Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 242

Tang Đồng nhìn thấy cảnh này thì trong lòng vui sướng: "bán bạn cầu vinh, đáng lắm!"

Mục Dung bất đắc dĩ nhìn nhìn Tang Đồng, ra hiệu cho cô ít nói lời cay đắng, người sau hừ lạnh nhưng không nói thêm gì 

Trong mắt La Như Yên loé lên chút bi thương, tình cảm nhân loại quá phức tạp, uổng cô sống ngàn năm lại không học được gì.

Hắc khí trên mặt La Như Yên dịu dần, cô không dám chạm vào chỉ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Mục Dung có mặt dây chuyền hộ thể, pháp lực ta thấp không thể điều khiển lệnh kỳ tôn chủ đã cho, cô phụ ủy thác của Công Tử, Như Yên đáng chết."

Tôn chủ bóng đen phất tay áo, thu lại hắc khí trên mặt La Như Yên, liếc nhìn bóng đen "Công Tử": "Như Yên nói Bản Tôn tin tưởng, ngược lại ngươi tự tiện chống lại mệnh lệnh của Bản Tôn phải chịu tội gì?"

Cái sau lập tức quỳ xuống sợ hãi nói: "Tôn chủ tha tội, thuộc hạ có lời cần giải thích."

"Nói."

"Vâng, thuộc hạ cả gan suy đoán thánh ý của tôn chủ, mưu kế tỉ mỉ bố trí nhiều năm của ngài nếu không có người thưởng thức thì rất phí công. Từ trước đến nay Tang Đồng tự xưng đại đạo chính tông lại có năng lực, cho nên thuộc hai cả gạn tự tiện tha mạng để ả tận mắt nhìn thấy một sự bắt đầu của kỷ nguyên mới."

Bóng đen ha hả cười: "Nói không sai, chỉ có mấy người chúng ta chứng kiến kỷ nguyên mới có chút cô đơn, đứng lên đi."

"Đa tạ tôn chủ."

Mục Dung yên lặng lắng nghe, đi lên trước một bước: "Bát Chỉ Kính đâu?"

Bóng đen vung tay, bốn người hạ xuống đất: "Ngươi thông minh hơn so với Bản Tôn đã nghĩ, mấy năm nay ngươi trưởng thành không ít, bốn năm trước tại Nguyệt Hương thôn lời của Bản Tôn vẫn có giá trị, chỉ cần ngươi thành tâm quy thuận Bản Tôn lập tức nhận ngươi làm đệ tử nhập thất, tại kỷ nguyên mới sẽ phong ngươi làm hộ pháp đại thần, phó trợ Bản Tôn thống lĩnh tân tam giới."

Người phụ nữ sau lưng bóng đen lộ về lo lắng hỏi: "Tôn chủ, ngài đã hứa với thuộc hạ?"

"Yên tâm, Bản Tôn đã phong Thần vị cho ngươi, tuyệt không nói nhảm."

Mục Dung nhìn người phụ nữ, nhàn nhạt nói: "Ngươi là Nguyệt Hương?"

Đáy mắt Nguyệt Hương ánh lên sự hung hăng: "Mau giao ra hồn phách nghiệp chướng kia!"

"Ta vốn không có quyền xem vào ân oán Nguyệt Hương thôn, chẳng qua ngươi từng là người đáng thương, sao lại đẩy sự bất hạnh này sang người người khác? Xem như thôn dân hại ngươi thê thảm thế nhưng đó là chuyện của mấy đời trước, sau khi xảy ra thảm trạng thôn dân cũng vì ngươi xây miếu cúng vườn, nhờ vậy hồn phách của ngươi mới có thể trường tồn, thế hệ kia đã sớm về với cát bụi, cảnh ngộ của Lưu nhị tỷ đáng thương như ngươi, ngươi cần gì cứ phải cố ép không tha?"

Nguyệt Hương kích động quát: "Ngươi biết cái gì..."

Bóng đen kịp thời ngăn ả lại: "Aiz, nhiều lời vô ích, Bản Tôn sẽ làm chủ cho ngươi."

"Mục Dung, người thông minh nên biết thời thế, diệt thế sắp tới kỷ nguyên mới cũng sắp bắt đầu, Bản Tôn ở kỷ nguyên mới là Thần Phật khai thiên lập địa, chỉ cần bây giờ ngươi đi tới đây, chuyện cũ Bản Tôn sẽ bỏ qua hết, người thông minh như ngươi cần gì chết theo thế giới dơ bẩn này?"

Tang Đồng đi tới cạnh Mục Dung, nhỏ giọng nói: "Nếu không thể bảo trụ hồn phách Lưu nhị tỷ, hủy đi cũng không giao cho Nguyệt Hương."

Bóng đen công tử quỳ một chân trước mặt bóng đen: "Tôn chủ, giờ lành đã đến cung thỉnh diệt thế."

Bóng đen lại nói với Mục Dung: "Suy nghĩ thật kỹ, thời gian ta cho ngươi không nhiều, dựa vào mấy người các ngươi muốn đối đầu với Bản Tôn không khác kiến càng lay cây, đừng làm chuyện điên rồ."

Bóng đen đạp chân cấp tốc bên lên trên cao, bay thẳng đến vị trí trung tâm của mặt trăng mới dừng lại.

"Rầm" một tiếng, bóng đen tự phát nổ hoá thành mây đen mịt mù, từ trong mây đen bay ra vô số quạ đen.

Mục Dung nhìn cảnh tượng quen thuộc này, chuyện cô suy đoán rốt cuộc cũng rõ ràng.

"Nguyệt Hương thôn, Bát Chỉ Kính, Bất Hoán Thi...hay cho một bàn cờ lớn."

Tang Đồng và Tiếu Nguyệt nhìn Mục Dung, chờ cô giải thích, đúng lúc này trên bầu trời xuất hiện một cái quan tài đá, từ góc độ mà nhìn giống như một toa xe ngựa, bên ngoài chín con rồng được điêu khắc vô cùng sinh động.

Tang Đồng hoảng hốt: "Đây là?"

Quan tài đá từ từ mở ra, từ bên trong bay ra một thi thể bị hong khô, hắc khí đầy trời lập tức tụ lại, chui vào bên trong thi thể.

"Đây...đây là Bất Hoán Thi? Không phải đã...."

Mục Dung gật đầu: "Chúng ta từ trước đến giờ vẫn luôn trúng kế, tại đêm tiêu diệt Bất Hoán Thi tôi đã thấy trên trời có một đàn quạ đen nhưng cũng không để tâm lắm, hoá ra đêm đó chúng ta đối phó không phải thật sự là Bất Hoán Thi."

Bóng đen công tử đột nhiên cười ra tiếng, nói: "Không sai, tôn chủ nhìn xa trông rộng, làm đại Thần kỷ nguyên mới làm sao không có nhục thân được? Nhưng nhân loại dơ bẩn thối tha chỉ có Nghịch Thiên chi vậy Bất Hoán Thi bất tử bất diệt mới có đủ tư cách làm nhục thân của tôn chủ. Không nghĩ tới chính là Bất Hoán Thi bị một cổ hồn chiếm trước, cũng may bọn họ âm dương tương khắc, tôn chủ liền cùng các ngươi diễn một màn kịch, mượn Kim Tằm Cổ tiêu diệt cổ hồn, hiện nay thứ duy nhất có thể khắc chế nhục thân của tôn chủ cũng không còn. Ngay cả người có khả năng chế tạo ra nó Hoa Vân Nguyệt cũng đang trong tay bọn ta, ta xem xem các ngươi còn có cách gì, ha ha ha ha."

Tang Đồng chỉ kiếm về công tử: "Ngươi là ai?"

"Sao vậy? Không nhận ra ta sao? Lão chiến hữu của ta."

Sắc mặt Tang Đồng âm trầm cắn răng phun ra hai chữ: "Vương Hạo!"

Bóng đen công tử ha hả cười: "Không sai."

"Trong cục đối ngươi không bạc, ngươi vì sao phản bội? Thế giới không còn cha mẹ ngươi thì sao? Người làm bản thân ngươi không ra người, ma không ra ma, có biết nhục thân..."

"Ha ha ha ha, đúng là người ngu không thể cứu, nhục thân nhân loại đúng là quý giá nhưng chỉ tiếc chúng ta sinh ra ở thời kỳ Mạt Pháp, có bao nhiêu người có thể phi thăng đắc đạo? Trong cục có thể cho ta bất lão bất tử sao? Ngươi cũng biết năng lực của ta, ngươi biết nhìn thấy chính mình chết lại không thể ngăn cản tàn nhẫn thế nào không?"

Tang Đồng ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết từ lúc nào ánh sáng mặt trăng đã biến thành màu huyết hồng, tinh thần sa sút, cô rũ tay: "Đến nước này, ta nhận thua."

Tiếu Nguyệt khẩn trương: "ngươi nói gì vậy, chúng ta còn chưa cố gắng qua mà!" Cô quay đầu nhìn Liễu Nhị nương tử vẫn ngủ say 

Tang Đồng đáp: "Coi như cô không biết uy lực của bóng đen, nhưng cũng từng đấu nhau với Bất Hoán Thi, còn có lệ quỷ Nguyệt Hương nhận hương quả ngàn năm dương gian, nhìn thì vô hại uy lực kinh người Hoạ hồn, cô cảm giác chúng ta có thể thắng sao?"

Vương Hạo vỗ tay: "Không tệ, kẻ thất thời mới là trang tuấn kiệt, quả nhiên ta không nhìn nhầm ngươi, chỉ cần ngươi quy hàng ta sẽ tiến cử ngươi với tôn chủ, kỷ nguyên mới cần một vị thần quản lý cộng đồng."

Tang Đồng giật giật khoé miệng: "Được, vậy ta đây tặng cho tôn chủ một lễ vật, Mục Dung, đưa hồn phách Lưu nhị tỷ cho tôi."

Mục Dung nhìn Tang Đồng một chút: "Được."

Mục Dung lấy một cái túi vải nhỏ dán bùa vàng đưa cho Tang Đồng, Tang Đồng nâng lên nâng xuống túi vải: "Cho ngươi."

Trong mắt Nguyệt Hương loé lên vẻ tham lam: "Mau xé mở phong ấn!"

Tang Đồng nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi: "Sao không tự thân đến lấy? Aiz nha~~ ta quên nha, mấy thứ các ngươi đâu có nhục thể, sao đụng vào đồ vật dương gian được."

(Chị đại cà chua cực mạnh:))~)

Tiếu Nguyệt tròn mắt, tóc dài mềm thuận lập tức biến thành kim châm, cả người tỏa ra lửa hồng, kiểu như chỉ cần Tang Đồng xé bùa cô sẽ lập tức ăn hồn phách kia vào bụng 

Tang Đồng không để ý, cười nói: "Cho nên "tôn chủ" nhất định phải có nhục thân đúng không, nếu không thì "chư thần" trong kỷ nguyên mới toàn phải nhập vào người sống để truyền đạt thần chỉ há không làm người ta cười đến rụng răng mới lạ."

Vương Hạo nhìn chằm chằm Tang Đồng, gầm ra từng chữ: "Ngươi có y gì.?"

Tang Đồng quăng túi lên cao, cầm chặt kiếm Ngũ Đế đâm vào túi vải "Phốc" một tiếng, túi vải bốc cháy.

"Á!" Tiếng thét thảm thiết vang lên, Nguyệt Hương ôm đầu đau đớn co quắp dưới đất.

"Phi!" Tang Đồng phỉ nhổ một cái rồi nhảy về sau, Tiếu Nguyệt đang ngơ ngẩn không hiểu thì nghe Tang Đồng gọi: "Tiếu Nguyệt, câu chút thời gian cho tôi."

Lang Vương khổng lồ hiện ra bản thể, Tang Đồng nắm lấy Mục Dung, sử dụng Súc Địa Thành Thốn, một hơi bắn đi hơn trăm mét.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, quạ đen vẫn chưa tản, khói đen vẫn chưa hoàn toàn chui vào thi thể Bất Hoán Thi, đây là cơ hội cuối cùng của hai người!

Mục Dung chụp lại kiếm Ngũ Đế: "Không phải đã nói để tôi?"

Tang Đồng nhấc chân đá Mục Dung: "Tôi đã đồng ý đâu!"

"Á!!!!!" Nguyệt Hương cuồng loạn gào thét: "Tôn chủ, tôn chủ làm chủ cho ta!"

Hoá ra, tổ tiên Lưu gia lúc trước cũng có chia thịt Nguyệt Hương, thời xưa trước khi thổ táng thi thể rất hay mở nắp quan tài ba ngày, thứ nhất là tiện cho thân nhân đến phúng viếng, thứ hai là muốn tam hồn thất phách của người chết hoàn toàn ly thể, miễn cho việc người chết bị nhốt trong quan tài bỏ lỡ luân hồi.

Nhưng năm đó đói dân đâu có quản nhiều như vậy được, thi thể Nguyệt Hương chưa nguội đã bị hạ huyệt, làm cho một số hồn phách của ả bị những người kia đưa vào bụng.

Thời gian lâu dài những tia hồn phách của Nguyệt Hương không ngừng chia đến những đời tiếp theo, cho dù Nguyệt Hương hút đầy bụng sức mạnh tín ngưỡng, nhưng vì hồn phách không tròn nên không thể vĩnh sinh, muốn hoàn chỉnh nhất định phải diệt môn đồng thời hấp thu hồn phách của tất cả dân làng vào cơ thể mới được.

"Tang Đồng!" Mục Dung ôm bụng hét to một tiếng, người sau không nói hai lời hai tay cầm kiếm tự đâm vào ngực mình.

Tang Đồng đau đớn rên khẽ, khoé miệng chảy ra máu tươi, cô cắn răn ra sức đâm kiếm vào ngực sâu hơn ba tấc, sau đó run rẩy rút kiếm ra.

Máu tươi tràn ra, Tang Đồng ấn pháp quyết phong bế đại huyệt, "phốc" một tiếng máu tươi nóng hổi phun đầy thân kiếm.

Cô nhìn Mục Dung một chút, khoé miệng nhẹ cong, cảm nhận được sinh mệnh bản thân từng chút từng chút cạn dần, khoé mắt liếc nhìn bóng đen trên trời, thấy hắn cũng đang dần vào giai đoạn cuối...

Bất chấp nguy hiểm chân nguyên, cô nói với Mục Dung: "Giúp tôi làm một cái mộ giả ở Tây Tạng."

~~~

Nguyên lai, có những điều nằm sâu đến nổi chúng ta đều tưởng chừng đã quên nó tự lúc nào. Một câu cuối cùng cũng làm người ta hiểu, dù chân vượt ngàn sơn vạn thủy tâm lại chỉ gửi cho một nơi an bình.

Hôm nay bao nhiêu đây thôi nhá~
Bình Luận (0)
Comment