Phó Thư Trạc không dám cử động.
Hắn cố gắng kiềm chế hơi thở ngày càng nặng nề, đầu óc hơi mơ hồ. Vừa rồi hắn chỉ nói đùa, không ngờ Bùi Dương lại thực sự đồng ý.
Không phải là tình tay tư sao, không phải còn có một "bạn đời" sao?
Mới đó đã không còn quan trọng rồi?
Phó Thư Trạc vừa ghen tị với "bạn đời", vừa lấy tư cách "bạn đời" cảm thấy chua chát, hóa ra bản thân mình không quan trọng đến thế.
"Anh..."
Bùi Dương vừa nói ra đã hối hận, quay lưng lại: "Nếu anh không muốn thì thôi vậy."
Trong lòng cậu rối bời, đầu óc cũng không được tỉnh táo.
Có lẽ trên đời này không thể tìm ra người thứ hai giống cậu, trong lòng nhớ thương hai người, nhưng cũng đồng thời tổn thương cả hai.
Cậu cố gắng giữ lòng chung thủy, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của Phó Thư Trạc, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đầy nỗi niềm của hắn, lý trí cậu lập tức bắt đầu sụp đổ, không thể nói ra bất cứ lời từ chối nào.
Lý trí muốn giữ khoảng cách, nhưng trái tim lại đau đớn, không nỡ.
Phó Thư Trạc xoa đầu cậu: "Không phải không muốn."
Bùi Dương cứng người, sau đó lại nghe Phó Thư Trạc nói: "Mỗi ngày đều rất muốn hôn em, ôm em, ch... làm tình với em."
"Nhưng bây giờ em không nhớ rõ chuyện trước kia, đợi đến ngày em nhớ ra, chúng ta sẽ bắt đầu lại."
Mèo ngốc của hắn đã bị bệnh, không nhớ rõ chuyện trước kia, hắn có thể chờ đợi, dùng cả đời còn lại để chờ đợi.
Đợi đến ngày mèo ngốc nhớ ra, họ có thể tái hợp.
Tấm gương của họ không thể nói là vỡ, chỉ là bị phủ một lớp sương mù, hơi mờ mà thôi. Chỉ cần cho thêm chút thời gian để từ từ lau chùi, cuối cùng cũng sẽ có ngày tỏ.
Mắt Bùi Dương hơi đỏ, trầm giọng nói: "Tôi buồn ngủ rồi."
Phó Thư Trạc: "Vậy ngủ một lát, đến nơi anh gọi em."
Bùi Dương: "Ừm."
"Có thể tiếp tục ôm không?"
"Ừm..." Bùi Dương xoay người, "Anh có muốn giải quyết trước không?"
Phó Thư Trạc chạm mũi vào gáy cậu: "Không cần, nhịn một chút là được."
Bùi Dương: "..."
Phó Thư Trạc như vậy khiến cậu có cảm giác tội lỗi, rõ ràng thân thể này là người yêu hợp pháp của hắn, nhưng vì sự xuất hiện không mời mà đến của cậu, khiến Phó Thư Trạc chỉ có thể liên tục kiềm chế và nhẫn nại, khiến Phó Thư Trạc phải chịu đựng sự chia ly mà không hề hay biết.
Cậu ngơ ngác nhìn bức tường, bên tai là tiếng ồ ồ của tàu hỏa.
Cậu như quay trở lại một thời điểm rất xa xưa, khi đó cậu và bạn đời cũng đi tàu hỏa du lịch. Lúc đó tiền tiết kiệm không nhiều, vé máy bay quá đắt, họ bèn chọn phương tiện giao thông tốn thời gian hơn.
Vì có đối phương bên cạnh, những ngọn núi, dòng nước, nhà cửa bình thường bên ngoài cửa sổ đều biến thành phong cảnh tuyệt đẹp.
Cậu và bạn đời cuộn mình trên chiếc giường nằm cứng chỉ rộng bảy mươi centimet, dưới giường có hành khách khác đang trò chuyện, họ ở trên giường ôm ấp, thì thầm to nhỏ.
Bạn đời hôn cổ cậu, cậu ngứa đến co rúm người lại.
"Khi đó cũng ngồi trên chuyến tàu như thế này, mười bảy tiếng đồng hồ đã đưa anh từ nơi sinh ra đến gặp em, cách xa ngàn dặm."
"Nói bậy, anh đến để học mà có phải đến chỉ để gặp em đâu."
Bạn đời cười híp mắt dỗ dành cậu: "Chính vì ngồi chuyến tàu mười bảy tiếng đồng hồ đó mới có thể khiến chúng ta gặp nhau giữa hơn mười tỷ người."
Cậu khẽ hỏi: "Vậy anh có muốn quay về thăm không?"
Bạn đời im lặng rất lâu, rồi thì thầm: "Chẳng có gì đáng xem cả, người duy nhất tốt với anh đã ra đi rồi... Bà ấy bảo anh bước ra, vĩnh viễn đừng quay lại nữa."
Lúc đó cậu chẳng nói gì, chỉ ôm bạn đời an ủi, nhưng trong lòng lại muốn gặp người duy nhất tốt với bạn đời đó, muốn được bà ấy chấp nhận, muốn cảm ơn bà ấy đã cho họ cơ hội gặp gỡ.
·
Bùi Dương bị cơn ngứa đánh thức, cậu xoay đầu mới phát hiện hung thủ là mái tóc cứng của Phó Thư Trạc, nó đang chọc vào cổ cậu.
Phó Thư Trạc chưa tỉnh, vẫn ôm chặt cậu vào lòng, như sợ cậu chạy mất vậy.
Bùi Dương hơi choáng váng, cậu xoa xoa thái dương, mọi thứ trong giấc mơ đều như bị phủ một lớp sương mù, không thể nào nhớ lại được.
Cậu muốn đi vệ sinh, nhưng dường như Phó Thư Trạc ngủ rất say...
Cũng không phải không thể nhịn một lúc, thôi thì nhịn mười phút vậy.
Mười phút trôi qua, Bùi Dương nhìn cánh tay vẫn không nhúc nhích trên eo mình, lòng mềm nhũn, hay đợi thêm chút nữa đi.
Lại mười phút nữa trôi qua... Điện thoại bên cạnh sáng lên, đã bốn giờ bốn mươi chiều rồi, còn hai mươi phút nữa là đến ga.
"..."
Bùi Dương mở to mắt, đã nhịn lâu thế này rồi thì đợi lát nữa đến thẳng nhà vệ sinh ở ga tàu luôn vậy.
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm của Phó Thư Trạc: "Cọ cổ chân làm gì đấy?"
Bùi Dương lập tức nổi giận: "Tỉnh rồi thì buông ra đi."
"Không, tay anh tê rồi, em phải bồi thường một chút."
Phó Thư Trạc đột nhiên ấn mạnh vào chân, Bùi Dương rùng mình, gầm gừ: "Phó Thư Trạc!"
"Hửm? Thì ra mèo con của chúng ta muốn đi vệ sinh, sao không nói sớm?" Phó Thư Trạc cọ nhẹ, "Nhịn lâu sẽ hại bàng quang đấy."
"Vậy anh còn không buông ra —" Bùi Dương nghiến răng, mặt đỏ bừng.
Cả người cậu bị cú ấn đó làm cho tê dại, suýt nữa thì gục trong lòng Phó Thư Trạc. Phó Thư Trạc đúng là một tên khốn, bề ngoài nói đợi cậu nhớ ra, mất trí nhớ rồi sẽ không làm gì cậu, thực tế lại cứ trêu chọc, sờ mó, dụ dỗ, mỗi lời nói mỗi hành động đều vượt quá giới hạn.
"Kêu "meo" một tiếng, cầu xin anh đi."
"Đồ khốn..." Bùi Dương suýt nữa tức phát khóc, "Anh thích mèo như vậy sao không sống với mèo đi!"
Phó Thư Trạc không ngờ điều này lại khiến Bùi Dương tức đến đỏ hoe mắt, nhất thời hoảng hốt: "Anh sai rồi."
"Đồ khốn!"
"Anh là đồ khốn." Phó Thư Trạc luống cuống vỗ lưng cho cậu, "Ngốc quá, thích mèo là vì yêu ai yêu cả đường đi, anh thấy em giống mèo nên mới thích mèo thôi."
Bùi Dương khựng lại, quay đầu đi, đuôi mắt đỏ hoe: "Tôi muốn đi vệ sinh."
"Được được."
Phó Thư Trạc lật người xuống giường, định đưa tay kéo Bùi Dương, nào ngờ bị đánh một cái.
Trong khoang nằm mềm cao cấp có phòng vệ sinh riêng, Bùi Dương không thèm nhìn hắn, đi vào đóng sầm cửa lại.
Phó Thư Trạc sờ sờ mũi, lần này đùa quá trớn thật rồi.
Tuy đã xem qua "Kiêu ngạo", biết Bùi Dương rất ghen với mèo, nhưng không ngờ trong tình trạng ký ức rối loạn vẫn có thể ghen đến mức này.
Đợi tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại, Phó Thư Trạc cũng không thấy Bùi Dương ra.
"Anh sai rồi Dương Dương—" Hắn gõ gõ cửa, "Ra được không? Sắp đến ga rồi."
Bên trong không có tiếng đáp.
Phó Thư Trạc bất đắc dĩ: "Anh thực sự biết mình sai rồi, anh không nên không cho em đi vệ sinh, cũng không nên ép em kêu meo— Anh sủa cho em nghe được không?"
Dừng một giây, hắn vừa định sủa thì cửa bật mở.
Bùi Dương vô cảm nhìn hắn: "Tôi muốn nghe meo."
"..." Phó Thư Trạc bật cười, "Meo."
Bùi Dương: "Qua loa."
Phó Thư Trạc bóp giọng: "Meo~"
Có thể dỗ được người ta, đừng nói là kêu meo, kêu tiếng heo cũng được.
Bùi Dương miễn cưỡng hài lòng, đi vòng qua hắn, bắt đầu thu dọn đồ đạc: "Sau này không được chạm vào tôi."
Phó Thư Trạc vô tội nói: "Vậy phải cho một thời hạn chứ, không được chạm vào mãi anh sẽ trầm cảm mất."
Bùi Dương: "Một tháng."
Phó Thư Trạc hít một hơi: "Lâu quá, một giờ là được rồi."
"..." Bùi Dương nhìn chằm chằm hắn, "Hai tháng."
Phó Thư Trạc: "Hai giờ được không?"
Bùi Dương: "..."
Cuối cùng dưới sự dai dẳng của Phó Thư Trạc, thời gian không được chạm vào đã được rút ngắn đến trước khi đi ngủ tối nay.
"Kính thưa quý khách, tàu sắp đến ga Dung Thành, xin quý khách xuống tàu tại ga Dung Thành chuẩn bị hành lý —"
Bùi Dương đã xách hành lý xong, nước và đồ ăn cũng đã cho vào túi, khi Phó Thư Trạc đến gần, cậu lạnh lùng: "Vừa nãy đã nói rồi, không được đến gần tôi dưới một mét."
Phó Thư Trạc: "Ra ga có thể không tính không? Người đông quá, không bám sát một chút anh sợ lạc mất— Anh mù đường lắm."
Bùi Dương hoàn toàn không tin, Phó Thư Trạc nói dối như Cuội ấy.
Phó Thư Trạc không được như ý muốn, vì xuống tàu ở ga này chẳng có mấy người. Trong ga trống trải, một cái nhìn đã thấy hết, Phó Thư Trạc chỉ có thể tuân thủ nguyên tắc một mét.
Phó Thư Trạc: "Để anh kéo vali."
Bùi Dương ngăn cản mọi cách tiếp cận của hắn: "Không cần."
"Anh đeo ba lô."
"Không cần."
Phó Thư Trạc hết cách, chỉ có thể đi bên cạnh, hắn xoa xoa cánh tay vừa bị Bùi Dương đè tê trên giường hẹp, sau đó chợt nhận ra— Không phải mèo ngốc thương cánh tay hắn bị tê nên mới khăng khăng tự mình xách vali chứ?
Quả nhiên, Bùi Dương thấy hắn đang xoa tay, ánh mắt không kiểm soát được liếc nhìn mấy lần.
"Không tê nữa rồi." Phó Thư Trạc thấy vừa mềm lòng vừa buồn cười, "Đưa anh xách nhé?"
Bùi Dương lạnh lùng: "Ai quan tâm anh tê hay không tê, tránh xa tôi ra."
May mà vali không nặng, Phó Thư Trạc cũng không cố chấp lắm. Bùi Dương dừng lại ở cửa ra ga tàu, lúng túng hồi lâu mới hỏi: "Đi hướng nào?"
Phó Thư Trạc: "Còn phải đi xe buýt, bây giờ chắc còn kịp chuyến cuối."
Nhà hắn không nằm hẳn ở trong Dung Thành, mà là một thị trấn nhỏ bên cạnh, nhưng qua hai mươi năm phát triển, nó đã được sáp nhập thành một phần của huyện Dung Thành.
"Không kịp thì sao?"
"Không kịp thì thuê xe về." Phó Thư Trạc nhìn vali, "Thuê xe ở đây luôn cũng được, khỏi phải đi đến trạm xe buýt."
Bên đường có nhiều tài xế xe tư, thấy hành khách là hỏi có cần thuê xe không, giá cũng sẽ đắt hơn taxi thông thường nhiều.
Bùi Dương mím môi: "Tôi muốn đi xe buýt."
Không biết tại sao, cậu muốn cảm nhận cuộc sống mà Phó Thư Trạc từng trải qua.
Trạm xe buýt cách đây một cây số, họ lại bắt taxi đến đó, đợi một lúc mới đợi được xe buýt nông thôn.
Từ đây đến nhà Phó Thư Trạc mất khoảng một tiếng, giá vé tám tệ.
Xe buýt rất to, nhưng cũng rất cũ kỹ, thường xuyên lắc lư, trong xe phần lớn là người già, chống gậy, hoặc dưới chân có gói đồ, nắm chặt tay vịn.
Bùi Dương và Phó Thư Trạc lên xe rồi đi về phía sau, tuy có nhiều ghế đôi, Bùi Dương vẫn nhăn mũi đo khoảng cách, rồi hất cằm: "Anh ngồi sau."
Hành trình vất vả hơn Bùi Dương tưởng tượng một chút, trong xe có mùi nặng, rất lạ, tài xế còn thích phanh gấp, làm người ta muốn nôn.
Phó Thư Trạc không nhịn được: "Có muốn dựa vào anh không?"
Bùi Dương không quay đầu lại: "Dựa vào ghế không thoải mái hơn anh à?"
Phó Thư Trạc: "..."
Ok.
Bùi Dương mở cửa sổ, không khí bên ngoài khá tốt, phong cảnh cũng rất đẹp, nhìn vào toàn màu xanh.
Huyện lỵ rất nhỏ, đường cũng xấu, những khu nhà đi qua đều có tuổi, tường ngoài tróc lở tan tành, xám xịt.
Phó Thư Trạc nói: "Đây là khu phố cũ, khu mới sẽ tốt hơn một chút."
Bùi Dương động đậy tai: "Không phải anh chưa về đây bao giờ sao, sao lại biết rõ thế?"
Phó Thư Trạc cười cười: "Anh nhờ người mua lại căn nhà hai tầng ở nhà, cậu ta thỉnh thoảng kể cho anh nghe những thay đổi ở đây."
"Đến đường Hòa Tắc rồi, mời hành khách xuống xe —"
Bùi Dương cẩn thận đứng dậy, sợ chạm vào hai cụ già phía trước. Người già đi rất chậm, từ ghế ngồi đến cửa xe mất gần nửa phút.
Bùi Dương kiên nhẫn đi sau, vẫn không quên kéo vali chéo nhắc nhở Phó Thư Trạc giữ khoảng cách: "Một mét."
Phó Thư Trạc: "..."
Xuống xe họ còn phải đi một đoạn, phố nhỏ có cái nhộn nhịp của phố nhỏ, họ đi qua chợ đêm và phố đi bộ, qua cầu vòm vượt qua một con sông, mới đến ngôi nhà nhỏ nơi Phó Thư Trạc từng lớn lên.
Bùi Dương ngẩng đầu nhìn, ngôi nhà nhỏ vẫn giữ phong cách kiến trúc cũ, cửa gỗ màu sẫm, tường rào màu trắng.
"Đến rồi." Phó Thư Trạc khẽ nói: "Xin lỗi, ở bên nhau mười bảy năm, kết hôn bảy năm, vậy mà chưa từng đưa em về đây."