Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 46

Dừng trước cửa một lúc, Tô Tư Doanh xách đủ loại đồ ăn vặt mua bên ngoài đi vào trong. Ban ngày tới khách sạn cất hành lí có chút vội, chưa dọn dẹp phòng, hiện tại hai người sắp xếp một lúc, còn cảm nhận được chút ấm áp nơi khách sạn xa lạ này.

Có lẽ là vì người bên cạnh khác biệt, thuê phòng cũng mang theo tâm trạng khác biệt.

Đợi đã, cái gì gọi là thuê phòng?

Tô Tư Doanh xấu hổ với tưởng tượng của bản thân, đỏ mặt chạy tới bếp rửa hoa quả. Bạch Dĩ Dung kéo rèm ra, vừa mở tivi vừa hỏi: "Hai người chơi bài thì không thú vị, tối nay làm gì đây?"

Làm... làm gì?

Tô Tư Doanh run rẩy trả lời: "Bên kia có máy tính, chúng ta xem phim đi."

"Cũng được." Bạch Dĩ Dung tắt ti vi, quay người đi mở máy tính, "Chị muốn xem thể loại nào?"

Âm thanh vòi nước có chút lớn, Tô Tư Doanh không nghe rõ Bạch Dĩ Dung nói gì, vừa định hỏi lại liền nghe thấy đối phương nói: "Xem phim kinh dị nhé, thế nào?"

... Không thế nào cả!

Tô Tư Doanh từ nhỏ đã nhát gan, chân tay loạn xạ tắt vòi nước, "Chị không xem phim kinh dị dâu! Chị nhát gan lắm."

"Có em ở bên cạnh chị còn sợ gì chứ?" Bạch Dĩ Dung ngồi xuống ghế vai trái ôm lấy đầu gối, "Thế lát nữa chị chọn đi, em xem phim gì cũng được. Hôm nay nóng quá, em đi tắm trước đây."

Nói xong, Bạch Dĩ Dung rời khỏi ghế chạy tới mở vali, lấy quần áo tắm rửa rồi vào nhà tắm. Nhà bếp đối diện với nhà vệ sinh, Tô Tư Doanh "ừm" một tiếng, tiếp tục rửa hoa quả, đợi khi rửa hoa quả xong quay đầu lại, suýt chút nữa đã ném chúng đi.

"Bạch Dĩ Dung, sao em tắm rửa lại không đóng cửa nhà vệ sinh hả?"

"Em vẫn chưa lấy sữa rửa mặt, định thay quần áo xong sẽ ra ngoài lấy..."

Tô Tư Doanh không nói lời nào, đóng cửa lại, lấy sữa rửa mặt trong vali ra, nhét vào trong dọc theo khe cửa, "Của em."

Dường như bên trong có tiếng khẽ cười, khiến Tô Tư Doanh đỏ ửng mặt tim đập nhanh, vội vàng rút tay về rồi chạy đi.

Trong hội thao lúc trước cũng từng nhìn cơ thể của đóa hoa trắng, nhưng hiện tại nhìn lại có cảm giác khác biệt.

Lúc đó cô chưa ý thức được bản thân thích người này nhường nào, trong lòng đa phần là cảm giác cảm động cùng hổ thẹn. Nhưng lúc này, người bạn gái đã tỏ tình với bản thân, khi nhìn lại, trong lòng thật sự không cách nào có thể bình thản.

Tô Tư Doanh thở dài, cầm đồ ăn cùng hoa quả bày trên bàn máy tính, sau đó nghiêm túc chọn phim.

Mười phút sau, Bạch Dĩ Dung ra khỏi nhà tắm, da dẻ trắng bóc có chút ửng đỏ, quấn chiếc khăn tắm lỏng lẻo, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

"Chị chọn xong chưa?" Bạch Dĩ Dung hỏi.

"Chọn..." Tô Tư Doanh vừa nói vừa quay đầu, "... Có phải khăn tắm của em lỏng quá không?"

Người trước mặt tùy tiện quấn tóc dài ra sau gáy, những sợi tóc tán loạn đang nhỏ nước, có giọt nước nhỏ lên bờ vai trần, sau đó chảy dọc theo đường cong xuống dưới. Tô Tư Doanh nhìn tới đỏ mặt, mạnh mẽ quay đầu về.

"Em sấy tóc xong sẽ thay quần áo." Bạch Dĩ Dung cười cười, "Chị muốn đi tắm không?"

Đôi mắt Tô Tư Doanh nhìn chằm chằm màn hình, nhưng cơ thể căng cứng. Cứng nhắc một lúc lâu, cô cúi đầu đứng dậy, tới vali tìm đồ.

Bạch Dĩ Dung mím môi, nhưng ý cười vẫn lan tràn trên khóe mắt. Đợi Tô Tư Doanh vội vội vàng vàng chạy vào nhà tắm, Bạch Dĩ Dung lấy máy sấy không nhanh không chậm sấy tóc.

Không lâu sau, cửa nhà tắm chầm chậm mở ra, Tô Tư Doanh mặc váy ngủ màu xanh nhạt đi từ trong ra. Người đang sấy tóc nghe thấy âm thanh, lập tức tắt máy sấy, hỏi: "Chị có sấy tóc không?"

"Có..." Cô gật đầu, Bạch Dĩ Dung giơ máy sấy lên, "Em sấy cho chị."

Tô Tư Doanh chần chừ gật đầu, chậm chạp đi tới. Đối phương cởi búi tóc dài của cô ra, bảo cô ngồi xuống ghế bên cạnh, nghiêm túc sấy tóc cho cô.

Đầu ngón tay ấm áp luồn qua mái tóc dài ướt át, thỉnh thoảng chạm vào vai cùng cổ, khiến Tô Tư Doanh không cầm lòng được run lên.

Đợi khi tóc đã được sấy khô, Bạch Dĩ Dung tắt máy sấy, lấy lược nhẹ nhàng chải tóc cho cô.

Không khí ám muội kì lạ chuyển động trong căn phòng yên tĩnh, Tô Tư Doanh nhẫn nhịn một lúc, đứng dậy hỏi: "Chúng ta có xem phim không?"

Bạch Dĩ Dung đặt lược xuống, "Chị đi bật đi, em thay quần áo rồi ra."

Sau đó, trong sự quan sát của Tô Tư Doanh, Bạch Dĩ Dung cởi khăn tắm ra, đưa tay nắm lấy áo ngủ mặc lên người.

Tô Tư Doanh: "..."

Theo lí mà nói, tại sao người này tắm rửa, thay quần áo đều không chú ý như thế chứ?

Bạch Dĩ Dung nhìn dáng vẻ túng quấn của Tô Tư Doanh, lập tức cười nói: "Cũng không phải chưa từng nhìn, chị đỏ mặt gì chứ?"

"Chị không..." Tô Tư Doanh đang giãy giụa sắp xếp câu từ.

Nhưng còn chưa nói xong, Bạch Dĩ Dung lại nói: "Sau này còn nhiều cơ hội nhìn lắm."

"..."

Mama, hình như người phụ nữ giở trò lưu manh với con!

Tô Tư Doanh muốn khóc nhưng không có nước mắt, không hiểu tại sao bản thân lại nhìn trúng một người mặt dày như thế. Nhưng hình tượng của Bạch Dĩ Dung quá đa dạng, đột nhiên cộng thêm mục "không biết xấu hổ" dường như cũng không có cảm giác mất hài hòa.

May mà đối phương không định làm khó cô, thay đồ ngủ xong liền chạy tới xem phim cùng nhau. Thở phào một hơi, cuối cùng lực chú ý của Tô Tư Doanh cũng di chuyển lên bộ phim.

Cô chọn một bộ phim tình yêu rất nổi tiếng vào năm ngoái, nghe nói kết cục buồn bã khiến vô số người rơi nước mắt, nhưng trong phim có rất nhiều tình tiết gây cười. Hai người ôm chân ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng lấy hoa quả cùng đồ ăn vặt bỏ vào miệng, xem tới đoạn thú vị liền cười thật to.

Bộ phim chiếu được một nửa, tình cảm của nam nữ chính xảy ra vấn đề, nữ chính tức giận muốn chia tay, nam chính im lặng một lúc, kéo tay nữ chính dẫn về phía trước, sau đó trực tiếp hôn nhau.

Nữ chính nửa kéo nửa đẩy, cuối cùng vẫn thật thà nằm trọn trong vòng tay nam chính. Trong loa truyền tới tiếng thở dốc, thỉnh thoảng còn có những âm thanh nhỏ bé phát ra khi nữ chính kháng cự, Tô Tư Doanh bỗng lúng túng, muốn bản thân vùi mình vào trong đống đồ ăn vặt.

Cho nên tại sao cô lại chọn phim tình yêu chứ?

Trong lòng vô cùng hối hận, nhưng là phim bản thân tự chọn, có quỳ xuống cũng phải xem xong. Tô Tư Doanh động đậy đổi tư thế, di chuyển ánh mắt, ra sức nhét anh đào vào miệng.

Đợi khi cảnh quay hôn môi nồng nhiệt kết thúc, cô mới ngẩng đầu lên, kết quả lại nhìn thấy Bạch Dĩ Dung đang chăm chú nhìn bản thân.

"Chị căng thẳng gì thế?"

"... Chị chỉ muốn ăn anh đào thôi."

Bạch Dĩ Dung cười lên, "Trùng hợp quá, em cũng muốn ăn."

Tô Tư Doanh nghe xong, đưa tay ra chọn quả anh đào to nhất trong đĩa, nhưng còn chưa đợi cô đút cho người bên cạnh, người đó đã nghiêng người, hôn lên khóe miệng cô.

"Em chỉ muốn nếm thử vị thôi."

Nói xong, trong ánh nhìn bất an chật vật của Tô Tư Doanh, Bạch Dĩ Dung tiến thêm một bước, nhận lấy cánh môi đang hé mở vì sửng sốt kia.

Đôi môi thơm ngọt mang theo hương thơm của anh đào, truyền tới giữa đầu lưỡi của cả hai. Nụ hôn kết thúc, Bạch Dĩ Dung khẽ nâng người, nhìn đôi môi lóng lánh ánh nước, cổ họng động đậy, lại hôn thêm lần nữa.

Đợi khi hai người tách ra, trong đầu óc quay cuồng của Tô Tư Doanh chỉ có một suy nghĩ.

Uổng cho bản thân sống nhiều thêm mấy năm, thận chí đã bước chân ra xã hội, nhưng trong chuyện này lại không bằng một nữ sinh cấp ba!

Thật sự rất mất mặt.

Đôi mắt Tô Tư Doanh mê ly, nhìn vào mắt Bạch Dĩ Dung một lúc, bỗng nghe thấy đối phương nói: "Ban nãy có bỏ qua một đoạn, có muốn tua lại không?"

Lúc này Tô Tư Doanh mới phản ứng lại, đỏ ửng mặt nắm lấy chuột, tua ngược về trước một đoạn.

Bộ phim tiếp tục, hai người im lặng hơn trước đó rất nhiều, tới nỗi tới đoạn phim buồn cười cũng không có ai cười. Khó khăn lắm mới đợi bộ phim kết thúc, Tô Tư Doanh lập tức chạy vào nhà vệ sinh đánh răng, nói là chuẩn bị đi ngủ.

Bạch Dĩ Dung thu dọn bàn máy tính một lúc, kéo tủ đầu giường chặn cửa.

Khi Tô Tư Doanh ra ngoài, trong phòng chỉ có một ngọn đèn tối tăm nhất, giường chiếu đã trải sẵn. Bạch Dĩ Dung thấy cô ra ngoài, cũng đi đánh răng rửa mặt, lúc quay lại, nhìn thấy bạn gái mình đã nằm sẵn trên giường, đang nghịch điện thoại.

"Ngày mai sẽ đi tham quan, ngủ sớm chút đừng nghịch nữa." Bạch Dĩ Dung nhảy lên giường, nhào tới bên Tô Tư Doanh.

Tóc dài tán loạn rủ xuống, sợi tóc mềm mại tiếp xúc với da thịt lành lạnh, Tô Tư Doanh đỏ mặt vén tóc trên người ra, sau đó đặt điện thoại sang một bên.

Ánh mắt của Bạch Dĩ Dung khẽ động đậy, chỉ là tới cuối cùng cũng không nói gì, ngả ra giường cùng Tô Tư Doanh.

"Người yêu ngủ ngon."

"... Ngủ ngon."

Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ không quá thấp, nhưng vẫn nên đắp một lớp chăn phòng. Hai người đắp chung một chiếc chăn, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ cùng ánh đèn tối tăm.

Sáng ngày hôm sau, Tô Tư Doanh mở mắt, phát hiện một chân mình đang gác lên người Bạch Dĩ Dung, còn ôm lấy một cánh tay của đóa hoa trắng, nhất thời bị dọa tỉnh.

Đáng sợ nhất là, đối phương không ngủ tiếp, mà mở mắt nhìn bản thân.

"..."

Bình thường Tô Tư Doanh có thói quen ôm chăn đi ngủ, lúc này muốn khóc nhưng không có nước mắt.

Tướng ngủ tệ hại của bản thân lại bất ngờ lộ ra trước mặt bạn gái...

Điều này thật sự... mất mặt quá đi! 
Bình Luận (0)
Comment