Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 54

Bà Trình không tỉnh táo được bao lâu, để lại mảnh giấy viết nguệch ngoạc rồi đi về hướng mộ của chồng.

Trong những lúc tỉnh táo hiếm hoi, có lẽ bà muốn được chết bên cạnh chồng.

Con đường rộng thoáng, nhưng vì bà Trình là người bệnh, lại không có đèn đường, cảnh sát phỏng đoán bà bước đi không vững và ngã xuống mương, đập đầu vào đá.

Người ta tìm thấy thi thể lúc bốn giờ sáng, giờ đã đưa về nhà, Trình Thực gọi điện là để báo tin, dù sao tối qua mọi người cũng giúp tìm kiếm rất lâu.

Bùi Dương ở bên cạnh ngước nhìn hắn, vì tập trung chờ kết quả nên đã nén nước mắt, chỉ còn đuôi mắt hơi đỏ, thoạt nhìn yếu ớt.

Bùi Dương: "Thế nào rồi?"

Đầu óc Phó Thư Trạc rối bời, hắm chậm chạp buông điện thoại xuống, im lặng một lúc rồi mới nở nụ cười: "Đã tìm thấy rồi, không sao cả."

"... Thật sao?"

"Ừm." Phó Thư Trạc cố làm ra vẻ tự nhiên, "Quên nói với em, anh đã đặt vé tàu cho hôm nay rồi, vì vài ngày nữa mình phải đi một nơi, anh có bất ngờ cho em."

Bùi Dương sững người: "Hôm nay đi luôn?"

"Ừ." Phó Thư Trạc thu dọn đĩa, "Chuyến tàu lúc mười giờ."

Bùi Dương nhìn đồng hồ, giờ đã tám giờ, nghĩa là họ phải bắt đầu khởi hành ra ga tàu, còn phải thu dọn đồ đạc nữa.

Bùi Dương: "Phải đi thăm bà Trình đã chứ..."

Phó Thư Trạc vội vàng nói: "Không cần đâu, Trình Thực đưa bà đến nhà dì cả để thư giãn tinh thần rồi."

Họ không có nhiều đồ để thu dọn, chỉ có quần áo giày dép, Bùi Dương chậm rãi nhét bộ sạc vào vali, ngập ngừng một lúc lâu rồi nói: "Phó Thư Trạc, anh đừng lừa tôi."

Phó Thư Trạc: "Anh không..."

"Bà Trình xảy ra chuyện gì phải không?"

Phó Thư Trạc hiểu rõ Bùi Dương thế nào thì Bùi Dương cũng hiểu rõ Phó Thư Trạc như thế, khi thực sự nghi ngờ điều gì, từng biểu cảm nhỏ của đối phương đều bị có sơ hở.

Lúc này mèo ngốc chẳng ngốc chút nào, ngược lại rất nhạy bén, cậu liệt kê những điểm bất thường: "Rõ ràng mấy hôm trước anh còn nói muốn ở đây chơi thêm vài ngày; bà Trình mất tích cả đêm, giờ đang ở bệnh viện hoặc ở nhà, sao có thể nhanh chóng đưa đến chỗ khác được? Hơn nữa điện thoại mới còn đang giao, chắc chắn không đến kịp trước mười hai giờ, món quà bất ngờ của mấy hôm sau thì càng không phải vội..."

"Anh đang lừa tôi, đúng không?" Bùi Dương nói một hơi, cuối cùng nhìn chằm chằm Phó Thư Trạc, chờ hắn trả lời.

"Đúng là có chuyện." Biết không thể lừa được Bùi Dương nữa, Phó Thư Trạc đành cân nhắc từng lời, "Bà không cẩn thận bị ngã..."

Bùi Dương đột nhiên đứng dậy ôm lấy hắn.

Phó Thư Trạc sững sờ, cánh tay giơ lên giữa đường có chút lóng ngóng.

"Anh đừng buồn, tôi sẽ luôn ở bên anh." Bùi Dương nghiêm túc an ủi, "Bà Trình đã ra đi, chúng ta nên đi thăm bà, anh phải đối mặt với chuyện này, không thể trốn tránh, không thì người khác sẽ nói anh bạc bẽo, người đã mất cũng không chịu đến thăm một lần."

"..." Phó Thư Trạc không ngờ Bùi Dương lại nghĩ hắn vội vàng muốn rời đi vì quá đau buồn.

Tất nhiên là có đau buồn, nhưng sáng nay Bùi Dương đột nhiên nói muốn ăn mì trộn dầu hành, chứng tỏ đêm qua có lẽ đã mơ thấy mẹ nên mới đau lòng như vậy, vào lúc này lại biết tin một người bệnh Alzheimer khác qua đời, còn là một người bề trên- Phó Thư Trạc lo Bùi Dương sẽ bị sốc.

Bùi Dương áp sát cổ Phó Thư Trạc-
Dù sao hắn cũng không tin cậu xuyên không, vậy thì cứ giả vờ làm nguyên chủ ở bên cạnh hắn một lúc đi, ít ra còn có tác dụng an ủi.

Cậu vuốt lưng Phó Thư Trạc như dỗ trẻ con.

Thật lâu sau Phó Thư Trạc mới đáp lại Bùi Dương bằng cách ôm chặt lấy cậu. Hắn nửa thật nửa giả đỏ mắt: "Chỉ là hơi đột ngột..."

Trước đây Phó Thư Trạc chỉ nghĩ, mình phải kiên cường, đừng bộc lộ quá nhiều cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến Bùi Dương, nhưng hắn lại quên mất, Bùi Dương cũng bằng tuổi mình, ngoại trừ vị trí trên giường khác nhau, họ đều là con trai, đều có thể mạnh mẽ khi đối phương yếu đuối.

Chỉ là những năm qua Phó Thư Trạc rất ít khi yếu đuối, không cho Bùi Dương cơ hội thể hiện.

Bùi Dương dịu dàng nói: "Chúng ta phải đi thăm bà, chắc Trình Thực cũng rất đau lòng."

"Được."

Trên đường đi, Bùi Dương luôn nắm chặt tay Phó Thư Trạc: "Phong tục ở đây thế nào, đến thăm phải mang theo gì?"

Phó Thư Trạc: "Không cần đâu, đợi đến ngày tang lễ chuẩn bị một phong bì là được."

Tang lễ có lẽ sẽ tổ chức vào ngày mai hoặc ngày kia, dù sao cũng cần thời gian chuẩn bị.

Họ đi ngang qua quán hoành thánh, nó đã đóng cửa rồi, nhà Trình Thực ở ngay phía trước, đi thêm vài bước, họ thấy một mảnh vải trắng buộc trên cổng.

Bùi Dương thấy Phó Thư Trạc dừng lại, bèn bóp bóp ngón tay hắn: "Tôi sẽ luôn ở bên anh, đừng sợ."

Lúc này nhà Trình Thực có rất nhiều người, ngoài hàng xóm bạn bè còn có người thân vội vã chạy đến, có dì cả mà Phó Thư Trạc bịa ra.

Bà là chị em ruột với bà Trình, quan hệ cả hai rất tốt, nhưng tính tình nóng nảy, vừa vào đã tức giận tiến lên tát Trình Thực một cái "bốp".

Trình Thực không né mà chịu đòn.

Người xung quanh vội vàng kéo bà lại, dì cả sừng sộ muốn lao lên đánh Trình Thực: "Tao biết ngay thằng ranh này không thay đổi được mà! Mới chăm sóc được bao lâu, một năm tới không? Lúc đầu mày nói nghe hay lắm, nói trước đây đã có lỗi với mẹ, giờ nhất định sẽ đối xử tốt với bà- Kết quả thì sao!?"

Trong sân bỗng vang lên tiếng dì cả vừa khóc vừa mắng: "Từ nhỏ tao đã thương nó, không nỡ để nó chịu thiệt thòi, kết quả nó về nhà họ Trình chúng mày chịu bao nhiêu khổ? Trước kia còn phải xuống đồng làm việc với thằng cha vô dụng của mày, làm đến ốm đau khắp người, vất vả sinh ra thằng con trai cũng là thằng khốn!"

Không ai dám biện hộ cho Trình Thực, dẫu gì hồi trẻ anh ta là tên hư hỏng, ở ngoài lang thang phá phách, chưa từng làm một việc tử tế nào, còn gây họa suýt vào tù, nếu không phải bà Trình quỳ xuống trước mặt người ta van xin, Trình Thực đã bị khởi tố rồi.

Cũng chính vì chuyện này mà Trình Thực dần dần thay đổi, anh ta đi làm ở tỉnh khác mấy năm, dành dụm được ít tiền thì chạy về giúp bà Trình kinh doanh quán hoành thánh.

Nhưng đứng từ góc độ của em gái mình, dì cả cảm thấy thằng con trai này vô dụng, luôn không coi anh ta ra gì.

Hiện tại người mẹ bệnh tật đi lạc rồi mất, dì cả đau lòng tột độ, tự nhiên trút hết cảm xúc lên người Trình Thực.

Thậm chí những người xung quanh bắt đầu bàn tán xem có phải Trình Thực cố tình không trông nom mẹ, chê bẩn chê phiền nên mong bà chết không.

Tin đồn lan truyền không cần nhiều thời gian, chắc chỉ chừng một ngày trôi qua, tất cả những người nghe nói về chuyện này đều sẽ sinh lòng nghi ngờ.

Trình Thực vẫn im lặng, mặc cho dì cả trách mắng nguyền rủa cũng không phản bác.

Dì cả thực sự rất ghét người cháu này, đã chửi đến gần ngất xỉu: "Sao mày không chết đi hả thằng chó đẻ!"

Theo lời người xung quanh, lúc đầu dì cả định đón em gái về bên mình chăm sóc, nhưng bà có gia đình riêng, người nhà không đồng ý, cho rằng bà chỉ lo cho em gái mà không quan tâm đến tình hình gia đình, họ cãi nhau lâu đến nỗi suýt ly hôn.

Cuối cùng Trình Thực viết giấy cam kết với dì cả, nói nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ. Dì cả có lòng mà không có sức, đành phải buông tay, quyết định tin tưởng Trình Thực một lần.

Trong một năm nay, bà thường xuyên đến thăm, mua đồ mua quần áo, giúp đỡ kinh tế trong khả năng, việc gì nên làm đều đã làm, song cuối cùng vẫn xảy ra bi kịch.

·

Sân nhà một mớ hỗn độn, Bùi Dương lần đầu thấy cảnh này, hơi dại ra.

Những ngày qua cậu chỉ tiếp xúc với Trình Thực nên thấy anh ta không tệ, không ngờ lòng người phức tạp đến vậy.

Ban đầu còn đỡ, chỉ mới giai đoạn đầu, bà còn tự chăm sóc được bản thân, nhưng dần dần không chỉ ăn uống vệ sinh mà cả mặc quần áo tắm rửa đều phải hai vợ chồng họ giúp đỡ, thật sự chưa từng thấy phiền sao?

Trình Thực có thật sự vì chút phiền toái nhỏ nhặt này mà muốn mẹ ruột của mình chết không?

Không ai biết câu trả lời, trong chuyện này, ngay cả cảnh sát cũng không thể khám phá ra sự thật, chỉ có Trình Thực tự biết mình có hổ thẹn với lương tâm hay không.

Cơm trưa nhà Trình Thực sẽ lo cơm, trấn nhỏ đều thế cả, nhà ai có người mất, mọi người đều sẽ đến giúp đỡ.

Trong sân nhanh chóng xuất hiện rất nhiều người, Bùi Dương không hiểu những chuyện này, năm đó Phó Thư Trạc rời đi sớm, cũng không rõ có phong tục gì, họ vốn không muốn ở lại thêm phiền phức, nhưng ít nhiều gì họ cũng muốn đứng đây để bày tỏ tấm lòng.

Chưa kịp ăn trưa, trong nhà lại xảy ra cãi vã, nguyên nhân là về cách an táng. Dung Thành vẫn chưa yêu cầu bắt buộc phải hỏa táng nên một số người vẫn cho rằng người mất đi thì phải vào đất mới yên.

Khi bàn về quy trình tang lễ, Trình Thực nhắc đến hỏa táng, dì cả lập tức nổi giận, cho rằng phải chôn cất, thế thì trăm năm sau bộ hài cốt vẫn nguyên vẹn, một khi hỏa táng thì chẳng còn gì cả.

Chuyện này hai người là người ngoài, không xen vào được, chỉ có thể nhìn họ cãi nhau. Mỗi người đều có lý lẽ riêng, xem ra ai cũng không sai.

Nếu không có người hét lên một câu "Người chết là chuyện lớn, trước mặt bà ầm ĩ như vậy coi được sao?" thì suýt nữa đã đánh nhau rồi.

Phó Thư Trạc và Bùi Dương ăn qua loa bữa trưa, cả hai chẳng thấy ngon miệng. Ngoài người thân ruột thịt ra cũng không mấy ai đau buồn, trong mắt đa số người, người già qua đời là chuyện rất bình thường.

Xung quanh có người nhận ra Phó Thư Trạc: "Đó có phải là người thân nhà họ Phó không? Có phải con trai anh ta không, trông giống mẹ thật..."

Phó Thư Trạc không có nhiều ký ức về ba mẹ, cả ảnh cũng không có tấm nào, không rõ có giống không.

Có người định tiến lại chào hỏi, hỏi thế này chắc sẽ phải hỏi rất nhiều câu, như những năm nay ở ngoài làm gì? Sao không về thăm? Sống thế nào rồi, có kết hôn chưa, có con chưa...

Phó Thư Trạc không muốn đối phó với những chuyện này, trực tiếp dẫn Bùi Dương về, ngày mai sẽ ghé lại.

Trên đường, họ ghé điểm chuyển phát nhanh lấy điện thoại mới, Phó Thư Trạc để Bùi Dương dùng điện thoại mới, mình dùng cái cũ.

"Phải đến ngân hàng rút ít tiền mặt." Tiền mặt của Phó Thư Trạc và Bùi Dương cộng lại không quá năm trăm, làm tiền phúng điếu hơi ít.

May là họ mang theo hai thẻ, rút tiền cũng thuận tiện.

Bùi Dương đút thẻ vào máy ATM: "Chúng ta rút bao nhiêu mới phù hợp?"

Cậu tra mạng dọc đường đi, nhiều người nói tiền phúng điếu không cần nhiều, vài trăm là đủ, chỉ có con cháu người thân mới cho nhiều, hơn nữa trái với việc vui thường là số chẵn, tiền phúng điếu số đầu phải là số lẻ, phía sau tốt nhất thêm một đồng.

"Rút một nghìn hai trăm đi."

Bùi Dương hơi băn khoăn: "Nhưng nếu hỏa táng, thì cần mua đất nghĩa trang phải không? Nhà Trình Thực có gánh nổi không?"

Bùi Dương không thấy hỏa táng có gì không tốt, nhưng cậu tôn trọng tư tưởng vào đất mới yên của thế hệ cũ, cơ mà Trình Thực hơi cố chấp trong vấn đề này, phỏng chừng cuối cùng vẫn sẽ kết thúc bằng táng.

"Không sao, anh đã hỏi rồi." Phó Thư Trạc xoa đầu Bùi Dương, "Đất nghĩa trang ở đây không đắt, anh đã nói chuyện với nghĩa trang, bảo họ chọn vị trí tốt hơn một chút, rộng một chút, chênh lệch bao nhiêu chúng ta trả, nhưng cái này không tính là tiền phúng điếu."

Bùi Dương không biết Phó Thư Trạc liên lạc khi nào, cậu nghe lời rút một nghìn hai trăm, tiền phúng điếu là một nghìn một trăm linh một.

Mãi đến ngày thứ năm mới chính thức an táng, dì cả không cãi lại được Trình Thực, rốt cuộc vẫn mang đi hỏa táng.

Vì phải mua đất nghĩa trang, chi phí hỏa táng cao hơn nhiều so với chôn cất, tiền dành dụm mấy năm nay của nhà họ Trình trong một lúc đã hết sạch.

Cho đến khi tang lễ kết thúc, dì cả giây trước đang rơi lệ trước mộ của bà Trình giây sau đã quay người đổi sắc mặt, nói với Trình Thực bằng giọng căm ghét: "Mày cắn rứt lương tâm phải không? Sợ ban đêm bà ấy về tìm mày nên mới vội vàng thiêu cho sạch sẽ!"

"Từ hôm nay trở đi, hai nhà chúng ta không cần qua lại nữa."

Trình Thực cúi đầu, không nói gì.

Bùi Dương và Phó Thư Trạc đến trước mộ cúi người, nói với Trình Thực một câu chia buồn.

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, họ cũng không còn nhiều giao thiệp nữa- Bùi Dương cứ ba bước ngoái đầu nhìn lại, bà Trình trên bia mộ cười rất hiền hòa, hoàn toàn không thấy dáng vẻ mê sảng những ngày qua.

"Về nhà thôi."

"Ừm..." Bùi Dương lén nhìn Phó Thư Trạc, chắc không còn buồn lắm nhỉ? Nhưng Phó Thư Trạc rất giỏi giả vờ, vẫn phải nắm tay hắn thêm chút nữa.

Trước đây là Phó Thư Trạc đi đâu cũng nắm tay cậu, mấy ngày nay ngược lại, cậu đi đâu cũng nắm chặt tay Phó Thư Trạc.

"Anh đã đặt vé tàu mười hai giờ ngày mai."

Bùi Dương sững người: "Về nhà à?"

"Chưa." Phó Thư Trạc nói kế hoạch của mình, "Đi nơi khác dạo chơi, tiện thể chọn quà cho ba, sinh nhật ông còn vài ngày nữa."

Thời gian này Bùi Tri Lương thỉnh thoảng gọi điện đến, nhưng lại không biết nói gì với con trai, nói không được hai câu là phải cúp máy.

Về đến nhà, họ thu dọn đồ đạc, Bùi Dương nhìn cả sân nguyệt quý, có chút không nỡ.

Mấy ngày qua, tin tức duy nhất có thể làm tâm trạng nhẹ nhõm một chút chính là những cây nguyệt quý lưa thưa đã nở ra những nụ hoa mới, cực kỳ đẹp.

"Nếu thích thì về nhà trồng ở ban công."

Vì là căn hộ lớn, nhà họ có tới mấy ban công, dành ra một cái để trồng hoa không thành vấn đề.

Bùi Dương mím môi: "Về nhà rồi tính."

·

Tối lại mưa nhỏ, gió mát lùa vào từ ban công, không cần phải bật.

Có một bàn tay đặt lên eo Bùi Dương, thỉnh thoảng còn xoa xoa, làm cậu ngứa ngáy không thôi.

"Có thể đừng sờ nữa không?"

Phó Thư Trạc cười cười, trả lời không đúng câu hỏi: "Em thích thành phố hay ở đây hơn?"

Bùi Dương: "Hửm?"

Phó Thư Trạc tiếp tục sờ eo: "Thích ở đâu, sau này chúng ta sẽ về đó dưỡng lão."

Bùi Dương không muốn trả lời câu hỏi này lắm, cậu sẽ lấy tư cách gì để cùng Phó Thư Trạc đến già?

Nhưng vì lo Phó Thư Trạc vẫn đang chìm trong đau buồn, cậu chỉ có thể khẽ nói: "Đều thích."

Cho đến khi Bùi Dương ngủ, Phó Thư Trạc vẫn tỉnh táo. Hắn nhìn gương mặt ngủ yên bình của Bùi Dương, bên tai là tiếng mưa rả rích.

Phó Thư Trạc lấy ra điện thoại cũ Bùi Dương đã dùng mấy năm, định xem ảnh của cậu, nào ngờ lại phát hiện trong album hầu như toàn là bóng dáng của hắn.

Không có ai khác, cũng không có mấy tấm tự sướng.

Có những tấm chụp công khai, có những tấm chụp lén, ăn cơm, làm việc, ngủ... đủ mọi dáng vẻ.

Phó Thư Trạc cảm thấy ngổn ngang trong lòng, không nỡ xem tiếp. Khi thoát khỏi album, hắn vô tình chạm phải lịch sử cuộc gọi.

Tim Phó Thư Trạc thắt lại khi nhìn thấy một dãy số điện thoại giống nhau-

Những ngày qua, tối nào Bùi Dương cũng gọi tới một một số, nhưng chưa bao giờ được kết nối. Dù vậy, Bùi Dương vẫn kiên trì, mỗi ngày một cuộc gọi, không sót ngày nào.

Thời điểm gọi cũng khác nhau, đều là lúc Phó Thư Trạc không hay biết. Có khi là giữa ban ngày, trong giây phút thẫn thờ, có khi là nửa đêm tỉnh giấc vì ác mộng, lơ mơ bấm vào số điện thoại được lưu tên "Mẹ"...

Phó Thư Trạc không biết khi gọi điện, Bùi Dương nhận thức được mình không phải là người xuyên sách, nhớ rõ mẹ đã mất... hay là Bùi Dương vẫn nghĩ mình đã xuyên sách, muốn lén nghe giọng nói của mẹ nguyên chủ ở thế giới này.

Nhưng dù thế nào, cái chết của mẹ vẫn là nỗi đau không thể vượt qua trong lòng Bùi Dương, là nỗi đau đớn và tiếc nuối không thể bù đắp được.

Bình Luận (0)
Comment