Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 60

Mặt bàn thật sự rất chắc chắn. Bùi Dương nằm đè lên đó, khiến hơi lạnh trên bàn bị hòa tan, cậu nâng chiếc cổ mỏng manh, nắm lấy cánh tay chắc nịch của Phó Thư Trạc để giữ thăng bằng.

Phó Thư Trạc cười nhẹ, nghiêng đầu khẽ hôn vào mắt cá chân trên vai mình: "Quả thực rất chắc."

Bùi Dương giơ tay che đôi mắt ươn ướt: "Đồ khốn..."

"Làm sao bằng em được." Phó Thư Trạc cúi người hôn cậu, "Rõ ràng đã biết không phải xuyên sách, vậy mà nằm mơ cũng đòi ly hôn."

Bùi Dương: "Bởi vì anh là đồ khốn..."

Hắn còn có thể khốn nạn hơn nữa kìa. Mỗi lời ly hôn được thốt ra từ miệng Bùi Dương, Phó Thư Trạc đều ghi nhớ, vừa hay giờ phút này có thể trả đũa.

Trong chuyện này, Phó Thư Trạc chưa bao giờ mềm lòng, hắn áp người xuống: "Nói yêu anh đi."

Bùi Dương suýt khóc: "Anh thật quá đáng."

"Có nói không?"

Bùi Dương không muốn nhượng bộ, nhưng cậu quá khó chịu, chỉ đành đầu hàng, lặp đi lặp lại "em yêu anh", như thể đang trút hết những lời thổ lộ giấu kín trong lòng suốt bao nhiêu năm qua.

Trước giờ cậu luôn như vậy, bạn đời của cậu không mấy yêu cậu, nên cậu cũng không muốn bộc lộ tình cảm thật sự của mình.

Mèo con vốn kiêu ngạo, lại không nhịn được yêu say đắm, càng lúc lún sâu.

Phó Thư Trạc hôn giọt nước mắt ở khóe mắt cậu, khẽ dỗ dành: "Được rồi, nói một câu yêu anh mà ấm ức thế à?"

Càng được an ủi, Bùi Dương lại càng nghẹn ngào: "Đồ khốn..."

"Được rồi, anh là đồ khốn."

·

Hai người hiếm khi thức khuya, đến một giờ sáng phòng khách mới trở nên yên tĩnh. Bùi Dương rúc trong vòng tay Phó Thư Trạc, ngâm mình trong bồn tắm, tức giận đến nấc cụt: "Anh đã nhận ra mà còn hùa theo!"

"Trước đây chưa chắc chắn, hôm nay mới xác định." Phó Thư Trạc cười, v.uốt ve gáy cậu, "Chủ yếu là anh đang nghĩ, nếu như anh xác định thì em có còn để anh ôm hôn không?"

Bùi Dương càng tức giận hơn, cậu vô cùng khó chịu: "Khốn nạn, liều mạng dụ em ngoại tình vui lắm à?"

Nhớ lại những lần cậu mơ mơ màng màng bị Phó Thư Trạc dẫn dụ ôm ấp hôn hít, và cả lần trong phòng thay đồ câu lạc bộ là lại vừa xấu hổ vừa tức giận.

Phó Thư Trạc cố gắng tìm lý do cho mèo con của mình: "Đây không gọi là ngoại tình, đây gọi là không kìm nén được- Có nghĩa là dù trong hoàn cảnh nào, sếp Bùi của chúng ta vẫn sẽ yêu đồ khốn như anh."

"Ai yêu anh?" Bùi Dương phản bác.

"Anh yêu em." Phó Thư Trạc ôm lấy vòng eo mảnh mai của cậu, dùng giọng điệu bình thường khiến Bùi Dương an tâm: "Chỉ yêu em."

Bùi Dương yên lặng một lát, bĩu môi: "Chiều nay còn nói chỉ yêu thân xác này."

Phó Thư Trạc bình tĩnh đáp: "Chuyện linh hồn xuyên qua không tồn tại, chỉ yêu cái thân xác này chẳng phải là chỉ yêu em sao?"

"Nhiễu sự, em muốn ra khỏi đây." Rầm một tiếng, Bùi Dương muốn đứng dậy, nào ngờ chân mềm nhũn lại ngã trở về.

Phó Thư Trạc hít một hơi lạnh: "Giết chồng à?"

"Đáng đời..." Nhưng khi thấy vẻ đau đớn thực sự trên mặt Phó Thư Trạc, Bùi Dương lại hoảng hốt, "Đau lắm à, có cần đi bệnh viện không-"

Phó Thư Trạc véo má cậu: "Hôn một cái sẽ hết đau."

Bùi Dương ngẩn người, sau đó đỏ bừng mặt lẩm bẩm hỏi: "Hôn ở đâu?"

"... Mèo con nhà ta đúng là một con mèo dâm."

Phó Thư Trạc cười một tràng dài, có điều không thể tiếp tục trêu đùa nữa, đã rất muộn rồi.

Thuốc hôm nay vẫn chưa uống, Phó Thư Trạc rót cho Bùi Dương một ly nước ấm: "Uống xong rồi ngủ."

Bùi Dương ngẩn người: "Loại Vitamin này phải uống bao lâu vậy?"

Họng Phó Thư Trạc hơi căng, quả nhiên Bùi Dương không nhớ mình đang bệnh. Hắn cố gắng nói dối một cách tự nhiên nhất: "Bác sĩ bảo em thiếu vitamin, uống bổ sung hàng ngày tốt cho sức khỏe."

May mà hắn đã lấy điện thoại cũ của Bùi Dương, bằng không Bùi Dương nhìn thấy ghi chú và vòng bạn bè trên điện thoại, chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó.

Bùi Dương không nghi ngờ lời của Phó Thư Trạc, đúng là thể chất cậu yếu hơn Phó Thư Trạc, cậu cũng ít tập luyện và không thích ăn rau.

Phó Thư Trạc nằm trên giường, dang rộng tay về phía Bùi Dương: "Mau uống, uống xong cho ôm một cái."

"... Ai muốn ôm anh chứ." Bùi Dương không tự nhiên quay mặt đi, nhưng nhanh chóng ngậm viên 'vitamin' và uống nước vào.

Sau một hồi do dự, Bùi Dương vẫn chủ động áp sát vào lòng Phó Thư Trạc, siết lấy áo hắn.

Cậu tưởng sẽ khó ngủ, không ngờ đây lại là giấc ngủ ngon nhất trong hơn một tháng qua.

Giống như lúc ban đầu cậu và Phó Thư Trạc ở bên nhau, cậu vẫn luôn nghĩ mình quen với giường, nhưng về sau mới biết, không phải cậu quen giường, mà là vì Phó Thư Trạc không ở bên cạnh nên cậu mới ngủ không ngon.

Bùi Dương vui vẻ nhắm mắt lại, những câu chuyện về quá khứ mà Phó Thư Trạc kể, những khoảnh khắc thân mật, những lời ngọt ngào, đều là những gì cậu và Phó Thư Trạc từng trải qua, không phải của người khác.

Là của cậu.

Không phải bạn đời không yêu cậu, chỉ là người ấy hơi khốn nạn, không biết cách nói chuyện mà thôi.

Trong giấc mơ tối nay, khuôn mặt của bạn đời cuối cùng đã hợp nhất với Phó Thư Trạc.

Cậu mơ về giai đoạn lạnh nhạt mấy năm trước, khi đó hai chưa kết hôn, cậu giả vờ bình tĩnh hỏi: "Mười năm rồi, anh có chán chưa?"

"Nếu anh chán thì chúng ta chia tay, nếu không chán thì chúng ta đi đăng ký kết hôn."

Không ai coi những lời nói này như một lời cầu hôn, song đây lại là ván cược cuối cùng của Bùi Dương.

Lòng bàn tay cậu toàn mồ hôi, thậm chí không dám thở, sợ Phó Thư Trạc sẽ nói chán rồi.

Cậu chẳng hề có chút chắc chắn nào, họ không phải là cặp đôi bình thường, còn liên quan đến cổ phần công ty và đủ thứ rắc rối khác, thậm chí Bùi Dương còn nghĩ, với sự lãnh tĩnh của Phó Thư Trạc, khả năng sẽ bị từ chối là rất cao.

Nhưng may thay cậu cược thắng, Phó Thư Trạc còn kích động hơn cậu, mặc dù trên mặt vẫn bình thản như trước, nhưng Bùi Dương vẫn nhận ra sự hồi hộp từ những chi tiết nhỏ nhặt.

Lần đầu tiên là giữa đêm, cậu phát hiện đèn phòng làm việc sáng suốt đêm, sáng hôm sau lén nhìn máy tính thì thấy Phó Thư Trạc đang tra mẫu nhẫn và thương hiệu, thậm chí còn tự tay viết chiến lược.

Trong khi cậu đang làm bữa sáng, Phó Thư Trạc đã thử rất nhiều bộ quần áo mới quyết định được trang phục chụp ảnh cưới, khi ra khỏi phòng còn hồi hộp đến mức mang đôi tất khác màu mà không hề hay biết.

Lúc đó cậu mới yên tâm hơn một chút, dường như bạn đời cũng yêu cậu lắm.

Bên ngoài cục dân chính, Phó Thư Trạc còn nhắc đến chuyện nghỉ hưu sớm, năm mươi tuổi, hoặc nếu không thì bốn mươi lăm tuổi cũng được.

Đến lúc đó sẽ kiếm đủ tiền, có thể thoải mái đi chơi.

Chỉ là lúc ấy họ đều chưa nhận ra rằng điều quan trọng nhất trong cuộc đời chính là trân trọng giây phút hiện tại.

Bây giờ mới nhận ra cũng không muộn.

...

Phó Thư Trạc chống người sang một bên, nhìn Bùi Dương vừa mở mắt: "Chào buổi sáng."

"... Chào buổi sáng."

Hắn cúi đầu lại gần, cọ một hồi mới chạm môi Bùi Dương- Không hề bị đẩy ra.

Bùi Dương nhăn mũi: "Chưa đánh răng."

Phó Thư Trạc thở dài, ôm chặt người vào lòng: "Chê anh à?"

"Sáng sớm đã nói năng lảm nhảm... " Bùi Dương lầm bầm, cơ thể lại ngoan ngoãn áp sát.

Phó Thư Trạc v.uốt ve thật lâu mới buông ra, mấp máy môi rồi hỏi: "Sáng nay muốn ăn gì?"

Bùi Dương nhìn chăm chăm anh một hồi, bỗng nói: "Anh giống như hồi mới vào đại học, chúng ta học hai trường khác nhau, không gặp nhau nửa tháng mà đột nhiên trở nên ngại ngùng như tên ngốc."

"..." Miệng mèo con luôn không có lời hay.

Nhưng Phó Thư Trạc đã hoàn toàn bỏ hết lo lắng, vừa rồi hắn lo lắng đến mức phát điên, sợ rằng sự tỉnh táo đêm qua chỉ là ảo giác thoáng qua, sợ Bùi Dương vẫn còn chìm trong ảo tưởng xuyên sách.

"Vậy chúng ta làm chuyện không biết ngại nhé." Phó Thư Trạc khẽ nhếch môi, ấn người xuống, khẽ cọ, "Nó đang đói."

"Em không đói... không phải, em đói rồi!" Bùi Dương đẩy vai hắn, "Em muốn ăn cơm."

Phó Thư Trạc hơi tiếc nuối ngồi dậy, đây là lần duy nhất hắn cảm thấy thoải mái khi thức dậy trong suốt thời gian qua.

Bùi Dương rầm rì: "Đồ ngốc."

Bữa sáng là mì hoành thánh, ngay gần trường đại học của Phó Thư Trạc, Bùi Dương cứ nhìn sang hai bên, cố gắng tìm kiếm những dấu vết quen thuộc xưa kia.

"Chúng ta sẽ ở đây thêm bao lâu?"

Phó Thư Trạc ngừng lại một chút, cất giọng bình thản: "Ở thêm vài ngày rồi phải đến nhà ba, sinh nhật ông sắp đến rồi."

"Ừ... " Bùi Dương rầu rĩ, "Quà gì đây?"

"..." Phó Thư Trạc nhìn cậu một lúc lâu.

Bùi Dương vừa nuốt xong cảm thấy có điều gì đó, nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Sao thế?"

"Không có gì, đang nghĩ mua gì." Phó Thư Trạc gắp cho cậu một miếng hoành thánh khác vị từ chén mình, vị "Nhưng bố em chẳng thiếu thứ gì, chủ yếu là tấm lòng."

Bùi Dương cảm thấy có điều gì đó là lạ, lại không nói nên lời.

Nhưng với Phó Thư Trạc mà nói, chuyện này chẳng có gì bất ngờ, ký ức của Bùi Dương quả thực đã có bước đột phá, không còn nghĩ mình đang xuyên nữa- Chỉ là cậu coi tất cả những gì trong "Kiêu ngạo" là sự thật.

Bao gồm cả việc ba mẹ đã chấp nhận mối quan hệ của họ, mẹ không qua đời, bản thân cậu không hề bị bệnh.

Bùi Dương nhớ lại tất cả, chỉ chừa lại đau khổ tiếc nuối không muốn đối diện.

Phó Thư Trạc hơi thất vọng, chỉ hơi thôi. Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn thà để Bùi Dương mãi mãi giữ trạng thái này, còn hơn để cậu nhớ lại sự thực rồi lại lo âu làm căn bệnh trầm trọng hơn.

Phó Thư Trạc tự nhủ, đã tốt lắm rồi, từ từ vậy.

Bùi Dương đột nhiên bắt đầu tính toán: "Sao anh nhất định phải nghỉ việc?"

Phó Thư Trạc dùng hoành thánh để chặn miệng cậu: "Nghỉ hưu sớm để ở bên em."

Bùi Dương ngậm hoành thánh, ậm ừ nói: "Nhưng như vậy quá sớm."

Phó Thư Trạc: "Nghỉ hưu sớm để hưởng thú vui, bằng không, ai đó lại bảo trong lòng anh công việc quan trọng hơn người ta."

"..." Bùi Dương im lặng, giả vờ như không nghe thấy, quyết không thừa nhận lời than thở làm bẽ mặt kia là do mình nói ra.

Phó Thư Trạc chợt nhớ ra một chuyện, nhẹ nhàng nói: "Ai đó còn nói rằng mình đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Bùi Dương đỏ mặt, nhưng cậu không thể phản bác. Chẳng ngờ bí mật cậu giấu kín bấy lâu nay lại bị chính ký ức lộn xộn của mình kể cho đương sự nghe.

"Còn cố ý nhờ người ta chuyển phòng ở để theo đuổi anh? Vậy ra hồi đó em bị sốt nói người anh mát mẻ rồi chui vào chăn anh cũng là có chủ ý à?"

"... Em ăn no rồi, đi thôi." Bùi Dương ngồi không nổi nữa.

"Sếp Bùi đúng là ninja nha, còn nhiều năm như vậy nữa." Phó Thư Trạc đá nhẹ mắt cá chân cậu, "Thú nhận sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị, em còn giấu anh bao nhiêu chuyện?"

Bùi Dương quay mặt đi: "Không còn gì nữa..."

Phó Thư Trạc nâng cằm, mỉm cười: "Vậy tối nay anh phải thẩm vấn kỹ lưỡng."

Chỉ cần nghĩ lại cảnh Phó Thư Trạc ép mình nói lời yêu đêm qua, Bùi Dương đã toàn thân mềm nhũn.

"Tối nay không được... Em không thoải mái lắm." Dù sao cũng đã hơn một tháng không làm chuyện ấy, Bùi Dương cho rằng lý do này rất hợp lý.

"Vậy tối mai?"

Bùi Dương đành liều: "Vẫn còn một chuyện nữa..."

"Gì?"

Bùi Dương hơi khó nói: "Hồi đó khi cầu hôn anh..."

Phó Thư Trạc: "..."

Hắn suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ nổi Bùi Dương từng cầu hôn khi nào, hay là những lời đường mật lúc đó cũng được coi là lời cầu hôn?

Bùi Dương đã muốn chạy trốn, cậu nhắm mắt, sau đó thở hắt ra: "Nếu anh từ chối, em sẽ tìm cách làm anh say rượu, ngủ với anh một lần rồi biến khỏi thế giới của anh để anh mãi mãi nhớ đến em!"

Phó Thư Trạc khựng lại: "Ý của ngủ là... quan hệ ư?"

Bùi Dương: "Chính... chính là ý anh nghĩ đó..."

Bình Luận (0)
Comment