Bùi Dương ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"
Phó Thư Trạc chống cằm, nhếch mép cười: "Em đoán xem?"
"Đoán cái gì chứ..." Bùi Dương chán nản, "Đã không cho ăn kem thì ít nhất cũng cho tôi ăn lòng gà một chút chứ, miệng tôi ngày nào cũng như nước lã."
Phó Thư Trạc: "Cầu xin anh đi."
Bùi Dương đập lon Coca thật mạnh, nước ngọt suýt phun ra. Cậu hít một hơi thật sâu: "Sếp Phó, cầu xin anh."
Đừng hỏi tại sao cậu lại hèn như vậy, ăn nhờ ở đậu phải biết điều.
Phó Thư Trạc nhịn cười đến nỗi vai run lên, tuy mất trí nhớ nhưng biểu cảm của Bùi Dương vẫn giống hệt như trước, thỏa hiệp nhưng vẫn mang theo ba phần phẫn uất.
Hắn có chút mềm lòng: "Ăn cũng được, tối bị tiêu chảy đừng có khóc với anh."
Bùi Dương gần như thề với trời: "Khóc cũng trốn đi."
Phó Thư Trạc bật cười, tận tụy tráng chén đĩa cho Bùi Dương: "Đậu phụ trong nồi ăn ít thôi, lần nào em cũng bị sặc."
Bùi Dương ngoan ngoãn gật đầu: "Ok."
Một phần gà hầm cay lớn đủ cho ba người ăn, đối với hai người họ hơi nhiều, một người không ăn cay được, một người thích ăn nhưng không chịu được cay.
Bùi Dương cay đến mức môi đỏ bừng vẫn không quên quan tâm đến Phó Thư Trạc đối diện: "Anh không thích ăn à?"
"Không ăn cay được." Phó Thư Trạc miễn cưỡng gắp một miếng lòng, còn nhúng vào nước.
"..." Thật là sỉ nhục món ngon.
Bùi Dương đảo mắt, giả vờ thất vọng: "Không phải anh luôn nói muốn thử những món tôi thích sao? Đây cũng là món tôi thích."
Phó Thư Trạc: "..."
Diễn xuất của Bùi Dương thực sự không tốt lắm, nhưng dù nhìn thấu, Phó Thư Trạc vẫn làm theo ý cậu, không nhúng nước nữa, gắp từ nồi lên rồi cho vào miệng.
Bùi Dương nhìn hắn không chớp mắt, hả hê hỏi: "Thế nào?"
"Cũng không tệ." Phó Thư Trạc bề ngoài bình tĩnh, nhưng thực ra lưỡi đã tê rần, hắn chỉ có thể giả vờ bình tĩnh uống nước lọc, một hớp không đủ, bèn uống thẳng một ly.
Bùi Dương giật lấy ly nước của Phó Thư Trạc: "Anh thế này không được đâu, một miếng một ly, ăn hết nồi này bụng anh sẽ bị phệ như mấy ông chú trung niên mất."
Phó Thư Trạc cạn lời, suýt bật cười, con mèo chết dẫm này nhất định phải nhìn thấy hắn xấu hổ. Mà không sao, tối nay hắn sẽ cho cậu biết tay.
Mặc dù cay nhưng thực sự rất ngon, cuối cùng môi của cả hai đều đỏ bừng, thậm chí còn hơi sưng lên, trán không ngừng đổ mồ hôi.
Bùi Dương nhìn một lúc rồi ngẩn người, quên cả miếng gà vừa gắp.
Phó Thư Trạc ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Bùi Dương ma xui quỷ khiến đáp lại: "Có ai từng nói với anh rằng, môi anh sưng lên vì cay trông rất dễ hôn không?"
Phó Thư Trạc khựng lại, một lúc sau bật cười: "Ngoài em ra còn ai có thể nói vậy?"
Bùi Dương đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu ăn cơm. Sao cậu có thể nói những lời như vậy ? Dùng cơ thể của người khác để tán tỉnh chồng người ta, bản thân còn là người đã có gia đình!
Bùi Dương tự trách mình, sau này nhất định phải kiểm soát cái miệng.
Nhưng Phó Thư Trạc không định buông tha cậu: "Em không muốn thử sao?"
Bùi Dương ngẩn người: "Thử gì?"
Phó Thư Trạc nhìn trái nhìn phải, lúc này ít khách, hắn cúi người dậy, nâng cằm Bùi Dương lên gần, thì thầm: "Em đã nói vậy thì anh coi như em đang mời anh."
Bùi Dương mở to mắt, khoảnh khắc hai môi chạm nhau, cậu lại có cảm thấy tê dại toàn thân, cảm giác hồi hộp khó tả từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não.
Khi tỉnh táo lại, Bùi Dương theo bản năng muốn vùng vẫy, nhưng bị Phó Thư Trạc nắm lấy cổ tay: "Cẩn thận bị bỏng..."
Phó Thư Trạc vốn định hôn sâu hơn, nhưng sợ làm dọa Bùi Dương, chỉ nhẹ nhàng m.út nhẹ rồi kiềm chế buông ra.
Đầu óc Bùi Dương trống rỗng. Xong rồi, cậu hoàn toàn bẩn rồi.
Phó Thư Trạc vui vẻ gắp thức ăn cho cậu: "Ăn đi, đừng lãng phí."
Bùi Dương vẫn còn ngơ ngác, căn bản chưa hoàn hồn từ nụ hôn vừa rồi, tim cũng đập thình thịch không ngừng. Thật kỳ lạ, cậu không hề tức giận chút nào.
Bùi Dương luống cuống đứng dậy: "Tôi no rồi, anh ăn đi, tôi muốn ra ngoài đi dạo."
Phó Thư Trạc nghi ngờ nhìn theo bóng lưng Bùi Dương, mèo ngốc này không giống như đang xấu hổ mà giống như thật sự hoảng loạn, luống cuống tay chân.
Phó Thư Trạc uống một hớp nước, ánh mắt sáng tối bất định.
Bùi Dương đi lang thang trên đường, rơi vào trạng thái mê man cực độ. Tâm trạng vừa rối bời vừa ngột ngạt, song lại không tìm ra nguyên nhân cụ thể.
Tuy đây không phải là cơ thể của cậu, nhưng cậu thực sự đã hôn người khác.
Ngoài việc hôn cô bé cùng bàn hồi mẫu giáo sau đó bị mẹ đánh, Bùi Dương chưa từng hôn ai khác ngoài bạn đời.
Cậu chưa bao giờ biết mình lại không chung thủy như vậy... Thế mà lại có thể cảm thấy hạnh phúc đến run rẩy cả thể xác lẫn tinh thần khi hôn người khác, mà đó chỉ mới chạm môi vài giây.
Đều tại Phó Thư Trạc.
Biết ngay là hắn chơi lưu manh mà.
Bùi Dương nhìn những người qua đường lướt qua, thậm chí còn muốn tìm một người khác để thử xem có phải hôn ai cũng có cảm giác tim đập nhanh như vậy không.
Sau khi đắn đo một hồi, cậu mở trình duyệt tìm kiếm, hôn người mình không thích có khiến tim đập nhanh không?
Câu trả lời nhận được mơ hồ, song hầu hết đều nói rằng, nếu có thiện cảm, tim sẽ đập nhanh hơn, nếu rất ghét đối phương, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Bùi Dương đập điện thoại lên đùi. Cậu chỉ không ghét Phó Thư Trạc thôi, tuyệt đối tuyệt đối không phải là có thiện cảm.
Hơn nữa còn có một khả năng khác, cảm giác tim đập nhanh này là phản ứng bản năng của cơ thể này, không liên quan gì đến cậu.
Bùi Dương đã thành công thuyết phục bản thân, cả người nhẹ nhõm, cậu vừa định quay lại ăn thì cảm thấy có một cục lông mềm mại chạm vào chân mình.
...
Bùi Dương đi rồi, Phó Thư Trạc cũng không muốn ăn nữa, nhưng hắn cũng không đi theo, biết Bùi Dương đang bối rối nên hắn cho cậu một chút không gian riêng.
Điều này giống như lúc hai người chưa bày tỏ tình cảm, một chút tiếp xúc thân mật cũng khiến Bùi Dương thời niên thiếu vô cùng bối rối, trốn tránh mấy ngày trời.
Chờ mười mấy phút, Phó Thư Trạc định nhắn tin cho Bùi Dương, vừa gõ chữ đầu tiên thì thấy Bùi Dương gửi đến một tin nhắn thoại.
"Sếp Phó, tôi đã nhận nuôi một đứa con trai cho anh rồi."
Phó Thư Trạc: "..."
Không phải đã từ bỏ ý định nhận nuôi rồi sao, sao mới ra ngoài mười mấy phút đã có thể nhận nuôi con trai?
Phó Thư Trạc hỏi địa chỉ rồi chạy tới, từ xa nhìn thấy Bùi Dương ngồi trên ghế công cộng, bên cạnh còn có một con mèo trắng lớn đang ngồi xổm.
Một người một mèo nhìn nhau chằm chằm, Bùi Dương dỗ dành: "Tao không có pate, chúng ta đợi thêm chút nữa, tao sẽ tìm cho mày một người ba giàu có."
"Meo~" Tiếng kêu ngọt ngào.
Phó Thư Trạc thở phào nhẹ nhõm, không phải trẻ con là được. Hắn đi thẳng đến: "Em muốn nuôi nó à?"
Bùi Dương ngẩng đầu: "Anh xem nó đẹp biết bao nhiêu, hệt như một công chúa nhỏ."
Phó Thư Trạc bật cười: "Không phải là con trai sao?"
Bùi Dương cười trừ: "Tôi cũng không biết là đực hay cái, chưa xem, anh không thể trọng nam khinh nữ."
"Đúng là đẹp." Con mèo trắng còn có mắt dị sắc, một mắt xanh, một mắt vàng, lông rất bẩn, có điều vẫn có thể nhìn ra toàn thân lông trắng, chỉ có chóp đuôi hơi vàng.
Phó Thư Trạc ngồi xổm xuống trước mặt người và mèo: "Anh không phản đối việc nuôi mèo, nhưng em phải suy nghĩ kỹ."
Bùi Dương hỏi cả hai xem có ai bị dị ứng lông mèo không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, Bùi Dương buồn bã hỏi: "Vậy tại sao không thể nuôi?"
"Em chưa từng nghĩ tại sao bao nhiêu năm qua chúng ta lại không nuôi một con mèo hay một con chó nào sao?"
Bùi Dương biết điều này, dù gì cậu cũng đã đọc nguyên tác.
Phó Thư Trạc đưa tay vuốt đầu con mèo, con mèo trắng cọ cọ vào tay hắn: "Bởi vì em nói không thích, không muốn nuôi."
"Hả?"
Lý do Phó Thư Trạc đưa ra có chút khác so với trong sách... Nhưng Bùi Dương chỉ có thể giả vờ không biết, gật đầu ngây thơ: "Vậy bây giờ tôi muốn nuôi, có thể nuôi không?"
"Có thể." Phó Thư Trạc nói với ý nghĩa sâu xa, "Ngoài ly hôn, em muốn làm gì cũng được."
Bùi Dương: "..."
Phó Thư Trạc đứng dậy, xác nhận lại một lần nữa: "Nếu quyết định nuôi thì chúng ta sẽ đưa nó đi tắm, sau này nếu khôi phục trí nhớ em đừng hối hận đó."
Bùi Dương lơ đãng gật đầu, đợi một lúc lâu lại không thấy Phó Thư Trạc bế mèo lên.
Phó Thư Trạc: "Ai muốn nuôi thì người đó bế."
"Tôi không dám." Bùi Dương lùi lại một bước, cúi đầu thật sâu, "Xin anh đấy, sếp Phó."
Phó Thư Trạc bế mèo lên, cười như không cười: "Em thật sự biết co biết duỗi."
Thật ra Bùi Dương rất thích mèo, nhưng cậu hơi sợ. Cậu chưa từng nuôi mèo, cậu sợ nó cào hoặc cắn mình, chỉ là con mèo trắng lớn này ngoan lắm, còn rất quấn người, chẳng qua rất bẩn.
Trước khi đến bệnh viện thú y, Phó Thư Trạc đến ban quản lý để xác nhận xem đây là mèo hoang hay mèo nhà ai nuôi thả rông.
Đáng lý ra không nên tắm cho mèo ngay ngày đầu tiên, nhưng con mèo trắng này không hề sợ người lạ, cũng không bị căng thẳng.
Sau khi xác nhận không có bệnh ngoài da bèn bắt đầu tắm cho nó, nước bẩn xám xịt, nhưng nó lại rất thích thú, ngoan ngoãn bám vào thành bể, mông cong lên cao.
Bùi Dương hỏi câu hỏi quan trọng nhất: "Đực hay cái?"
"Đều không phải." Cô nhân viên chăm sóc thú cưng s.ờ soạng một lúc rồi cười, "Thái giám."
Bùi Dương: "... Thiếu trứng bẩm sinh?"
Cô nhân viên bật cười: "Tôi đã gặp con mèo này rồi, ban quản lý của các anh đã mang nó đến đây để triệt sản, sợ nó sinh sản ảnh hưởng đến môi trường."
Bùi Dương hụt hẫng vì cứ nghĩ đó là một nàng công chúa nhỏ.
Sau khi tắm xong, cả con mèo trắng toát, hoàn toàn khác so với trước, càng giống một nàng công chúa nhỏ hơn.
Bùi Dương cẩn thận v.uốt ve chóp đuôi màu vàng của nó: "Vì mày trắng như vậy, hãy gọi mày là Đại Hoàng nhé."
Phó Thư Trạc: "... Con chó của ông chú tầng một cũng tên Đại Hoàng."
"Ồ..." Bùi Dương không ngẩng đầu lên, "Vậy gọi là Chước Chước"
Phó Thư Trạc nheo mắt: "Là chữ* nào?"
*Chước đồng âm với Trạc
Bùi Dương chỉ nói đùa: "Chước trong thiêu đốt."
Chước Chước: "Meo~"
Bùi Dương nhanh chóng quyết định: "Anh xem nó cũng thích nè, vậy cứ quyết định thế nhé."
Nói xong, cậu đi theo bác sĩ để chuẩn bị kiểm tra sức khỏe cho mèo, không cho Phó Thư Trạc cơ hội phản bác. Mặc dù Chước Chước là một con mèo bị thiến, nhưng sức khỏe của nó rất tốt, tất cả các chỉ số đều bình thường, nặng năm ký.
Nuôi thú cưng thực sự là một khoản chi tiêu lớn, chỉ một lần như vậy đã tốn một nghìn, đó là bệnh viện đã giảm giá vì họ nhận nuôi một con mèo hoang rồi.
Vì nhà không có gì, họ lại mua thêm thức ăn cho mèo, cát vệ sinh và một loạt các vật dụng sinh hoạt khác, lại mất thêm một nghìn nữa.
Phó Thư Trạc quay đầu lại: "Anh bế hay em bế?"
Không còn cách nào khác, bệnh viện thú y không bán túi đựng mèo.
Bùi Dương do dự một lúc lâu, vẫn không dám: "Anh bế đi, anh là ba nó mà."
Chước Chước rất ngoan ngoãn trong vòng tay Phó Thư Trạc, điều kỳ lạ là khi đang đi, nó còn quàng cổ Phó Thư Trạc, hệt như một yêu tinh mê hoặc lòng người.
Chẳng hiểu sao Bùi Dương lại cảm thấy khó chịu, đi phía sau lén lút trừng mắt nhìn con mèo.
Chước Chước: "Meo—"
Buổi chiều còn phải đến công ty, Phó Thư Trạc không nán lại lâu, đưa mèo và người về nhà rồi ra cửa thay giày: "Còn nhớ bản cam kết không?"
"... Nhớ."
"Tối nay về nhà, anh hy vọng sẽ thấy báo cáo trung thực của em, hôm nay đã đi đâu và làm gì." Phó Thư Trạc đặt dép vào tủ giày, nhếch mép cười, "Nếu nói dối, hình phạt sẽ tăng gấp đôi."
Bùi Dương trả lời qua loa: "Biết rồi, công việc quan trọng, tạm biệt."
Điều đầu tiên Phó Thư Trạc làm khi trở lại xe không phải là khởi động xe, mà là mở "Kiêu Ngạo" và tìm kiếm từ khóa "mèo".
Trước đây Bùi Dương luôn không muốn nuôi mèo, Phó Thư Trạc cứ nghĩ là cậu không thích, bây giờ xem ra có thể có lý do khác, chỉ là không ngờ trong sách lại có nhiều từ khóa liên quan đến mèo như vậy-
[Tan học lại gặp phải bạn cùng bàn thích làm màu đang cho một con mèo hoang ăn, thật xấu xí, xấu hơn tôi nhiều.]
[Sao tên này lại cho mèo ăn nữa, thích đến vậy sao?]
...
[Đệt, anh ấy gọi tôi là "mèo con", nổi cả da gà. Anh ấy nói tôi giống như mèo, vừa lười vừa chảnh, thật là vớ vẩn.]
[Hôm nay đánh nhau với anh ấy, vì anh ấy lại gọi tôi là mèo con. Tôi bảo anh ấy đổi cách gọi, anh ấy hỏi có thể đợi khi năm mươi tuổi không, tôi hỏi tại sao, anh ấy cười và nói: "Năm mươi tuổi thì nên gọi là mèo già rồi."
Tức quá. Nhưng lại không nhịn được mà tưởng tượng về cuộc sống sau năm mươi tuổi theo lời anh ấy, liệu khi đó tôi và anh ấy có còn bên nhau không, liệu anh ấy có còn yêu tôi không?]
[Hình như anh ấy hơi muốn nuôi mèo, tuyệt đối không được. Trên giường đã toàn gọi tôi là mèo con, nếu thật sự nuôi mèo thì còn chỗ cho tôi trong nhà này sao?
Nếu như trước khi đến với nhau mà tôi biết tình địch lớn nhất của mình là một con mèo, tôi sẽ không bao giờ ở bên tên khốn này, để anh ấy sống với con mèo của anh ấy đến hết đời đi!]
...
Phó Thư Trạc cười đến nỗi vai run lên, sao mèo ngốc này lại đáng yêu đến vậy.
Trước khi đọc, hắn không ngờ rằng Bùi Dương lại không muốn nuôi mèo vì ghen. Nếu Bùi Dương khôi phục trí nhớ, nhận ra mình đã đích thân mang "tình địch" về nhà, liệu có tức giận đến mức đánh hắn không nhỉ?