Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 35

Nước trong bồn tắm dần dâng lên. Phó Thư Trạc chuẩn bị sẵn dầu gội đầu và ghế, rồi ra hiệu mời.

Bùi Dương nhìn bồn tắm đầy nước ấm, sau đó do dự nhìn xuống quần áo trên người mình: "Tôi..."

Phó Thư Trạc hiểu ngay cậu đang nghĩ gì, ra chiều bất đắc dĩ: "Cởi quần áo ra, mặc đồ lót mà ngâm."

"Ồ..." Bùi Dương chậm rãi cởi từng cúc áo.

Phó Thư Trạc ngồi thong thả trước bồn tắm, ngắm nhìn vòng eo mà hai tay hắn có thể ôm trọn của Bùi Dương. Thật ra cậu cũng cơ bụng, nhưng là do gầy mà ra.

Dù đã hơn ba mươi, cơ thể Bùi Dương vẫn giữ được nét mảnh khảnh của tuổi trẻ.

Phó Thư Trạc cong môi: "Chân dài nha."

"..." Bùi Dương mím môi, đá văng dép lê, ngón chân cuộn lại trên nền gạch lạnh, chứng tỏ chủ nhân đang căng thẳng.

Phó Thư Trạc: "Nằm bên này."

Lúc này Bùi Dương lại ngoan ngoãn, Phó Thư Trạc bảo sao làm vậy. Cậu tựa đầu về phía Phó Thư Trạc, thả lỏng thân thể trong làn nước ấm.

Cậu không nhìn thấy mặt Phó Thư Trạc, chỉ cảm nhận được động tác của hắn. Dòng nước ấm áp làm ướt mái tóc, một đôi tay rộng lớn xoa bọt lên đ.ỉnh đầu cậu.

Động tác của chủ nhân rất thuần thục, chắc hẳn trước đây đã làm việc này vô số lần.

Bùi Dương từ từ nhắm mắt lại, bàn tay vốn nắm chặt cũng dần thả lỏng, tự nhiên đặt lên bụng.

"Thoải mái không?"

"Ừm..."

Phó Thư Trạc: "Vậy anh xin phép được bóp vai cho sếp Bùi nhé?"

Bùi Dương hé mắt, suy nghĩ một giây, rồi gật đầu: "Vậy anh nhẹ tay thôi."

"..."

Phó Thư Trạc tặc lưỡi, phục vụ đến mức này như hắn thật sự hiếm thấy, muốn bóp vai cho người ta còn phải xin phép trước.

Hắn từ từ xoa bóp gáy Bùi Dương. Trước kia khi bận rộn công việc, Bùi Dương hay than với hắn là đau cổ, nhưng trong một năm nghỉ việc vừa qua lại chưa từng kêu ca.

Ngón áp út từ từ trượt lên, từ vai đến gáy, rồi xuống bên tai.

Tai Bùi Dương thật sự rất nhạy cảm, chỉ lại gần thôi cũng run rẩy. Phó Thư Trạc không nhịn được, lấy cớ mát xa mà bóp nhẹ.

Bùi Dương co rúm người: "Anh chưa xin phép..."

Phó Thư Trạc bật cười: "Bây giờ bổ sung."

"Duyệt." Bùi Dương ậm ừ, đôi chân dài khẽ duỗi ra phía trước, tạo ra tiếng nước xao động.

"..." Phó Thư Trạc thu hồi ánh mắt, tay cũng đặt lại ngay ngắn trên mái tóc xoa bóp. Mèo con ăn gian quá, làm gì cũng khiến hắn muốn trêu chọc.

Hắn không nói gì nữa, kiên nhẫn gội đầu cho Bùi Dương, sau đó lau khô và thoa tinh dầu dưỡng tóc.

Khi làm xong tất cả, hắn mới phát hiện Bùi Dương đã ngủ thiếp đi.

"Dương Dương?"

"Mèo con?"

Gọi hai lần không ai đáp, Phó Thư Trạc cúi người bế Bùi Dương ra khỏi nước, nước bắn tung tóe khắp nơi, quần áo hắn cũng ướt sũng.

Khi ra ngoài, Phó Thư Trạc còn rút tay trái lấy một chiếc khăn tắm, trải phẳng trên giường rồi mới quấn quanh người Bùi Dương. Hắn lau nước cho Bùi Dương qua lớp khăn tắm, từ cổ, cánh tay, eo bụng...

Bùi Dương vô tri vô giác, không có chút phản ứng nào.

"Ngủ say đến thế sao?" Phó Thư Trạc chống hai tay bên cạnh Bùi Dương, như tự nói với mình, "Vậy anh hôn một cái, mèo con chắc cũng không biết đâu."

Tai người nào đó khẽ giật.

Phó Thư Trạc từ từ cúi người, hơi thở phả lên mặt Bùi Dương, thu trọn hàng mi đang run rẩy của Bùi Dương vào đáy mắt, rồi bất ngờ đổi hướng, hôn lên trán Bùi Dương.

Nụ hôn của hắn kéo dài rất lâu, gần như đã gạt bỏ ý định trêu chọc, chỉ còn lại sự trân trọng tột cùng trong khoảnh khắc này.

"Xem ra thật sự ngủ say rồi." Phó Thư Trạc hơi đứng dậy, một tay luồn vào trong khăn tắm, sờ lên đầu gối Bùi Dương, "Rất muốn làm gì đó..."

"..." Cuối cùng Bùi Dương không chịu nổi nữ, trước khi tay Phó Thư Trạc sờ lên trên, cậu lăn lộn chui vào chăn, còn che mặt lại, ồ ồ mắng: "Đồ b.iến thái."

Phó Thư Trạc thong thả cởi bỏ quần áo ướt: "Ai giả vờ ngủ trước?"

Bùi Dương phản bác: "Tôi không có giả vờ ngủ."

Phó Thư Trạc: "Anh hiểu, em lúc nào cũng ngủ say như vậy mà."

Bùi Dương tức giận đá hắn qua lớp chăn: "Tôi vốn đã ngủ thiếp đi rồi, sau đó anh bế tôi mới tỉnh."

Phó Thư Trạc: "Vậy lúc anh hôn em chắc em đã tỉnh rồi nhỉ?"

Bùi Dương không nói gì nữa, chỉ vùi mặt vào chăn sâu hơn.

Phó Thư Trạc từ tốn nói: "Vậy em không mở mắt, là cố tình dụ anh hôn em?"

"Anh nghĩ nhiều quá." Giọng Bùi Dương rất trầm, "Tôi muốn ngủ, chúc ngủ ngon."

Phó Thư Trạc vui vẻ không thôi, sao có thể đáng yêu đến thế chứ.

"Ngủ thì thò đầu ra ngoài, đừng bịt kín như vậy." Hắn quay người đi vào phòng tắm.

Bùi Dương đợi tiếng nước vang lên mới ló đầu ra khỏi chăn, vẻ mặt bình tĩnh ngốc nghếch, nhưng tai đã đỏ bừng.

...

"Lần đầu tiên" đi du lịch với Phó Thư Trạc, Bùi Dương tỏ ra hơi căng thẳng. Đầu tiên cậu kiểm tra lại vali một lượt, đảm bảo không thiếu quần áo, rồi lại bắt đầu kiểm tra giấy tờ.

Bùi Dương ngồi xổm trên đất, không ngẩng đầu lên hỏi: "Có cần mang thẻ ngân hàng không?"

Phó Thư Trạc: "Anh mang hai cái rồi."

Bùi Dương lẩm bẩm: "Máy tính bảng, laptop, sạc pin, tai nghe..."

Sau khi chắc chắn không thiếu gì, cậu mới kéo khóa vali: "Chúng ta đi sân bay bằng cách nào?"

Nửa ngày không nghe thấy trả lời, Bùi Dương nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn Phó Thư Trạc đang có vẻ thất thần, hỏi: "Sao thế?"

"... Lần đầu tiên chúng ta đi du lịch cùng nhau là vào năm thứ hai đại học." Phó Thư Trạc cười một hồi, "Lúc đó chúng ta tiết kiệm được hai mươi ngàn, em chỉ chịu dùng một phần tư số tiền đó để đi chơi. Trước khi ra cửa cũng giống như vừa rồi, kiểm tra đi kiểm tra lại, sợ bỏ sót thứ gì đó."

Bùi Dương mím môi, hồi lâu sau mới gượng gạo dời ánh mắt đi: "Không kiểm tra, đến lúc phát hiện thiếu thì đã muộn."

Tối qua cậu cứ nghĩ mãi, sao Phó Thư Trạc như chưa từng nghi ngờ cơ thể này đã đổi linh hồn.

Thậm chí cậu còn nghi ngờ liệu Phó Thư Trạc có thật sự yêu nguyên chủ đến thế không, nếu không tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa nhận ra?

Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ là vì cậu quá giống nguyên chủ, cùng tên cùng mặt, ngay cả tính cách cũng chẳng khác mấy.

Phó Thư Trạc thấy cậu đang thất thần, bèn khéo léo chuyển chủ đề: "Lát nữa tài xế sẽ đưa chúng ta đến sân bay, có muốn ăn bánh bao nhân thịt ở cổng không?"

Bùi Dương đáp ngay: "Ăn."

Phó Thư Trạc: "..."

Hắn biết mà, trong lòng Bùi Dương đồ ăn ngon quan trọng hơn hắn nhiều.

Hành lý được tài xế mang lên xe, Phó Thư Trạc dẫn Bùi Dương đi ăn sáng.

Vừa ra khỏi cổng khu, họ đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm. Phó Thư Trạc gọi hai lồng bánh bao nhân thịt và hai phần cháo kê.

Hắn pha một phần tương ớt, một phần tương ớt có giấm, đặt trước mặt mình và Bùi Dương.

Bùi Dương ngẩn người: "Anh..."

Cậu suýt nữa đã hỏi "Sao anh biết tôi ăn bánh bao không chấm giấm", may mà kịp thời ngậm miệng lại.

Biết sao được, chẳng qua là nguyên chủ có thói quen giống cậu thôi.

"Cắn một miếng nhỏ, thổi cho nguội đã." Phó Thư Trạc đưa giấy cho cậu, "Đừng bỏng đó- Nếu bỏng thì anh đành phải miễn cưỡng thổi cho em vậy."

Bùi Dương vốn định cắn một miếng to, nghe xong sợ hãi, lập tức trở nên cẩn thận, ăn từng miếng nhỏ.

Phó Thư Trạc ăn xong cháo thì chuẩn bị thanh toán: "Chủ quán ơi, tính tiền."

"Tổng cộng bốn mươi, quét mã là được."

Bùi Dương ngẩng đầu liếc nhìn Phó Thư Trạc, đôi đũa lén lút vươn về phía chiếc bánh bao cuối cùng trước mặt Phó Thư Trạc, như một chú mèo đang trộm ăn.

Phó Thư Trạc liếc thấy: "Làm gì thế?"

Bùi Dương ho khan: "Lãng phí không tốt."

Phó Thư Trạc: "Anh đâu có nói không ăn."

Bùi Dương tiếc nuối thu tay lại: "Vậy anh ăn đi."

Phó Thư Trạc từ tốn gắp lên, còn cắn một lỗ nhỏ để thổi nguội nước súp bên trong. Trong ánh mắt thất vọng của đối phương, hắn đưa nó qua, vẻ mặt rất buồn cười: "Cho em này."

Bùi Dương do dự một chút, lòng trung thành với "bạn đời" vừa mới ló dạng một giây đã tan biến: "Cảm ơn sếp Phó."

Hôn gián tiếp rồi... Không sao, dù sao cũng đâu phải cơ thể của cậu.

Bùi Dương không cưỡng lại được sự cám dỗ của thức ăn, "bạn đời" ở tận thế giới khác làm sao quan trọng bằng đồ ăn ngon.

Từ đây đến sân bay mất hơn một tiếng đường. Phó Thư Trạc lên xe, nhìn thấy hoa hồng ở ghế sau thì hơi khựng lại.

Bùi Dương nhanh chóng giành lấy hoa hồng, nói lảng sang chuyện khác: "Không mang theo nó sẽ chết khô mất."

Phó Thư Trạc: "... Mang theo cũng sẽ chết thôi."

Bùi Dương nói rất nghiêm túc: "Nhưng có thể sống lâu hơn một chút."

Phó Thư Trạc nhịn cười: "Nếu em thích, sau này anh mua cho em mỗi ngày."

Bùi Dương: "Đâu có thích..."

Phó Thư Trạc: "Trước kia em toàn chê mua hoa lãng phí tiền, luôn nói không thích, bây giờ có phải là miệng chê nhưng lòng thích không?"

"..." Bùi Dương lập tức ậm ờ sửa lời, "Cũng chỉ thích một chút thôi."

Cũng đâu phải cậu không có chỗ nào khác với nguyên chủ.

Trên đường đi sân bay, Bùi Dương vẫn nắm chặt hoa hồng trong tay, may mà gai đã được gỡ bỏ, nếu không chắc đã rách da rớm máu rồi.

Phó Thư Trạc có chút tò mò, trong lòng Bùi Dương, giữa hắn và cái người gọi là "bạn đời" kia, ai quan trọng hơn?

Nhưng trong khái niệm của Bùi Dương, cậu và "bạn đời" đã ở bên nhau nhiều năm... Nên chắc là đối phương quan trọng hơn.

Phó Thư Trạc không hiểu sao lại thấy hơi ghen tị, rồi lại thấy buồn cười.

Rõ ràng biết "bạn đời" cũng chính là mình, cũng biết Bùi Dương đang bệnh, tư duy không thể rõ ràng như bình thường, có gì mà phải ghen chứ.

Song hắn vẫn không nhịn được mà so sánh, lúc nào hắn cũng muốn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng Bùi Dương.

Bùi Dương nhìn hắn một cách khó hiểu: "Cười gì?"

"Không có gì." Giọng Phó Thư Trạc rất nghiêm túc, "Chỉ là nhớ ra mỗi lần em đi máy bay đều say, phải ôm em mới thấy thoải mái."

Bùi Dương nghi hoặc hồi tưởng, trong "Kiêu ngạo" dường như chưa từng nhắc đến chuyện này, cậu nhớ không rõ lắm, mà Phó Thư Trạc lại nói rất chắc chắn.

Cậu rất muốn thể hiện ra những đặc điểm khác với nguyên chủ, nhưng nếu thật sự bị Phó Thư Trạc phát hiện ra không phải cùng một người, kết cục của cậu chắc sẽ rất thảm...

Bùi Dương run rẩy, căng thẳng đi theo sau Phó Thư Trạc qua kiểm tra an ninh lên máy bay.

Cho đến khi thông báo an toàn kết thúc, máy bay bắt đầu cất cánh, cậu vẫn không có cảm giác khó chịu nào, ngay cả ù tai cũng không có.

Phó Thư Trạc quan tâm hỏi: "Có phải rất chóng mặt không?"

"Hình như vậy..." Bùi Dương trả lời không chắc chắn.

Phó Thư Trạc cong môi: "Lại đây, ôm anh sẽ thoải mái hơn."

Bùi Dương do dự di chuyển cơ thể, tựa vào vai Phó Thư Trạc. Cậu thật sự không có cảm giác say máy bay.

Phó Thư Trạc: "Có muốn anh bóp tay cho em như trước kia không?"

Bùi Dương ngập ngừng: "Bóp chỗ nào?"

Phó Thư Trạc ho nhẹ: "Bóp huyệt hổ khẩu, ở đó có một huyệt đạo, bóp bóp sẽ bớt chóng mặt."

Bùi Dương chậm rãi đưa tay cho hắn, Phó Thư Trạc hài lòng nắm lấy xoa n.ắn: "Ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em."

Lòng bàn tay Bùi Dương rất mềm, còn có vết sẹo từ lần bị mảnh đá sắc cứa vào, chưa hoàn toàn lành hẳn.

Ban đầu Phó Thư Trạc còn nghiêm túc xoa bóp huyệt hổ khẩu, sau đó bắt đầu v.uốt ve kẽ ngón tay rồi đan tay vào nhau, rồi lại nhẹ nhàng ấn vào đầu ngón tay và cổ tay.

Bùi Dương ngứa đến nỗi lông mi run rẩy, chịu đựng nửa ngày cuối cùng không chịu nổi nữa, rút tay về, sau đó xoay người lại, quay gáy về phía Phó Thư Trạc—

"Anh bóp rất hiệu quả, bây giờ tôi không thấy chóng mặt chút nào nữa."

Phó Thư Trạc: "..."

Chậc, chơi quá tay rồi. Còn một tiếng nữa, không được ôm cũng chẳng được sờ.

Bình Luận (0)
Comment