Đầu ngón tay Bùi Dương hơi tê dại.
Cậu gần như tin rằng "mình" thực sự đã mắc bệnh, thế nên thái độ của Phó Thư Trạc mới chua chát như vậy.
Một lần nữa cậu nhận ra rằng, Phó Thư Trạc thực sự rất yêu nguyên chủ.
Nhưng nguyên chủ đã không còn nữa, bản thân cậu chỉ là kẻ chiếm đoạt thân xác người khác. Chưa bao giờ Bùi Dương lại cảm thấy mơ hồ như lúc này, đầu óc rối bời, lòng đầy hoang mang.
Cậu xấu hổ vì những rung động trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy xót xa cho Phó Thư Trạc.
Người mà hắn yêu sâu sắc, đặt ở vị trí quan trọng nhất trong tim đã đi mất rồi.
Nếu không thể quay lại như cũ, lẽ nào mình phải đóng kịch với hắn cả đời? Nhưng nếu nói ra sự thật, liệu Phó Thư Trạc có chấp nhận được việc người yêu của mình đã không còn nữa không?
Thực ra những ngày qua, mỗi lần thân mật đều khiến Bùi Dương vừa cảm thấy an tâm vừa tràn đầy tội lỗi. Đã nhiều lần cậu định nói ra sự thật chuyện mình "xuyên không" rồi lại thôi.
Nhưng cậu lại không cưỡng nổi được sự cám dỗ, rơi vào cái bẫy mang tên dịu dàng của Phó Thư Trạc.
Và câu nói "Không có em, anh biết sống sao" một lần nữa khiến Bùi Dương chìm trong do dự và hoang mang.
Phó Thư Trạc không muốn ép quá, hạ giọng hỏi: "Mục đích của kết hôn là gì?"
Bùi Dương ngớ người: "Để thoải mái bên nhau, nương tựa lẫn nhau..."
Phó Thư Trạc dẫn dắt: "Vậy lúc đăng ký kết hôn em đã nói gì?"
Đáng lẽ Bùi Dương không thể nhớ được.
Song vừa nghe Phó Thư Trạc dứt lời, câu trả lời đã buột ra khỏi miệng cậu, trôi chảy như thể có một linh hồn khác chiếm lấy cơ thể cậu và nói-
"Chúng tôi tự nguyện kết thành chồng chồng, từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ mà hôn nhân trao cho chúng tôi..." Bùi Dương nhìn vào mắt Phó Thư Trạc, "Từ nay về sau, dù thuận lợi hay khó khăn, dù nghèo khó hay bệnh tật, chúng tôi đều sẽ bên nhau, không rời không bỏ-"
"Nhớ là tốt." Phó Thư Trạc đứng ngược sáng, "Bùi Dương, em phải nói được làm được."
Bốn chữ "không rời không bỏ" vừa đơn giản vừa nặng nề, có những cặp dùng cả một đời bình thường để minh chứng sự gắn bó, có những cặp lại là những con chim uyên ương vô tình, khi gặp khó khăn thì mạnh ai nấy bay.
Bùi Dương từng nghĩ mình sẽ thuộc loại đầu tiên, nhưng nhớ đến hành trình của "hai người" khiến cậu có chút nghi ngờ bản thân.
Phó Thư Trạc kéo cậu ra lề đường đón taxi, nói xong chuyện nghiêm túc, hắn bắt đầu nói những lời không đứng đắn để mèo con thả lỏng tâm trạng: "Còn dám nhắc đến ly hôn nữa, chúng ta sẽ gặp nhau trên giường."
Bùi Dương nghẹn lời.
Phó Thư Trạc mỉm cười hiền hòa: "Em nói bao nhiêu lần ly hôn, thì phải nói bấy nhiêu lần yêu anh để bù lại, nếu không anh sẽ chịch chết em."
Bùi Dương: "..."
Tại sao ban nãy mình phải thương hại kẻ biến thái này?
Vị trí nghĩa trang khá xa, hai người đợi rất lâu vẫn không đón được xe, Bùi Dương nhìn bản đồ: "Chúng ta đi xe buýt nhé?"
Phó Thư Trạc: "Hơn một cây số, đi bộ không?"
Bùi Dương rất tự tin: "Chỉ có một cây số thôi, vài phút là xong."
Phó Thư Trạc nhìn bầu trời: "Cũng được, vừa hay không có nắng."
Tuy lúc này đã là hai giờ chiều, nhưng chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi chờ xe, bầu trời đã tối sầm lại, ánh nắng bị che khuất trong tầng mây, không ló dạng.
Họ đi dọc theo con đường theo chỉ dẫn trên bản đồ: "Qua đèn đỏ phía trước rồi rẽ trái là được."
Đi chưa được bao lâu, Phó Thư Trạc đã linh cảm không ổn, bầu trời càng lúc càng tối.
"Có vẻ sắp mưa rồi."
Vừa dứt lời, những hạt mưa to bằng hạt đậu đã nặng nề rơi xuống, lúc đầu còn thưa thớt vài giọt, chưa đầy hai phút sau mặt đất đã ướt đẫm.
Bùi Dương: "Chạy nhanh lên-"
Phó Thư Trạc vội vàng đuổi theo, hiếm khi hai người chật vật chạy trong mưa như vậy, tên keo kiệt nọ lo lắng: "Điện thoại không bị hỏng chứ!?"
Phó Thư Trạc: "Lúc mua có nói là chống nước mà."
Bùi Dương vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Nếu hỏng thì tôi có thể kiện họ không?"
Tiếng mưa càng lúc càng to, nói chuyện phải lớn tiếng hơn, Phó Thư Trạc vừa mở miệng đã nếm được vị nhạt nhẽo của nước mưa: "Hỏng thì tốt, anh mua cho em cái mới, cái đó em dùng ba năm rồi-"
"Tôi thích đồ cũ-" Bùi Dương chợt nghĩ lại, không đúng, Phó Thư Trạc mua cho mình, không lấy thì phí, "Tôi muốn điện thoại mới nhất!"
Phó Thư Trạc: "Em vui cái gì, ai mua cũng là tài sản chung mà?"
"Mặc kệ, dù sao cũng không phải từ túi tôi chảy ra-"
Bùi Dương vui quá hóa buồn, bước nhanh nên trượt chân, đau đớn ngã xuống đất.
Phó Thư Trạc vội quay lại: "Đau không?"
Chỉ trong chốc lát, quần áo hai người ướt sũng, Bùi Dương ngẩn người một lúc: "Đau..."
Phó Thư Trạc: "Đau chỗ nào?"
Bùi Dương: "Chân, tay nữa."
Phó Thư Trạc xem cánh tay Bùi Dương trước, tuy mặc áo dài tay nhưng vẫn bị trầy xước, sau đó hắn nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân Bùi Dương: "Là ngón chân đau hay mắt cá chân đau?"
Bùi Dương không hiểu sao lại thấy ấm ức: "Cái nào cũng đau."
Phó Thư Trạc kiểm tra một hồi, hình như mắt cá chân Bùi Dương bị bong gân rồi, tốt nhất nên đến bệnh viện khám, ngón chân thì do va chạm với mặt đất, không có vấn đề gì lớn.
Tiếng mưa càng lúc càng to, tầm nhìn của hai người hơi mờ, Phó Thư Trạc đỡ Bùi Dương dậy: "Lỗi của anh, đáng lẽ phải xem dự báo thời tiết trước."
Bùi Dương mím môi: "Buổi sáng nắng to thế, ai mà ngờ được sẽ mưa chứ."
Phó Thư Trạc nhìn quanh, không có lấy một chiếc xe, nơi này quá hẻo lánh, ngay cả khu phố cũ nhà hắn cũng cách đây hơn chục cây số.
Tài xế đưa họ đến đây nhận được đơn đường dài nên đã đi mất rồi.
Phó Thư Trạc ngồi xổm xuống: "Leo lên đi."
Bùi Dương sững sờ, lưng Phó Thư Trạc không to, vai rộng eo thon, nhưng khi leo lên lại cảm thấy đặc biệt ấm áp và an tâm.
Cậu lẩm bẩm: "Mưa trên lưng anh đều bị tôi chặn hết rồi."
Phó Thư Trạc bất đắc dĩ: "Vậy anh bế em nhé?"
Bùi Dương: "Không cần."
Cậu không muốn bị Phó Thư Trạc bế như trẻ con đâu.
Phó Thư Trạc điều chỉnh tư thế, sau đó nhanh nhẹn bước vào màn mưa: "Ôm chặt vào."
Bùi Dương không ngoan ngoãn nghe lời, Phó Thư Trạc cố ý buông lỏng tay một chút, Bùi Dương sợ hãi ôm chặt cổ hắn: "Anh làm gì vậy?!"
Phó Thư Trạc bị siết đến suýt ngạt thở: "Nhanh, buông ra!"
Bùi Dương áp sát bên tai Phó Thư Trạc: "Tự làm tự chịu."
Phó Thư Trạc: "..."
Nhiệt độ cơ thể của hai người dần lạnh đi, chỉ có phần lưng và ngực áp sát vào nhau là còn ấm.
Bùi Dương: "Có khi nào tài xế xe buýt nhìn thấy chúng ta ướt sũng thế này không cho lên xe không?"
Phó Thư Trạc cũng không chắc chắn: "Chắc là không đâu nhỉ?"
Bùi Dương nhăn mặt: "Nếu không cho lên xe, chẳng lẽ chúng ta phải ngủ ngoài đường à?"
Phó Thư Trạc bất đắc dĩ: "Không đến mức đó đâu, lát nữa gọi Tô Chi Hành đến đón chúng ta."
Lúc nãy không gọi là vì không nghĩ sẽ mưa, không muốn làm phiền người ta.
Phó Thư Trạc: "Chân còn đau không?"
Bùi Dương ôm cổ hắn: "Một chút-"
Phó Thư Trạc: "Vậy lát nữa đi thẳng đến bệnh viện nhé?"
Bùi Dương lí nhí: "Phải thay quần áo đã, không thì cảm lạnh mất."
"Được." Phó Thư Trạc nhìn trạm xe buýt gần trong tầm tay, bước chân chậm lại, "Sếp Bùi yêu dấu à, nếu em nhịn không nổi, anh có thể miễn cưỡng giúp em, em cứ coi anh như công cụ giải tỏa cũng được."
Bùi Dương xấu hổ đến mức tai đỏ bừng, tức giận nói: "Anh tưởng tôi muốn thế à?!"
Cậu không kiểm soát được cơ thể mình, chỉ cần tiếp xúc thân mật một chút với Phó Thư Trạc là không kìm được phản ứng.
Phó Thư Trạc nghiêng đầu cọ vào má Bùi Dương, cười khẽ: "Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật."
Bùi Dương tức đến nỗi banh má Phó Thư Trạc sang hai bên: "Nói bậy! Đây là phản ứng tự nhiên, đổi người khác cũng thế thôi-"
Phó Thư Trạc nheo mắt: "Chắc chắn không? Đổi người khác em cũng sẽ-"
Bùi Dương cảm nhận được nguy hiểm, giọng yếu đi: "Có... có lẽ vậy?"
Đương nhiên cậu biết câu trả lời, lần đó ở văn phòng Phó Thư Trạc xem phim, hai diễn viên chính đều rất đẹp, cảnh nóng cũng rất nhiều, nhưng ngoài mặt đỏ tai hồng ra thì cậu chẳng có cảm giác gì nhiều.
Ngược lại, tối đó Phó Thư Trạc chỉ sờ chân cậu một cái...
Tại sao lại nhất định phải là Phó Thư Trạc?
Bùi Dương bắt đầu nhận ra, có vẻ như mình luôn vô thức không phân biệt được Phó Thư Trạc và "bạn đời", cậu sẽ theo thói quen dùng cách tương tác với "bạn đời" để tương tác với Phó Thư Trạc, chẳng có chút khó chịu gì.
Không bài xích những lời đùa cợt của Phó Thư Trạc, cũng thích sự thân mật của hắn. Có phải vì họ rất giống nhau nên cậu mới nhanh chóng rung động như vậy không?
Bùi Dương rùng mình- Chẳng lẽ đây là motif thế thân?
Phó Thư Trạc vỗ mông cậu một cái: "Đừng cựa quậy!"
Bùi Dương giật mình cười gượng: "Xin lỗi, làm anh khó chịu rồi."
Phó Thư Trạc: "..."
Sao lại có mèo ngốc thế này?
Trạm xe buýt nhanh chóng đến nơi, cuối cùng hai người cũng có chỗ trú mưa, chỉ là gió thổi vào quần áo ướt sũng của họ, lạnh buốt.
Phó Thư Trạc không để ý đến sự phản kháng yếu ớt của Bùi Dương, trực tiếp ôm cậu vào lòng: "Đừng làm nũng nữa, cảm lạnh không dễ chịu đâu."
"..." Bùi Dương ngừng giãy giụa, mặt đầy vẻ bất mãn, "Anh làm nũng thì có."
Chất lượng điện thoại không tệ, điện thoại của Phó Thư Trạc hỏng rồi, nhưng vì Bùi Dương luôn nằm trên lưng hắn nên cái của cậu không bị ngấm nước nhiều, vẫn có thể sử dụng bình thường.
Bùi Dương rất thất vọng về điều này, ước gì cái hỏng là của mình.
Vấn đề là...
Bùi Dương bám vào cánh tay hắn: "Anh còn nhớ số điện thoại của Tô Chi Hành không?"
"..." Phó Thư Trạc thành tâm hỏi, "Nếu anh nói là nhớ, em có nửa đêm dậy lấy gối bịt chết anh không?"
"..." Bùi Dương nhớ ra trong "Kiêu ngạo" có viết, nguyên chủ từng đùa với Phó Thư Trạc, "Nếu anh dám ngoại tình, em sẽ đợi anh ngủ rồi lấy gối bịt chết anh."
Bùi Dương nghi ngờ hỏi: "Anh thật sự nhớ à?"
Bình thường trừ khi quá thân thiết hoặc có mối quan hệ đặc biệt, ai lại đi nhớ số điện thoại của một người bạn bè hay bạn thân chứ?
Phó Thư Trạc có ý thức tự bảo vệ mạnh mẽ: "Đùa thôi, sao có thể nhớ được?"
Bùi Dương vẫn thầm ghen tị, buồn bực không muốn nói chuyện.
Xung quanh đây chẳng có cửa hàng nào, Phó Thư Trạc suy nghĩ một lúc, rồi thành thạo dùng điện thoại của Bùi Dương tải một trò chơi.
Sau đó hắn vào kênh thành phố, dùng loa hỏi xem ai có xe có thể đến đón họ không, thù lao năm trăm, ai đến được trong vòng hai mươi phút sẽ được thêm năm trăm nữa.
Chưa đầy mười giây, lập tức có hàng chục lời mời kết bạn.
Phó Thư Trạc kiên nhẫn trò chuyện, thật sự tìm được một người ở gần đó, nói đảm bảo sẽ đến trong vòng hai mươi phút.
Bùi Dương kinh ngạc: "Anh còn lén tôi chơi game à?"
Phó Thư Trạc liếc anh: "Đừng có đổ tội cho anh được không?"
Ban đầu chính Bùi Dương muốn chơi game, cứ kéo Phó Thư Trạc đi cùng, kết quả chơi mấy tháng, cấp bậc chẳng tăng được bao nhiêu, nhưng người muốn kết đôi với Phó Thư Trạc lại tăng cả chục người.
Mèo con có tính chiếm hữu cao ngút trời kia tức giận xóa game ngay tại chỗ, nói nếu còn chơi game nữa sẽ là chó.
Bùi Dương: "..."
Cậu quay mặt đi, vụng về chuyển chủ đề: "Cho năm trăm là được rồi, một ngàn cao quá..."
"Chúng ta ướt thế này, làm bẩn xe người ta còn phải rửa nữa."
Bùi Dương: "Rửa xe kỹ trong ngoài cũng chỉ khoảng một hai trăm thôi..."
Phó Thư Trạc thấy buồn cười: "Thôi nào đồ keo kiệt, coi như phí vất vả cho người ta đi."
Đạo lý thì Bùi Dương hiểu, nhưng vẫn xót tiền. Có điều nếu còn đợi nữa, cậu và Phó Thư Trạc sẽ bị cảm lạnh mất.
Chiếc xe cá nhân nhận đơn đến nhanh hơn họ tưởng, người đó xuống xe chạy lại: "Này anh em! Có phải hai người gọi xe không?"
"Là chúng tôi." Phó Thư Trạc đứng dậy, Bùi Dương không thích muốn bị ôm trước mặt người khác, chỉ có thể vịn để đi qua, "Làm phiền anh rồi-"
Người đến trông khá trẻ, nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cậu ta nhìn Bùi Dương từ trên xuống dưới, không khỏi xoa xoa tay: "Hay để tôi cõng anh lên xe nhé?"
Phó Thư Trạc: "..."
"Bế kiểu công chúa, vác vai, cõng lên lưng, anh muốn kiểu nào cũng được-" Chủ xe cười hì hì, "Không thì tôi nhận ngàn đồng này áy náy lắm."