Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 26

Bùi Tri Lương rửa tay xong đi ra, thấy Bùi Dương và Phó Thư Trạc mỗi người ngồi một bên, ông ngẩn người một lúc mới đi tới ngồi cạnh Bùi Dương.

Chước Chước vừa thấy Bùi Tri Lương đến, lập tức từ ghế đối diện nhảy lên đùi ông: "Meo, meo~"

Nó muốn ngồi với ông nội.

"... ..." Bị ghẻ lạnh từ nhiều phía, Phó Thư Trạc vẫn tận tụy rót rượu cho họ, "Uống một chút không ạ?"

Bùi Tri Lương không từ chối: "Được."

Sau hơn mười năm, đây là lần đầu tiên ba người họ ngồi ăn cơm trong hòa bình, mà cái giá phải trả lại là bệnh tình của Bùi Dương.

Phó Thư Trạc chỉ rót cho Bùi Dương nửa ly rượu vang đỏ, Bùi Dương nhăn mũi: "Anh trả thù riêng à?"

"Bác..." Phó Thư Trạc dừng lại, "Bác sĩ nói trong thời gian mất trí nhớ, tốt nhất em đừng uống nhiều rượu, có thể gây k.ích thích không tốt cho não."

Bùi Dương không cho là đúng: "Sẽ bị ngu à?"

"Đừng nói bậy, nghe lời bác sĩ." Phó Thư Trạc vỗ nhẹ tay đang cầm chai rượu của cậu.

Bùi Dương bỗng dưng không thể cãi lại, giọng điệu vừa rồi của Phó Thư Trạc hơi nghiêm khắc, như thể không được nhắc đến chữ "ngu" vậy.

Bùi Tri Lương đúng lúc chuyển chủ đề: "Đều là con làm à?"

Bùi Dương gật đầu: "Ba nếm thử xem, xem có hợp khẩu vị không."

Bùi Tri Lương gắp một miếng cá chẽm cho vào miệng, vị thanh mát cay nhẹ, cực kỳ tuyệt vời.

Bùi Dương không khỏi cảm thấy hồi hộp mà chính cậu cũng không nhận ra, ánh mắt có chút mong đợi khó tả.

Bùi Tri Lương chậm rãi ăn, như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.

Một lúc lâu sau ông mới gật đầu: "Không tệ, ngon."

Bùi Dương thở phào nhẹ nhõm: "Ba thử món chân giò này nữa đi."

Đến khi ăn cơm đã là sáu giờ rưỡi, Bùi Tri Lương nhìn chiếc bàn đầy ắp thức ăn, giọng hơi khàn: "Lần đầu tiên con vào bếp là năm mười lăm tuổi, luộc sủi cảo suýt chút nữa làm nổ tung cả nhà bếp."

Bùi Dương không biết đáp lại thế nào, lúng túng nhìn Phó Thư Trạc.

"Là do con để em ấy chịu khổ." Phó Thư Trạc bóc một con tôm cho Bùi Dương, giọng rất nhẹ, "Nếu không phải vì con, chắc hẳn bây giờ Dương Dương đang sống rất tốt."

Bùi Dương suy nghĩ: "Bây giờ tôi sống không tốt sao?"

"Sống rất tốt." Bùi Tri Lương cúi đầu lau khóe miệng, nâng ly rượu nói: "Cạn ly, chúc hai đứa ngày càng tốt hơn."

Phó Thư Trạc bận rộn nhất, vừa bóc tôm vừa bóc trứng cút, tôm đưa hết cho Bùi Dương, trứng cút chia đều cho hai ba con.

Bùi Tri Lương đưa hết phần mình cho con trai, miệng còn cằn nhằn: "Không có tay à?"

Bùi Dương lẩm bẩm: "Trứng cút khó bóc quá."

Mặc dù đã quên mất Phó Thư Trạc chính là bạn đời của mình, nhưng cậu vẫn vô thức quen với cách dung túng này.

Một chai rượu vang đỏ cạn đáy, Bùi Dương chỉ uống một chút, còn lại đều là Bùi Tri Lương và Phó Thư Trạc uống.

Bùi Tri Lương là một học giả, không giỏi uống rượu, chỉ vài ly đã say mèm. Khác với Bùi Dương khi say thường quậy phá, ông lại rất trầm lặng.

Khi Bùi Dương định đỡ ông về phòng, Bùi Tri Lương bỗng nắm chặt tay Phó Thư Trạc, giọng nghẹn ngào: "Tôi già rồi, già mất rồi."

Phó Thư Trạc trông cũng chẳng tỉnh táo gì, tai, cổ và ngực đều đỏ bừng. Hằn cởi hai cúc áo: "Ba vẫn còn trẻ mà."

Bùi Tri Lương lắc đầu liên tục: "Tôi không biết khi nào mình sẽ chết, tôi không thể chăm sóc Dương Dương cả đời được, tôi biết mà- Nếu không tôi nhất định sẽ đưa nó đi và xin cậu hãy tha cho nó..."

Ông đã không còn tỉnh táo, những lời ông nói ra Bùi Dương chẳng hiểu gì cả. Nhưng cậu vẫn không khỏi đau lòng, như thể có một xô nước lạnh đổ từ đầu xuống chân, lạnh thấu tim.

Bùi Dương cứ lặp đi lặp lại: "Ba, con ổn mà."

Phó Thư Trạc giúp cậu đưa ông vào phòng ngủ phụ, sau khi thu xếp xong, hắn tựa vào tường hành lang, kiệt sức ngồi phệt xuống đất, trông có vẻ tiều tụy.

Bùi Dương mím môi: "Anh sao vậy?"

Phó Thư Trạc ngước mắt lên, đuôi mắt hoen đỏ vì rượu, đặc biệt quyến rũ.

Hắn im lặng hồi lâu, rồi khẽ nói: "Sếp Bùi, anh xin phép."

Bùi Dương nghi hoặc: "Hả?"

"Anh hơi buồn, ôm một cái được không?"

Phó Thư Trạc dang rộng vòng tay, Bùi Dương không kiềm chế được mà tiến lại gần, trái tim đau nhói, cậu cảm thấy hắn thực sự đang buồn.

Hai thân thể từ từ áp sát, Bùi Dương quỳ xuống đất, bị Phó Thư Trạc ôm chặt trong lòng.

Bùi Dương thoáng nghĩ, giá như thời gian có thể dừng lại mãi ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy, Phó Thư Trạc sẽ không còn buồn nữa.

Cậu giật mình vì ý nghĩ đó, vô thức giãy giụa một cái, nào ngờ được tự do thật. Phó Thư Trạc thực sự đang thực hiện lời hứa, tuyệt đối không ép buộc cậu.

Bùi Dương ngơ ngác nhìn hắn, hơi lúng túng.

Phó Thư Trạc dường như tỉnh táo hơn chút: "Anh ôm chặt quá phải không?"

Bùi Dương khẽ nói: "Không có."

Phó Thư Trạc cụp mắt xuống: "Nếu không ôm nữa, vậy em có thể giúp anh rửa chén không?"

"??" Bùi Dương thậm chí còn nghĩ, có phải vừa rồi Phó Thư Trạc giả vờ đáng thương để bắt cậu đi rửa chén không.

Phó Thư Trạc chân thành nói: "Có máy rửa chén, tiện lắm."

Bùi Dương thở dài: "Vậy anh đứng lên đã."

Phó Thư Trạc: "Không có sức."

Bùi Dương đành phải nắm tay hắn kéo lên, nhưng vì quá mạnh tay nên phải lùi lại mấy bước, cậu nhắm mắt lại theo phản xạ, tưởng đâu sắp đập vào tường, nhưng mãi một lúc sau, gáy mới chạm vào lòng bàn tay nóng bỏng của Phó Thư Trạc.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Bùi Dương không thấp hơn Phó Thư Trạc mấy, mắt cậu vừa hay đối diện chóp mũi Phó Thư Trạc, chỉ cần nhìn xuống một chút nữa, là đến cánh môi đỏ mọng kia.

"Muốn hôn cũng được." Phó Thư Trạc giữ nguyên tư thế ép sát tường, dụ dỗ: "Tuy anh không thể chạm vào em, nhưng em có thể tự do chạm vào anh, anh không phiền đâu."

Bùi Dương ngượng ngùng đẩy hắn ra: "Ai muốn hôn chứ-"

Cậu nhanh chóng đi thu dọn chén đĩa, rồi lần lượt cho vào máy rửa, bên trong rất rộng, cả nồi cũng có thể cho vào, cậu chỉ cần lau bàn và sàn nhà là xong, cực tiện.

Trong lúc đó, Phó Thư Trạc chỉ dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn.

Bùi Dương thực sự rất ghét rửa chén, dù có phải cậu nấu hay không, cậu đều không muốn rửa, cậu chỉ thích quá trình nấu ăn, ngay cả bưng đồ ăn ra cũng phải để Phó Thư Trạc làm.

Rồi sau đó bị Phó Thư Trạc đè lên bàn ăn, mũi kề sát mũi: "Ăn em trước nhé?"

Tuy một năm nay Bùi Dương ít nấu ăn, nhưng chưa từng rửa chén lần nào, mỗi ngày đều ôm eo Phó Thư Trạc kéo vào bếp: "Xin anh đó, Trạc Trạc ơi-"

Nói đến đây thật hư hỏng, họ còn từng làm trong bếp.

Lúc đó Phó Thư Trạc mới bắt đầu học nấu ăn, Bùi Dương đến xem trò cười của hắn, không những không giúp mà còn phá, liên tục trêu chọc, luồn tay vào áo sờ eo, áp sát lưng đòi hôn đều là chuyện nhỏ.

Rồi cậu bĩ Phó Thư Trạc nhấc chân đè vào góc bếp, bên cạnh là tiếng xào xèo xèo của chảo.

"Em sai rồi, sếp Phó ơi, chảo sắp nổ rồi... ư!"

"Sai rồi thì phải chịu phạt." Hắn sẽ cười nói.

...

"Phó Thư Trạc?"

Giọng nói bên tai dường như trùng khớp với ký ức, Phó Thư Trạc ngẩn người một lúc mới hoàn hồn, ánh mắt lại tập trung vào Bùi Dương: "Sao thế?"

Bùi Dương: "Cái cây lau nhà ở đâu?"

"... Sau cửa."

Thật kỳ lạ. Rõ ràng người đang ở trước mắt, nhưng hắn lại bắt đầu nhớ.

Bùi Dương dọn bếp xong: "Đi thôi, đi tắm."

Giọng Phó Thư Trạc trầm xuống: "Không muốn tắm."

"Nhưng anh đã đổ mồ hôi rồi, lại còn uống rượu nữa." Bùi Dương đẩy Phó Thư Trạc về phía phòng tắm, "Anh ngoan đi, tôi ấy khăn tắm cho."

Phó Thư Trạc quay đầu nhìn cậu: "Nếu anh ngoan, tối nay có thể ngủ ở phòng chính không?"

"... Được, nhưng không được làm bậy."

Cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong dần vang lên tiếng nước. Bùi Dương suy nghĩ hồi lâu, cứ cảm giác mình lại bị lừa nữa rồi...

Phó Thư Trạc chiếm phòng tắm chính, cậu đành phải đi tắm ở phòng khách, nhưng vừa nhắm mắt lại, trước mắt chỉ toàn là hình ảnh ngực và xương quai xanh đỏ bừng của Phó Thư Trạc, còn có đuôi mắt hơi đỏ chết người kia.

Bùi Dương cúi đầu nhìn xuống, mình xong đời thật rồi.

Sống hơn ba mươi năm, cậu gặp không ít trai xinh gái đẹp, nhưng bạn đời là người đầu tiên khiến cậu có ham muốn... Phó Thư Trạc là người thứ hai.

Sao lại thế này chứ?

Cậu thấy mình thay lòng đổi dạ nhanh quá, cậu và Phó Thư Trạc mới quen nhau chưa đầy nửa tháng!

Bùi Dương bắt đầu nghi ngờ sâu sắc về phẩm chất đạo đức của mình, mấy chục năm trôi qua, lần đầu tiên cậu biết mình là người như vậy.

...

Dòng nước ấm chảy từ trên xuống, Bùi Dương nhắm chặt mắt, cố gắng kìm nén những suy nghĩ lệch lạc, cậu phải giữ vững lập trường.

Người ta nói thế nào nhỉ, rung động là bản năng, chung thủy là lựa chọn, cậu không thể phụ lòng cả ba người cùng lúc.

Trước đây cậu nghĩ câu này là ngụy biện, khi đã chọn chung thủy thì không thể tự dưng rung động với người khác, nhưng đặt câu này vào tình huống hiện tại của cậu, dường như rất thích hợp.

Nào ngờ khi Bùi Dương mặc quần áo xong, vừa bước vào phòng đã thấy Phó Thư Trạc dựa vào cửa phòng tắm chính, eo chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc ướt nhễ nhại, nước chảy dọc vai xuống các đường nét cơ bắp trên bụng.

"Anh Bùi, anh không có sức..." Phó Thư Trạc chỉ lên đỉnh đầu, giọng rất nhẹ, "Không thổi nổi."

Bùi Dương: "..."

Cứu mạng, làm sao để chung thủy đây?!

Phó Thư Trạc và Bùi Dương vốn cùng tuổi, thậm chí còn hơn vài tháng.

Nhưng hồi đi học còn trẻ trâu, ai cũng muốn tranh hơn thua, khi chưa ở bên nhau, để xoa dịu mèo con hay nổi cáu, Phó Thư Trạc thỉnh thoảng sẽ gọi anh Bùi.

Gọi nhiều rồi, Bùi Dương không còn dám kiếm chuyện với Phó Thư Trạc nữa, lúc đó còn thấy Phó Thư Trạc đáng thương, âm thầm quyết định đã nhận một tiếng anh thì phải che chở cho hắn.

Chuyện này còn được viết trong《Kiêu ngạo》, nhân vật chính mắng Phó Thư Trạc là đồ khốn, sau khi ở bên nhau thì không bao giờ gọi như vậy nữa, tất cả chỉ dùng dụ cậu vào tròng.

Dù biết là bẫy, Bùi Dương vẫn không nhịn được mà xác nhận: "Anh gọi tôi là gì?"

"Anh Bùi?" Phó Thư Trạc vô tội nhìn cậu, chiếc khăn tắm như sắp tuột xuống, để lộ đường cong mượt mà của cơ bụng.

Một phút sau, Bùi Dương mất hồn mất vía cầm máy sấy lên, vô cùng khinh bỉ bản thân.

Bình Luận (0)
Comment