"Không lau cho sạch sao gặp người khác được? Người ta còn tưởng anh đã làm gì em nữa." Phó Thư Trạc nói.
Bùi Dương đỏ bừng tai, giả vờ không nghe thấy.
Phó Thư Trạc nhẹ nắn vành tai cậu, một lúc sau mới khẽ hỏi: "Hôm tưởng anh ngoại tình đó... em có khóc không?"
Bùi Dương né tránh ánh mắt, mất tự nhiên hồi lâu mới thừa nhận: "Không khóc, chỉ là mắt hơi đỏ thôi."
Lúc đó lý trí bị cảm xúc lấn át, Bùi Dương hoàn toàn luống cuống.
Không có hóa đơn thanh toán khách sạn, Phó Thư Trạc cũng chẳng báo lịch trình với cậu, làm sao Bùi Dương nghĩ ra được hắn đang ở căn nhà thuê mười năm trước?
Phó Thư Trạc vừa đau lòng vừa muốn cười: "Khí thế đòi lấy gối đè chết anh nếu anh ngoại tình đâu rồi?"
"Anh biết rõ mà!" Bùi Dương trừng mắt nhìn Phó Thư Trạc, khí thế dần yếu đi, giọng cũng nhỏ dần, "...Biết rõ là em không nỡ."
Tim Phó Thư Trạc mềm nhũn, ôm Bùi Dương vào lòng v.uốt ve một hồi lâu.
Hắn chợt nghĩ, có lẽ những đắng cay thuở nhỏ đều là vì ông trời muốn gửi người tốt nhất là Bùi Dương đến bên hắn, phải trải qua vị đắng mới nếm được vị ngọt.
"Ở đây này, ở đây!"
Tiếng nói đột ngột khiến Bùi Dương giật mình, một cụ già phe phẩy quạt đi vào ngõ, phía sau còn có Bùi Tri Lương đang tỏ vẻ lo lắng.
Bùi Dương vội vàng nhảy ra, giữ khoảng cách ít nhất ba mét với Phó Thư Trạc.
Bùi Tri Lương trông hơi khó xử, nhịn một lúc mới nói: "Ôm ấp gì thì về nhà ôm, sao cứ phải chạy ra ngoài này?"
"Không, không phải..." Bùi Dương lắp bắp, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Phó Thư Trạc vẫn bình tĩnh: "Sao ba lại ra đây ạ?"
Bùi Tri Lương: "Ba thấy hai đứa đi mua đồ mãi không về nên ra xem thử, vừa hay gặp ông Trương nên đi cùng nhau."
"..." Bùi Dương cúi đầu nhìn, hai tay trống không, họ chưa đến tiệm đồ kho. Như thể cậu và Phó Thư Trạc cố ý ra ngoài ôm ôm ấp ấp ấy.
Bùi Dương ngượng ngùng chào: "Chú Trương."
May mà Phó Thư Trạc kịp thời giải vây, hối đi mua đồ kho ngay kẻo hết. Tiệm đồ kho này là tư nhân, không phải chuỗi cửa hàng, số lượng có hạn, thường sáu bảy giờ là hết đồ ăn.
Bùi Dương và Phó Thư Trạc đi trước, Bùi Tri Lương và bạn đánh cờ đi sau trò chuyện gì đó.
Điều thú vị là ông Trương còn không biết Bùi Dương từng giận dỗi bỏ nhà đi, dù sao cũng chỉ là bạn đánh cờ, bình thường hai người con khác của Bùi Tri Lương cũng không ở nhà, thế nên chỉ cần Bùi Tri Lương không nói, ông ta cứ nghĩ cả ba đứa đều bận rộn ít khi về nhà.
"Đã cưới bảy năm rồi à?" Ông Trương ồ một tiếng, "Con dâu lớn nhà anh không muốn có con, con thứ hai bảo tạm thời chưa định cưới, con thứ ba... vậy bao giờ anh mới có cháu bồng đây?"
Bùi Dương đi trước hơi cứng người, Phó Thư Trạc chọc chọc lòng bàn tay cậu, nói nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được: "Đừng căng thẳng."
Bùi Tri Lương nhìn bóng lưng hai người phía trước, sắc mặt tối đi trong thoáng chốc, rồi nhạt nhẽo nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu, để tùy tụi nó đi, không có con cũng tốt, đỡ được chút áp lực."
"Cũng phải, có sinh con anh cũng chẳng giúp được gì nhiều, vợ-"
"Ba." Phó Thư Trạc đột nhiên quay người, "Có phải nhà mình thiếu dép đi tắm không ạ?"
Bùi Tri Lương bình tĩnh đáp: "Vốn đủ rồi, nhưng dép của con ba mua nhỏ quá, hay là đi siêu thị mua đôi khác?"
Phó Thư Trạc gật đầu: "Vậy chúng con đi siêu thị trước, lát quay lại mua đồ kho sau."
Bùi Dương và ông Trương đều sững sờ, hơi khó hiểu, giữa ba vợ và con rể này có một sự đồng điệu kỳ lạ.
Bùi Dương bị Phó Thư Trạc kéo đi siêu thị, ông Trương vốn định đi mua thuốc lá cùng, nhưng bị Bùi Tri Lương huých một cái.
Ông ta ngơ ngác nhìn Bùi Tri Lương: "Làm gì thế?"
Bùi Tri Lương: "Ông nghiện thuốc lá à? Vợ ông không bảo ông hút ít đi sao?"
Ông Trương ấp úng mấy tiếng: "Sao ông cũng bắt đầu dạy đời tôi thế?"
...
Phó Thư Trạc mua một đôi dép thật, dép siêu thị cửa nhà thường chất lượng không tốt lắm, nhưng chỉ đi tắm thôi nên cũng không sao.
Trước đây Bùi Dương ở nhà thích đi chân trần vào phòng tắm, cho đến khi có lần trượt chân suýt gãy xương mới đổi thói quen.
"Sao anh lại tránh họ?" Bùi Dương không ngốc, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Tất nhiên là vì ông Trương đột nhiên nhắc đến mẹ Bùi đã mất, hắn sợ ở lại lâu sẽ khiến Bùi Dương nghe thấy điều không nên nghe.
Phó Thư Trạc tùy tiện tìm lý do: "Em muốn nghe hai cụ già lải nhải chuyện con cháu à?"
Bùi Dương mím môi: "Nếu thật sự muốn có cháu, chúng ta nhận nuôi một đứa là được."
Phó Thư Trạc khựng lại, hắn vẫn nhớ trong ghi chú điện thoại cũ của Bùi Dương còn ghi việc này, Bùi Dương muốn nhận nuôi một đứa trẻ để phân tán sự chú ý của hắn.
Hắn gõ đầu Bùi Dương: "Chuyện nhận nuôi con, trừ phi em thật lòng thích, thật lòng muốn, còn không thì bất kỳ lý do nào khác anh đều không đồng ý đâu."
Bùi Dương sững người, Phó Thư Trạc nói quá nghiêm túc, cậu cũng chẳng biết phản bác thế nào, dù sao bản thân cũng không thích trẻ con đến mức đó.
Nuôi con đâu phải chuyện một câu nói, đã nuôi là phải có trách nhiệm, phải bỏ ra không chỉ tiền bạc mà còn cả tâm sức và tình thương.
Trước cửa tiệm đồ kho xếp thành một hàng dài, Phó Thư Trạc xếp hàng, Bùi Dương đi lên trước xem đồ ăn còn nhiều không.
"Chắc còn mua được." Bùi Dương quay lại đứng bên Phó Thư Trạc, "Chỉ có mề vịt và ruột vịt là hết rồi."
Bùi Dương thích ăn mề vịt, nhưng không sao, vốn dĩ đến đây là mua cho Bùi Tri Lương.
Phó Thư Trạc móc móc lòng bàn tay cậu: "Ba thích ăn gì?"
"Thích..." Bùi Dương vốn rất vui vẻ định trả lời, bỗng dưng khựng lại, "Thích—"
Câu trả lời vốn đương nhiên trong đầu như thủy triều đột nhiên rút đi, chẳng còn lại gì. Cậu bối rối nhìn Phó Thư Trạc, thậm chí không nhớ nổi câu hỏi vừa rồi.
Phó Thư Trạc thở một hơi khó nhọc, rồi dịu giọng dẫn dắt từ từ: "Vịt kho với gà kho, ba thích cái nào hơn?"
"Vịt... thích vịt kho."
"Thế còn giò heo jambon?"
Lòng bàn tay Bùi Dương đã đổ mồ hôi, nhưng thái độ bình tĩnh của Phó Thư Trạc khiến cậu cảm thấy thả lỏng, hơi thở căng thẳng ban đầu dịu đi nhiều.
Cậu cố gắng nhớ lại, gỡ từng sợi ký ức vỡ vụn: "Không thích... ba không thích giò heo."
Phó Thư Trạc: "Thế đầu heo thì sao?"
Bùi Dương: "Có thể làm đồ nhắm rượu..."
Phó Thư Trạc lại hỏi: "Vậy mua một ít mỗi thứ nhé- Ba thích ăn rau gì?"
"Ngó sen..." Bùi Dương đờ đẫn hồi tưởng, Phó Thư Trạc kiên nhẫn chờ đợi, không hối thúc.
Cuối cùng Bùi Dương cũng nhớ ra: "Còn có dưa cải nữa—"
Phía trước đã có mấy người đi rồi, Phó Thư Trạc nắm tay Bùi Dương tiến lên: "Vậy chúng ta mua mấy món này, cộng với đồ ăn trưa chắc là đủ rồi."
Bùi Dương gật đầu, hơi ngẩn ngơ. Song có lẽ vì lòng bàn tay Phó Thư Trạc quá ấm áp, nên cậu không cảm thấy bất an lắm.
Về phần Phó Thư Trạc, trong lòng hắn không nhẹ nhõm như vẻ bề ngoài, gần đây số lần Bùi Dương thất thần ngày càng nhiều, những loại thuốc kia không kiểm soát được hoàn toàn bệnh tình, nó vẫn đang dần xấu đi.
Mua đồ kho về nhà, nhân lúc Bùi Dương đang nói chuyện với Bùi Tư Vi, Phó Thư Trạc lấy cớ đi vệ sinh để liên lạc với nhóm nghiên cứu bệnh Alzheimer.
Trước đây sở dĩ hắn đầu tư một lượng lớn tiền tài trợ cho nhóm này cũng là vì họ đang nghiên cứu thuốc mới, nhưng vì thiếu kinh phí nên tiến độ chậm chạp, sự tài trợ của Phó Thư Trạc coi như giải quyết được khó khăn trước mắt cho họ.
"Neuron đã bước vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng thứ ba, Reborn sẽ tiến hành thử nghiệm lâm sàng giai đoạn đầu trong nửa năm tới. Nhưng anh cũng biết đấy, từ giai đoạn thử nghiệm đến khi đưa ra thị trường vốn cần rất nhiều thời gian, không phải chuyện một sớm một chiều." Đối phương kiên nhẫn khuyên nhủ, "Anh Phó, chúng tôi hiểu sự lo lắng của anh, nhưng bệnh Alzheimer vốn đặc biệt, thời gian thử nghiệm thuốc sẽ dài hơn và khó khăn hơn các loại thuốc khác."
Phó Thư Trạc dựa vào cửa sổ, bỗng không biết nói gì.
Tất nhiên hắn biết điều đó, việc tài trợ ban đầu cũng chỉ là ôm một chút hy vọng, dù sao hắn cũng không thể cho Bùi Dương dùng một loại thuốc chưa nghiệm chứng được.
Hiện tại điều hắn có thể làm chỉ là chờ đợi, vừa chăm sóc tốt cho Bùi Dương, vừa chờ đợi hy vọng xuất hiện.
Có lẽ hy vọng sẽ là thuốc mới có hiệu quả kỳ diệu, có lẽ là nghiên cứu trong lĩnh vực này có bước đột phá mới, có thể chữa khỏi bằng phẫu thuật...
Hoặc có lẽ, ông trời có thể nhìn thấy suốt hơn ba mươi năm Bùi Dương chưa từng làm điều gì sai trái, ban cho cậu một phép màu.
"Điều anh cần làm bây giờ là để bạn đời anh uống thuốc đều đặn, thả lỏng tâm trạng, đừng lo lắng cũng đừng chịu áp lực quá lớn, trong điều kiện cho phép nên tập thể dục nhiều, luyện tập trí nhớ nhiều."
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn các anh."
Phó Thư Trạc cúp điện thoại, bàn tay phải có các khớp xương rõ rệt buông thõng xuống bên người, điện thoại ở đầu ngón tay suýt rơi xuống— Nếu không phải vì tiếng gõ cửa đột ngột.
"Anh rớt xuống bồn cầu à?" Là con mèo hay dính người đã tìm đến.
Phó Thư Trạc đi đến bên bồn cầu nhấn nước xả, diễn trọn vai rửa tay rồi mới thong thả mở cửa: "Anh cũng chỉ ở có mười phút thôi, đồ bám người."
Bùi Dương lẩm bẩm: "Anh mới là đồ bám người."
Phó Thư Trạc giơ tay ôm hờ Bùi Dương, cằm gác lên vai cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đúng là anh bám người nhất~ Không có sếp Bùi là sống không nổi."
Bùi Dương khẽ tặc lưỡi: "Anh nói gì mà sến thế... mau buông ra."
Phó Thư Trạc cười khẽ: "Ba bảo ở nhà thì ôm được mà."
"..." Cuối cùng Bùi Dương không giãy giụa nữa mà đẩy Phó Thư Trạc vào phòng vệ sinh, nghiêm túc nói: "Chỉ ôm một lúc thôi."
Phó Thư Trạc không nhịn được bật cười: "Rõ ràng sếp Bùi cũng muốn lắm mà, hửm?"
"Nói bậy, em làm thế là để thỏa mãn anh thôi." Bùi Dương không chịu thừa nhận, nhưng ôm còn chặt hơn cả Phó Thư Trạc.
Phó Thư Trạc hôn lên tai Bùi Dương, khẽ hít hương thơm nơi cổ cậu.
Thế này cũng rất tốt rồi, chỉ cần Bùi Dương ở bên cạnh hắn, sau này dù tỉnh táo hay mơ hồ, dù có thể tự chăm sóc bản thân hay chỉ có thể nằm trên giường di chuyển bằng xe lăn, hắn đều sẽ nắm tay cậu.
Hơn nữa, đó là trường hợp xấu nhất, kỹ thuật y tế hiện nay phát triển như vậy, chắc chắn một ngày nào đó sẽ vượt qua được khó khăn này.
Bùi Dương của hắn nhất định có thể chờ đến ngày đó.
Bùi Dương đột nhiên bị hôn một cái có hơi ngớ người: "Chỉ được ôm thôi, không được hôn."
Phó Thư Trạc bóp má cậu: "Cứ hôn."
Hắn mổ từng cái lên mặt Bùi Dương, mắt, mũi, miệng, ghé thăm khắp mọi nơi.
Bùi Dương liên tục né tránh: "Anh là gà mổ thóc à! Ha ha— nhột chết mất, Phó Thư Trạc đừng trêu em nữa..."
Từ hành lang vọng lại giọng Bùi Tư Vhắn "Ăn cơm rồi, hai người bị đuối nước à?"
Phó Thư Trạc lúc này mới tha cho Bùi Dương, đáp: "Ra ngay đây!"
Bùi Dương bị trêu đến đỏ mặt, phải một lúc lâu nhiệt độ trên mặt mới hạ xuống. Cậu nhân lúc Phó Thư Trạc không để ý, căm tức véo một cái vào chỗ nhạy cảm của hắn rồi mở cửa bỏ chạy một mạch.
Phó Thư Trạc đau đến cong lưng: "..."