Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 70

Bùi Tri Lương há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt nên lời, thui thủi quay về phòng.

Đúng là việc sinh con đã gây ra những tổn thương không thể nói hết cho cơ thể người mẹ, nhưng ông đã quên rằng, sự ra đời của Bùi Dương không phải do cậu lựa chọn.

--Nếu là những bậc cha mẹ vô trách nhiệm khác, có lẽ Bùi Dương đã oán trách. Nhưng mẹ quá tốt với cậu, luôn ôm cậu vào lòng khi cậu buồn tủi, chưa bao giờ ép buộc cậu làm những việc cậu không thích, và luôn âm thầm ủng hộ chuyện tình cảm của cậu.

Đối với một người mẹ như vậy, trong lòng Bùi Dương chỉ có mắc nợ và day dứt.

Rửa chén xong, Bùi Dương quay lại phòng ăn, phát hiện chai rượu trắng trên bàn đã cạn, không thấy Bùi Tri Lương đâu, còn Phó Thư Trạc và Bùi Du Cát đều đã say mèm.

Cậu hơi ngỡ ngàng: "Ba đâu rồi?"

Bùi Tư Vi tùy tiện bịa ra một lý do: "Đi ngủ trưa rồi."

"À..." Bùi Dương định nói vừa ăn xong đã nằm không tốt, nhưng lại thấy như đang lên mặt dạy đời, đành ngậm miệng không nói gì.

"Có vẻ Thư Trạc hơi say rồi, em đỡ nó về phòng nghỉ ngơi đi."

Bùi Dương liếc nhìn Phó Thư Trạc, thấy da thịt ở cổ áo đều đã đỏ ửng, cả cổ cũng phớt hồng, đây là dấu hiệu điển hình khi hắn say.

Cậu do dự nhìn Bùi Du Cát: "Vậy còn..."

Bùi Du Cát hiếm khi mỉm cười: "Cứ đi đi, độ rượu của anh đâu có kém đến thế."

Bùi Dương đành phải đỡ Phó Thư Trạc về phòng, tiếng nói của Bùi Tư Vi và Bùi Du Cát dần xa.

"Mèo con..." Phó Thư Trạc cong người, vùi mặt vào hõm cổ Bùi Dương.

"Sao thế?"

"Người em nóng quá." Hơi thở của Phó Thư Trạc phả lên da Bùi Dương, khiến nơi đó đỏ ửng.

"Do nhiệt độ cơ thể anh cao quá thì có." Bùi Dương đỡ Phó Thư Trạc lên giường, "Anh ngồi yên đây."

Cậu quay người bật điều hòa, không để nhiệt độ quá thấp, rồi lại đi lấy khăn lau mồ hôi trên mặt Phó Thư Trạc.

"Em đi xem ba một chút." Bùi Dương không yên tâm dặn dò Phó Thư Trạc, "Anh ngồi yên đây nhé, đợi em quay lại."

"Ừm..."

Phòng của Bùi Tri Lương ở phía bên kia phòng khách, cửa không đóng, ông ngồi quay lưng về phía cửa bên bàn làm việc, v.uốt ve một khung ảnh.

Ánh nắng chiều gay gắt, hơi chói mắt, Bùi Dương không nhìn rõ nội dung bức ảnh.

Cậu ngập ngừng gọi: "Ba."

Bùi Tri Lương giật mình, vội vàng úp khung ảnh xuống, điều chỉnh cảm xúc rồi đứng dậy: "Có chuyện gì thế?"

"Không có gì... Con chỉ đến thăm ba thôi." Bùi Dương nhận thấy mắt Bùi Tri Lương hơi đỏ, không biết có phải do uống rượu không.

"Ba không sao, chỉ là lâu rồi không uống nhiều như vậy, hơi chóng mặt thôi."

Bùi Dương đứng ở cửa, một lúc cũng không biết nên nói gì: "Vậy ba ngủ một lát đi... Con đi đây."

Bùi Tri Lương lập tức ngẩng đầu: "Đi đâu?"

"Về... phòng ạ."

Bùi Tri Lương hiểu nhầm, tưởng Bùi Dương ăn trưa xong là về luôn. Không khí trở nên hơi gượng gạo, Bùi Tri Lương có ý muốn quan tâm một chút, nói vài câu tâm tình, nhưng khoảng cách bao nhiêu năm khiến họ đều khó nói ra lời thật lòng.

Bùi Dương bây giờ ngoài bệnh tật ra thì đều rất tốt, Phó Thư Trạc rất yêu thương cậu, họ không thiếu tiền, không thiếu của, trong khoảnh khắc này, vai trò người cha của ông dường như trở nên thừa thãi.

Bùi Tri Lương khàn giọng, khoát tay: "Con cũng về ngủ một lát đi."

"Vâng."

Bùi Dương gần như máy mình bước đi, về đến phòng đóng cửa lại, nỗi căng thẳng trong lòng mới dần dần tan biến.

Cậu vừa ngẩng mắt lên đã chạm phải ánh mắt mơ màng của Phó Thư Trạc: "Buồn ngủ quá."

"Vậy thì ngủ đi."

"Em nằm chung với anh."

Bùi Dương lẩm bẩm đi tới: "Vừa ăn xong đã nằm không tốt đâu."

Phó Thư Trạc một tay ôm lấy eo cậu: "Vậy vận động chút?"

Bùi Dương đỏ mặt: "Anh có bệnh à, đây là nhà ba."

"Anh định bảo chống đẩy thôi, em nghĩ gì thế?"

"..." Bùi Dương vung tay đẩy mặt hắn ra, "Muốn ngủ thì ngủ nhanh đi, nói nhiều quá."

Phó Thư Trạc bị đánh vẫn cười khúc khích: "Mèo con à, người em thơm quá."

Bùi Dương không biết để tay chân đâu, mặt đỏ bừng: "Chẳng phải mùi nước giặt thôi sao?"

Phó Thư Trạc phản đối: "Rõ ràng là toàn mùi của anh."

"..." Bùi Dương không chịu nổi nữa, nhiệt độ cơ thể còn cao hơn cả Phó Thư Trạc đang say rượu.

"Anh đừng làm loạn nữa-"

Phó Thư Trạc chống người, móc lấy khoeo chân Bùi Dương, khoảng cách giữa họ lại gần thêm chút nữa. Anh ôm chặt lấy Bùi Dương, cọ mặt vào ngực cậu hồi lâu: "Sếp Bùi, anh nhớ em quá."

"Em đang ở đây còn gì?"

"Ừm... em đang ở đây, anh vẫn nhớ em." Mặt Phó Thư Trạc vùi vào eo bụng cậu, không thấy rõ biểu cảm, "Em là người quyến rũ anh trước, em không thể là người buông tay trước được."

Bùi Dương sững người, một lúc sau mới nói: "Anh đang nói gì vậy?"

Phó Thư Trạc từ từ kéo giãn khoảng cách, kéo Bùi Dương lên giường đè dưới thân, có vẻ như làm vậy mới yên tâm được một chút.

Hắn ôm mặt Bùi Dương nghiêm túc nói: "Cá thiếu nước còn sống được vài giây, anh thiếu em có khi sẽ chết vì thiếu oxi ngay lập tức."

"..." Bùi Dương quay mặt đi, "Học mấy câu tán tỉnh sến súa này ở đâu vậy?"

Phó Thư Trạc vùi mặt vào hõm cổ cậu, nhắm mắt lại: "Học trong mơ..."

Hơi thở bên cạnh dần trở nên đều đặn, Bùi Dương nhìn sang, phát hiện Phó Thư Trạc đã ngủ mất. Cậu bị đè trên giường không thể cử động, nhưng lại không thấy khó chịu chút nào.

Chước Chước ngồi xổm bên giường: "Meo~"

Bùi Dương liếc nhìn nó một cái, một lúc sau mới hạ giọng, không biết đang nói về ai: "Lại giả vờ đáng thương."

...

[Gửi tên khốn em yêu:

Thực sự là vì quá nghèo nên mới nghĩ đến viết thư tình làm quà, anh không được cười nhạo em "gái tính" như tụi bạn cùng phòng đâu nhé, rõ ràng viết thư tình là việc rất có ý nghĩa kỷ niệm mà, đến ngày 520 em sẽ chuẩn bị quà tử tế cho anh.

Tuy chưa nghĩ ra viết gì, nhưng em nói trước, lá thư này anh nhất định phải giữ gìn cẩn thận, về già em sẽ kiểm tra... Thôi, chất lượng giấy này trông cũng bình thường, nhưng ít nhất anh cũng phải giữ được mười năm nhé, mười năm sau nếu chúng ta vẫn còn bên nhau, em sẽ viết cho anh một lá thư khác.

Để em nói anh biết một bí mật, có lẽ em còn thích anh hơn cả những gì anh nghĩ đó.

Lần trước anh nói chúng ta nảy sinh tình cảm qua thời gian dài, thực ra không đúng- Em mãi mãi nhớ cảm giác lần đầu gặp anh, ánh nắng rơi trên khuôn mặt nghiêng của anh, anh xoay bút, khẽ nhướng mày nhìn em, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, em cảm nhận rõ ràng trái tim mình đã đập lỡ một nhịp. Tuy anh rất làm màu... Nhưng xin chúc mừng, em thực sự đã bị anh thu hút rồi.

Sau đó em nói chuyện với bạn, nó bảo đây chính là thấy sắc nổi lòng tham, em nói chắc chắn không phải, nhiều lắm là em thèm muốn cái mông của anh thôi... Đừng hiểu lầm, em chỉ muốn vỗ vỗ thôi, hy vọng khi đọc thư này anh có thể thức thời một chút, chủ động quay lưng lại cho em vỗ một cái.

Tuy em thích anh nhiều như vậy, nhưng anh không thể vì thế mà kiêu ngạo nha, không thể không trân trọng, lúc cần nhận lỗi vẫn phải nhận lỗi, em sẽ không chiều chuộng anh đâu.

Ôi trời, sao viết thư tình này còn khó hơn cả bài văn tám trăm chữ vậy. Em đếm đếm, tính cả dấu câu mới được 444 chữ thôi... Ủa? Sao lại xui dữ vậy?

Buồn ngủ quá, tạm viết một nửa đã, phần còn lại để mai viết tiếp. Hy vọng anh đang ở ký túc xá khác có thể ngủ ngon, trong mơ phải có em đấy... Tắm xong nhớ mặc quần áo vào, em không thích thằng đầu dứa ở phòng anh, ánh mắt nó nhìn anh làm em khó chịu.

Anh phải giữ gìn đạo đức đấy, không thể để người khác chiếm hời được. Còn nữa, Phó Thư Trạc, chúng ta nói rõ nhé, tự mình gây ra đào hoa thì tự mình giải quyết, biết chưa?

Ví dụ như cô đàn em ngày nào cũng theo anh hay đàn anh cơ bắp cứ ngúng nguẩy mông trước mặt anh í, còn có con mèo vàng to không biết xấu hổ ở sân thể dục phía tây nữa- Aaa!! Càng nói càng tức, sao anh đần độn quá vậy!!!! Họ thích anh mà anh không thấy sao? Hừ, họ chỉ thèm muốn thân thể anh thôi! Anh phải tránh xa họ ra cho em!

Xong rồi, tức đến mất ngủ luôn. Phó Thư Trạc à, giờ em muốn gọi điện cho anh, em nhớ cơ bụng của anh rồi- Tuyệt đối không phải nhớ anh đâu.

Nếu anh không nghe máy trong ba giây, lần sau gặp phải mua cho em một cây kem vị vani đấy.

Đồ khốn, anh mất mười giây mới nghe! Em muốn ba cây--]

Lá thư đột ngột dừng lại.

Lá thư tình bị rách nát nghiêm trọng, Phó Thư Trạc từng chút một ghép lại cho hoàn chỉnh, nhiều chữ ở mép giấy đã không còn nhìn rõ nữa, phải dựa vào trước sau mà đoán mới biết viết gì.

Đến đoạn này thì mấy đoạn sau hầu như không đọc được nữa, tình cảm của chàng trai trẻ đã hoàn toàn bị chôn vùi trong dòng chảy của thời gian.

Chỉ có chữ ký là còn mơ hồ nhận ra được: Mãi mãi yêu anh, Bùi Dương.

Phó Thư Trạc nhìn với tâm trạng phức tạp, nghiền ngẫm từng chữ từng chữ một, lá thư tình đã ngả vàng này đã trải qua mười bảy năm, cuối cùng cũng đến được tay hắn.

Nhìn tờ giấy, hắn như thấy được hình ảnh chàng trai trẻ phóng khoáng ngày xưa đang ngồi trước bàn viết lách.

Hóa ra ban đầu Bùi Dương không hề keo kiệt trong việc bày tỏ tình cảm, cậu cũng từng đường hoàng nói rằng em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, nói rằng em thích anh hơn cả những gì anh nghĩ.

Nhưng lá thư bị xé, thái độ tức giận của ba khiến cậu hoang mang tưởng rằng mình đã sai, khiến cậu cảm thấy mối tình này không nên tồn tại, thực sự đã vi phạm đạo đức luân thường.

Vì thế cậu bắt đầu vô thức kìm nén bản thân, giấu kín tất cả tình yêu sâu nặng trong lòng.

Song Phó Thư Trạc luôn biết cậu rất yêu hắn, bởi vì tình yêu không cần nói ra, ánh mắt sẽ âm thầm tiết lộ.

Phó Thư Trạc dùng băng keo dán từng mảnh thư rách lại, như vậy không tiếp xúc với hơi ẩm, chắc có thể giữ được đến già.

Phía sau truyền đến tiếng động, Phó Thư Trạc lặng lẽ đặt lá thư vào hộp.

Hắn quay người nằm xuống giường, ôm mèo con đang duỗi chân duỗi tay vào lòng. Bùi Dương vẫn còn giọng mũi ngái ngủ: "Mấy giờ rồi? Sao anh dậy sớm vậy?"

"Ba giờ rưỡi rồi."

Bùi Dương ậm ừ một lúc: "Sáng...?"

Phó Thư Trạc nhịn cười: "Ba rưỡi chiều."

Bùi Dương giật mình mở mắt, ngơ ngác một lúc lâu mới nhớ ra họ đã về nhà Bùi Tri Lương, ăn trưa xong rồi ngủ một giấc chiều.

"Anh tỉnh rượu rồi à?"

"Ừm."

Bùi Dương thò tay vào cổ áo Phó Thư Trạc: "Chỗ này vẫn còn đỏ."

Phó Thư Trạc: "Em sờ nhiều vào."

Bùi Dương vừa sờ vừa giả vờ nghiêm túc nói: "Bố mẹ đều ở đây, anh phải giữ ý một chút, không được làm bậy."

Phó Thư Trạc: "Vậy em có thể sờ lung tung à?"

Bùi Dương lý sự: "Em chỉ sờ thôi mà, có phạm pháp đâu."

Phó Thư Trạc nắm lấy tay cậu: "Vậy thế này, chúng ta làm một giao dịch, đến lúc đó em muốn sờ đâu thì sờ, muốn vỗ đâu thì vỗ."

Câu cuối cùng mới là trọng điểm, Bùi Dương rõ ràng học văn rất giỏi, rất biết nắm bắt trọng điểm.

"Giao dịch gì?"

Phó Thư Trạc cọ cọ vào hõm cổ Bùi Dương: "Em viết cho anh một lá thư, được không?"

Sợ kích động đến Bùi Dương, anh không nói ra hai chữ "thư tình".

Bùi Dương chậm lại một giây: "Viết gì chứ..."

"Cứ viết những gì em muốn nói với anh, viết gì cũng được, đủ một nghìn chữ, anh để em muốn làm gì thì làm." Hơi thở của Phó Thư Trạc phả vào tai Bùi Dương khiến cậu ngứa ngáy, run không ngừng.

Tuy nhiên đề nghị này thật sự rất hấp dẫn, Bùi Dương suy nghĩ vài giây, bài văn cấp ba cũng chỉ có tám trăm chữ, một nghìn chữ có phải hơi nhiều không?

Phó Thư Trạc hôn cậu một cái, dụ dỗ: "Thêm một cây kem vị vani nữa."

Bình Luận (0)
Comment