Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 40

Tất cả nghi hoặc, tất cả hoang mang, tất cả những lo được lo mất trước kia, đều đã có đáp án trong khoảnh khắc này.

Cô đã thích người kia, người mà vốn dĩ bản thân không nên thích.

Tô Tư Doanh lại đập đầu lên gối, vô lực nắm lấy một góc mềm mại của nó.

Cho nên hiện tại... cô nên làm thế nào?

Mãi tới khi bố Tô về nhà, Tô Tư Doanh mới chầm chậm bò dậy, cố gắng cong lên một nụ cười, chạy tới nói: "Bố vất vả rồi."

Bố Tô vừa bật công tắc đè bị cô con gái đột nhiên chạy tới dọa giật thót, "Con ở phòng khách sao lại không bật đèn?"

"Để cho bố một bất ngờ mà." Tô Tư Doanh tùy tiện nói dối, nhận lấy túi đồ ăn đầy ắp trong tay bố, đi về phía nhà bếp, "Oa, hôm nay sẽ nấu thịt kho ạ?"

Bố Tô cười nói: "Ừ, hôm nay mừng con được nghỉ, nên làm thịt kho với bắp cải xào cho con. À đúng rồi, bố còn chuẩn bị tôm trong tủ lạnh, sẽ nấu cả tôm rang nữa."

Tô Tư Doanh hoan hô, chạy tới bên cạnh giúp bố cắt bắp cải.

Hai bố con thỏa mãn ăn bữa tối xong, sau khi dọn dẹp bàn ăn, bố Tô bảo con gái về phòng an tâm học bài. Tô Tư Doanh cũng không khách sáo, đấm vai cho bố Tô rồi chạy về phòng. Nhưng khoảnh khắc cánh cửa phòng ngủ đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt Tô Tư Doanh cũng biến mất triệt để.

Chầm chậm ngồi xổm xuống đấy, cô cúi đầu che mặt mình.

Đời trước Ninh Sóc nói chuyện gì cô cũng muốn giảng giải đạo lí, nhưng lần này, cô lại không nói ra được bất kì đạo lí nào. Chuyện duy nhất Tô Tư Doanh hiểu rõ chính là – tâm tư không thể để người khác biết của bản thân, tuyệt đối không thể để Bạch Dĩ Dung biết.

Nếu để Bạch Dĩ Dung biết, có lẽ sẽ rất thất vọng với cô.

Rõ ràng là bạn bè thân thiết, rõ ràng là quan hệ bạn cùng bàn thân mật, bản thân lại sản sinh tâm tư này với Bạch Dĩ Dung. Quan trọng nhất là, hai người đều là con gái.

Chỉ riêng chuyện này, đã chắc chắn rằng Bạch Dĩ Dung sẽ không tiếp nhận bản thân đang đơn phương.

Tô Tư Doanh thở dài một tiếng, đột nhiên, điện thoại trong túi quần rung lên hai tiếng.

Ngô Anh Triết: [Sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?]

Ánh mắt tối đi, có một loại cảm giác thất vọng không thể diễn tả trào lên. Trả lời sự quan tâm của bạn thân, cô chống người đứng dậy, chầm chậm đi về phía bàn học.

Nếu tình cảm này đã xác định phải cất sâu trong đáy lòng, vậy thì giả vờ như nó vốn không tồn tại là được.

Tô Tư Doanh nhớ lại thái độ không để tâm của bản thân với Ninh Sóc năm đó, hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra.

May mà còn một kì nghỉ đông dài, cho cô đủ thời gian để giấu giếm tình cảm này sâu hơn.

Nhưng...

Tô Tư Doanh bò ra bàn học, đầu mũi xót xa khó chịu.

Nhưng đây là lần đâu tiên cô thích một người...

Tuổi tác thật của cô đã sớm vượt qua giai đoạn yêu sớm, những cảm giác ngây ngô này dường như chỉ thuộc về độ tuổi học sinh, vô cùng sạch sẽ vô cùng tươi đẹp.

Cô nắm bắt quãng thời gian cuối cùng thời học sinh, yêu thích một người. Có người nói, người bản thân thật sự thích hồi cấp hai cấp ba, cả đời này đều khó mà quên được.

Đúng thế, hai chữ tình cảm đơn thuần nhất khi thích một người... làm sao có thể quên được chứ?

Tô Tư Doanh mạnh mẽ cắn môi dưới, từng giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống mặt bàn.

Nhưng tình cảm cô trân trọng nhất, chỉ có thể giấu trong đáy lòng như vậy.

Mãi mãi... không cách nào nói ra.

Đối với học sinh lớp 12 mà nói, cảm xúc nhiều nhất tồn tại trong kì nghỉ này có lẽ là lo lắng. Kì nghỉ vốn dĩ chính là để thư giãn, nhưng ngày thi đại học cận kề, ai có thể thật sự dám thả lỏng? Những tiếng pháo nổ trong ngày Tết, từ mùng Một lại bắt đầu phải tới từng nhà chúc Tết... không ít học sinh lớp 12 phiền phức tới nóng nảy, ước gì có thể nhanh chóng trở lại trường.

Nhưng thật sự quay lại trường, mọi người vẫn rất mâu thuẫn, người nào người nấy lại bắt đầu mắc các triệu chứng khi đi học, sống chết không muốn quay lại trường.

Trước giờ Tô Tư Doanh đều giữ thái độ không để tâm với việc đi học lại, nhưng lần này lại giống mọi người, mắc chứng bệnh "Chỉ là không muốn đi học".

Trong kì nghỉ, ngoài liên lạc với giáo viên, điện thoại của Tô Tư Doanh gần như đều ở trong trạng thái tắt nguồn. Mới đầu, bật điện thoại lên, cô sẽ nhận được rất nhiều tin nhắn tới từ Bạch Dĩ Dung, đại khái cảm nhận được tin nhắn trả lời của cô vừa chậm vừa lạnh nhạt, đối phương cũng không nói nhiều. Sau khi nói với cô, kì nghỉ đông giáo viên Toán không dạy thêm, Bạch Dĩ Dung chỉ nhắn tin vào mùng Một, sau đó cũng không nhắn gì thêm.

Tô Tư Doanh nghĩ, nếu Bạch Dĩ Dung có thể ghét bản thân cũng được, chí ít sau này tình bạn tan vỡ, cũng không lúng túng. Ai ngờ, cô xách cặp vừa đi vào lớp học, liền nhìn thấy một gương mặt viết đầy chữ tủi thân.

"Bạn cùng bàn! Đi học lại rồi mà sao chị tới muộn vậy hả?"

"Tôi..." Tô Tư Doanh nhìn vào mắt Bạch Dĩ Dung, nhịp tim chầm chậm tăng tốc, "Tôi dậy muộn."

Bạch Dĩ Dung nhìn cô, bỗng cười lên, "Không sao, vừa hay cho em một cơ hội bù đắp cho chị."

"Đợt khai giảng sau kì nghỉ hè lần trước chị lau bàn ghế giúp em mà." Hai mắt đóa hoa trắng bỗng sáng lên, "Lần này em lau lại rồi."

Kí ức bị cứng rắn kéo lại ngày đầu tiên bắt đầu đi học lại, Tô Tư Doanh nhớ tới cảnh Bạch Dĩ Dung chào hỏi bản thân khi ấy, nhớ tới bản thân vô cùng cảnh giác với Bạch Dĩ Dung, không nhịn được cười lên.

Thì ra, hai người quen nhau còn chưa được nửa năm.

"Chị cười gì... À, Tuệ Quân tới rồi!" Bạch Dĩ Dung nói được một nửa, quay người chào hỏi bạn thân. Chúc Tuệ Quân nhảy nhót chạy tới, nhìn về phía cuối lớp học theo thói quen, phát hiện Hạ Đông vẫn chưa tới, trên mặt lập tức bày ra vẻ thất vọng.

Bạch Dĩ Dung trêu chọc cô nàng, "Ôi chao, nhìn thấy bọn tớ mà cậu cũng không vui, sao lại làm mặt oan hồn thế?"

"Có người nào đó đạt được ý nguyện, chớp mắt lại bỏ đá xuống giếng với tôi, như thế thật sự có ổn không?" Chúc Tuệ Quân bĩu môi, tức giận đáp lại.

Bạch Dĩ Dung lập tức ngậm miệng, Tô Tư Doanh ở bên cạnh bỗng hiếu kì.

Gần tới 9 giờ, học sinh trong lớp càng ngày càng đông, bạn học một tháng không gặp dường như có những câu chuyện bất tận.

"Mấy ngày đón tết tôi ăn điên cuồng, béo lên hai cân rưỡi."

"Đừng nhắc nữa, bây giờ tôi ợ hơi toàn ngửi thấy mùi gà nướng thôi..."

"Cậu vẫn còn may, nhà tôi gói sủi cảo đón năm mới, không cẩn thận làm nhiều nhân, mồng bốn mới ăn hết sủi cảo từ 30 Tết, kết quả mồng năm lại gói sủi cảo..."

"Ha ha ha ha ha!"

Tô Tư Doanh nghe thấy những người bàn bên nói chuyện, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng nghe mãi nghe mãi, trong lòng lại có cảm giác thất vọng.

Tết năm nay, chỉ có cô và bố ở bên nhau.

May mà lúc này giáo viên chủ nhiệm vào lớp, sắp xếp nhiệm vụ quét dọn, khiến Tô Tư Doanh nhanh chóng quên đi những chuyện không vui.

Công việc điểm danh sau khi đi học lại kết thúc, Tô Tư Doanh không đợi Bạch Dĩ Dung và Chúc Tuệ Quân, một mình tăng nhanh bước chân rời đi. Nhưng khi đi tới cổng trường, bỗng Tô Tư Doanh nghe thấy có người gọi tên mình, liền quay người lại.

Bạch Dĩ Dung kéo Chúc Tuệ Quân, Chúc Tuệ Quân kéo Hạ Đông, ba người chạy tới trước mặt cô, khiến cô không biết làm sao.

"Sao chị lại chạy nhanh thế, cũng không đợi bọn em." Chúc Tuệ Quân bĩu môi, Hạ Đông rút tay áo của bản thân khỏi tay cô nàng, hỏi: "Tâm trạng cậu không tốt à?"

Tô Tư Doanh ngẩn ra tại chỗ, ánh mắt chạm phải người kia, lại vội vàng dịch chuyển xuống đấy, sau đó lắc đầu.

Nụ cười của Bạch Dĩ Dung cứng lại, cô hé môi, hơi thở trong ngày đông hóa thành một làn khói trước mặt.

Tô Tư Doanh không chú ý tới biểu cảm của Bạch Dĩ Dung, trong lòng chỉ quan tâm tới việc trốn tránh, nhưng quên mất bản thân vẫn còn những người bạn thân khác, quên mất sự trốn tránh của bản thân có thể làm tổn thương họ.

Mang theo nỗi hổ thẹn này, Tô Tư Doanh nhìn tuyết tích đầy trên đấy, khẽ nói: "Tôi tưởng mọi người có việc, ngại quá, tôi mời mọi người uống gì đó nhé."

Chúc Tuệ Quân liên tục nói được, Hạ Đông cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng gật đầu theo. Ba người cùng nhau nhìn về phía Bạch Dĩ Dung, nhưng nghe thấy Bạch Dĩ Dung nói: "Em không đi đâu, hôm nay có khách tới nhà." Nói xong, Bạch Dĩ Dung cười với Tô Tư Doanh, "Mọi người tiễn em tới bến xe nhé."

Đây là lần đầu tiên Bạch Dĩ Dung từ chối bản thân, Tô Tư Doanh ngẩn ra, gật đầu: "Được."

Những ngày sau đó, không biết rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề, thời gian Tô Tư Doanh và Bạch Dĩ Dung nói chuyện với nhau ngày càng ít. Cho dù là tan tiết hay tan học, kể cả tới phòng tự học vào tiết Toán, thậm chí cuối tuần tới nhà giáo viên Toán học thêm, giữa hai người không có quá nhiều câu chuyện trò, phần lớn chỉ là im lặng.

Tô Tư Doanh nói với bản thân, như thế cũng tốt, vừa có thể trốn tránh vừa có thể chuyên tâm học hành, nhưng sự bí bách trong lồng ngực lại đang nhắc nhở cô – cô chỉ đang lừa mình dối người.

Trong cảm xúc day dứt, vô tri vô giác, đã tới tháng Tư.

Khi mùa xuân tới, con người luôn rất buồn ngủ, vì cơn buồn ngủ ấy, buổi sáng Tô Tư Doanh khó thức giấc hơn bình thường rất nhiều, tới trường vẫn mệt mỏi vô cùng.

Vì để tránh ngủ gật trong lớp, học sinh trong lớp đã nghĩ ra vô vàn chiêu thức, có người bảo bạn cùng bàn chọc mình, có người bảo bạn cùng bàn thổi lên mặt, còn có người mang theo cả dầu gió, khiến lớp học ngập trong mùi dầu gió.

Người khác đau đầu vắt óc nghĩ cách đối phó với cơn buồn ngủ, Tô Tư Doanh lại rất đơn gián, lúc buồn ngủ chỉ cần sờ lên món quà Giáng sinh trên cổ tay. Mỗi lần chạm vào, cô sẽ lập tức tỉnh táo.

Sắp tới kì thi thử số ba, nếu cô không thể ở lại trong top 30 toàn trường, chuyện thi chung trường với Bạch Dĩ Dung chỉ có thể nằm mơ mà thành.

Đúng thế, nếu không thể tỏ lòng, không thể để Bạch Dĩ Dung biết cô thích Bạch Dĩ Dung, thì chỉ cần có thể thi chung một trường đại học với Bạch Dĩ Dung, dường như chính là một loại thỏa mãn cực lớn.

Cho dù đôi bên không còn thân thiết, nhưng nghĩ tới cả hai sẽ vào cùng một giảng đường, đi qua cùng một phong cảnh, Tô Tư Doanh cảm thấy bản thân đáng để phấn đấu.

Nghĩ tới đây, bỗng cô nhớ lại một chuyện. Đời trước Bạch Dĩ Dung là đàn em cấp ba của bản thân, theo lí mà nói thành tích lúc đó của Bạch Dĩ Dung không khác hiện tại, không khó để thi vào trường top đầu trong nước, kết quả lại chọn một trường đại học trung bình giống bản thân.

Lẽo nào Bạch Dĩ Dung thật sự đã quen Ninh Sóc từ trước, sao đó thi vào trường đại học hắn đang theo học sao?

Hít thở sâu một hơi, Tô Tư Doanh tiếp tục vùi đầu làm đề.

Thôi bỏ đi, đời trước thế nào đã không quan trọng nữa, đời này cô nhất định không thể để Bạch Dĩ Dung tiếp tục lún vào hố sâu Ninh Sóc kia. Chỉ cần hai người thi vào một trường đại học khác, tất cả những chuyện đời trước có thể đảo ngược, sau đó cũng không còn cơ hội phục hồi nguyên trạng.

Nhưng, tuy nói như thế, nhưng trong lòng Tô Tư Doanh vẫn có chút không cam thâm, không nhịn được tưởng tượng nếu đời trước gặp được Bạch Dĩ Dung ở đại học, người quen biết Bạch Dĩ Dung là bản thân...
Bình Luận (0)
Comment