đây, vở bài tập của Tuệ Quân vẫn còn ở chỗ em, em phải đưa cho cậu ấy."

"Đi đi, không cần vội, hiện tại vẫn sớm, cô ấy chưa tới trường đâu." Tô Tư Doanh nói.

Bạch Dĩ Dung cười híp mắt lại, "Em biết rồi."

Âm thanh vừa dứt, Bạch Dĩ Dung nắm hai tay lấy nhau chạy thẳng một mạch, để lại bóng lưng cho Tô Tư Doanh.

Có phải cô ta đi có chút vội không?

Tô Tư Doanh không biết cô gái này đang nghĩ gì, cúi đầu nhìn bàn tay vừa nắm lấy bàn tay, nhớ lại ban nãy, đột nhiên cảm thấy khoảnh khắc tay đối phương nắm lấy tay mình, cảm giác cũng không tệ.

Chà, không hổ là cô gái đang độ thanh xuân phấp phới, ngay cả tay cũng mịn màng như thế.

Một mình đi tới trường thi, Tô Tư Doanh thu lại suy nghĩ, chuẩn bị thi cử.

Sau hai tiếng rưỡi, môn thi đầu tiên kết thúc, cả trường thi đều ngập trong những âm thanh đại loại như "Đề này tớ chọn B", "Mẹ kiếp tao chọn C", "Bọn mày im cả đi! Tao còn không đọc hiểu văn ngôn đang viết cái gì nữa...".

Trong thời gian đợi tới môn thi thứ hai, nơi náo nhiệt nhất trong tòa nhà dạy học thật ra không phải trong lớp, mà là nhà vệ sinh.

Lúc thi Ngữ văn, Tô Tư Doanh có chút mót, nộp bài thi xong liền chạy thẳng ra ngoài. Vì là kì thi đầu tiên nên trường thi được sắp xếp ngẫu nhiên, không phân theo thứ tự thành tích cao thấp, cô và một bạn học nữ có thành tích không tệ xếp chung một phòng thi. Nữ sinh thấy Tô Tư Doanh rời đi cũng đi theo, vừa đi tới nhà vệ sinh vừa thảo luận đề thi ban nãy với cô.

Trời rủ lòng thương, cô không muốn thi xong còn phải nhớ lại nỗi đau đang lúc làm bài. Nhưng đối phương nói không ngừng, cô chỉ có thể phụ họa.

Có quỷ mới nhớ câu thứ ba đoạn hai trong bài văn ngôn ban nãy nói tới cái gì!

Tô Tư Doanh có chút khâm phục nữ sinh đang có đầu có đuôi bình luận về bài thi này, nghĩ kĩ lại một chút, nhớ ra hình như người này tên Sử Thanh Di, là cán bộ học tập trong lớp.

Khó khăn lắm mới xếp hàng đi vệ sinh xong, Tô Tư Doanh với trái tim mệt mỏi lại nghe thấy Sử Thanh Di hô lên: "Tư Doanh đợi em với!"

Thế là, Tô Tư Doanh vốn muốn về lớp học công thức lại lặng lẽ đứng trước cửa, nhìn người qua người lại trên hành lang.

Kì thi tháng của lớp 12 không giống thi đại học, chia các môn thành hai ngày. Kì thi tháng vốn chỉ là sự tồn tại nằm ngoài kế hoạch giảng dạy, tìm được một ngày thi thích hợp đã không dễ dàng, nhất định phải rút ngắn các môn Ngữ văn, Toán, bài thi Tổng hợp, Tiếng Anh trong một ngày thi. Thi xong môn thứ hai đã là buổi trưa, Tô Tư Doanh chạy tới thư viện như thường lệ, tránh để Sử Thanh Di tới tìm thảo luận đề bài. Nhưng tới chiều vừa thi xong môn thứ nhất, không ngoài dự đoán, cô gái kia đã lập tức chạy tới bên cô, nói bài thi Tổng hợp ban nãy biến thái cỡ nào.

Tô Tư Doanh bị bài thi Vật lý "bạo hành" không còn thiết tha cuộc đời nghe cán bộ học tập tiến hành phân tích đề thi, liền to đầu.

May mà môn cuối cùng là Tiếng Anh, nếu không Tô Tư Doanh nhất định sẽ ném người thao thao bất tuyệt kia ra ngoài cửa sổ.

Khi nghe thấy chuông kết thúc môn thi vang lên lần nữa, kì thi tháng với tiết tấu nhanh cũng kết thúc theo đó. Tô Tư Doanh thu dọn đồ đạc, Sử Thanh Di lại trồi lên, "Đi chung không?"

"Ngại quá, đã hẹn trước với Bạch Dĩ Dung gặp ở cổng trường rồi." Tô Tư Doanh áy náy nói.

Sử Thanh Di chu môi, nói: "Vậy thì đi chung ra cổng trường nhé."

Đối phương đã nói như thế, Tô Tư Doanh cũng không tiện từ chối tiếp, chỉ đành gật đầu.

Hai người đang đi, bỗng Sử Thanh Di hỏi: "À đúng rồi, chị và Bạch Dĩ Dung quen nhau bao lâu rồi?"

"Quen nhau sau khi vào lớp này."

"Hả?" Sử Thanh Di có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Tô Tư Doanh, "Nếu em nhớ không nhầm, hồi lớp 10 cậu ấy từng nhắc tới chị, không phải hai người đã sớm quen nhau rồi à?"

Sớm quen biết?

Tô Tư Doanh ngẩn ra, lại nghe thấy đối phương nói: "Người khác không nhớ, nhưng em lại nhớ lắm. Người như em nhớ dai lắm, nhớ đề nhớ chuyện rất kĩ, chắc chắn không nhớ lầm."

Nếu cô làm chắc chắn không nhớ lầm... Đột nhiên Tô Tư Doanh nhớ tới một vài chi tiết kì quái khi bản thân và Bạch Dĩ Dung tiếp xúc với nhau, bắt đầu sinh ra hoài nghi.

Lẽ nào... trước kia Bạch Dĩ Dung thật sự quen biết bản thân? 
Bình Luận (0)
Comment