Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 78

Hắn lờ mờ nghe thấy chất giọng khàn khàn của Bùi Tri Lương: "Là ba có lỗi với con."

Chuyện gia đình luôn là nút thắt trong lòng Bùi Dương, nếu có thể tháo gỡ được thì tốt biết mấy.

Hắn muốn dành cho hai ba con chút thời gian riêng tư, bèn đi tới bồn rửa tay mở vòi nước. Đến khi nhìn thấy bản thân với sắc mặt tiều tụy trong gương, hắn mới nhận ra hình ảnh này có hơi khó coi.

Hắn vốc nước lạnh rửa mặt, xua tan hết mệt mỏi vì thiếu ngủ.

Hắn nhân tiện gội đầu luôn. Suốt thời gian Bùi Dương hôn mê bất tỉnh, hắn chẳng còn tâm trí nào để ý đến bản thân, nom tàn tạ vô cùng. Giờ Bùi Dương đã tỉnh, hắn cũng nên chỉnh đốn lại.

Râu ria lởm chởm tạm thời chưa cạo, để dành cho Bùi Dương.

Lúc chuẩn bị sấy tóc, điện thoại anh nhận được tin nhắn từ người được lưu với biệt danh "Mèo ngốc": "Anh rớt xuống bồn cầu rồi à?"

Phó Thư Trạc bật cười: "Đồ bám người."

Mở cửa phòng, Bùi Tri Lương và Bùi Dương đã nói chuyện xong, tâm trạng cả hai có vẻ đều ổn. Bùi Tri Lương gật đầu với hắn: "Nhanh ăn cơm đi."

Hiện tại Bùi Dương chưa thể ăn cơm, chỉ có thể uống chút canh, ăn chút thức ăn lỏng, cháo gạo tẻ cũng cần người đút.

Từ khi có kí ức, Bùi Dương chưa từng được Bùi Tri Lương đút bao giờ, cảm thấy vô cùng không tự nhiên. Cậu cố gắng nháy mắt ra hiệu với Phó Thư Trạc đang bưng bát cháo đi về phía cửa sổ, hắn giả vờ như không thấy gì, chỉ mỉm cười.

Bùi Tri Lương khó hiểu nhìn cậu: "Mắt bị làm sao thế?"

Bùi Dương suýt sặc: "Không..."

Vừa uống canh bồ câu, Phó Thư Trạc vừa suy nghĩ về những việc sắp tới. Vết thương trên đầu Bùi Dương đang hồi phục tốt, chân bị gãy cũng đang dần lành lại, chắc phải nằm viện thêm một đến hai tuần để theo dõi tình hình.

Hắn đã mua một chiếc xe lăn để Bùi Dương tiện di chuyển.

Tuy phẫu thuật bệnh Alzheimer đã thành công, nhưng không phải là có hiệu quả ngay lập tức, cần thời gian để đảo ngược tình trạng, đồng thời phải kết hợp uống thuốc.

Theo bác sĩ, giai đoạn đầu này ước tính mất khoảng một đến hai năm. Sau một thời gian nữa, loại thuốc đang trong giai đoạn thử nghiệm lâm sàng thứ ba sẽ được tung ra thị trường, đến lúc đó có lẽ cần phải đổi thuốc.

Thực ra, bệnh tình của rất nhiều người già trở nặng quá nhanh, một phần nguyên nhân cũng là do không uống thuốc. Thuốc điều trị Alzheimer có giá từ ba trăm đến ba nghìn tệ một tháng, giai đoạn giữa và cuối rất có thể phải kết hợp thêm các loại thuốc khác, như vậy người bình thường khó mà gánh nổi. Hơn nữa, nhiều người cho rằng bệnh này không chữa được, uống thuốc cũng chỉ phí tiền, nên mặc kệ người già tự sinh tự diệt.

Bùi Dương yếu ớt nói: "Con no rồi..."

Bùi Tri Lương nhíu mày: "Mới ăn có chút xíu vậy?"

Phó Thư Trạc hoàn hồn, giúp Bùi Dương nói đỡ: "Vừa mới tỉnh dậy không nên ăn quá nhiều, dù sao cũng hai tuần không ăn gì rồi."

Bùi Tri Lương không hài lòng lắm, dọn bát đi: "Ba về trước, tối lại đến."

"Vất vả cho ba rồi ạ." Phó Thư Trạc vẫn giữ thái độ khách sáo như thường lệ, dù người này là ba của Bùi Dương. Hắn đã quen với cảm giác chỉ có Bùi Dương là người thân duy nhất, kiểu cách này e là khó thay đổi trong thời gian ngắn.

Bùi Tri Lương nhận hộp giữ nhiệt của Phó Thư Trạc:"Hôm nay còn được, ăn hết rồi。"

"..."

Bùi Dương liếc xéo Phó Thư Trạc, biết ngay tên khốn này không chịu ăn uống đàng hoàng!

Bù Tri Lương xách hai hộp giữ nhiệt, vẫy tay chào rồi rời đi. Bùi Dương hậm hực vẫy tay với Phó Thư Trạc: "Đi cân xem bây giờ anh còn mấy lạng."

Phó Thư Trạc: "..."

Bùi Dương: "Cân xong chụp ảnh lại cho em xem."

Phó Thư Trạc rất bất đắc dĩ, nhưng hiếm khi thấy Bùi Dương cứng đầu như vậy, hắn đành bước ra khỏi phòng bệnh, đi đến trung tâm dịch vụ cách đó không xa, bên cạnh có một cái cân.

Hắn cúi đầu nhìn con số trên cân - 71,5.

"..." Phó Thư Trạc nhìn xung quanh, định bụng kiếm thứ gì nặng chừng năm kí ôm thêm rồi cân lại, nhưng tìm một vòng chẳng thấy đồ vật nào phù hợp.

Hắn đành chụp con số này gửi cho Bùi Dương.

Mèo ngốc gửi tin nhắn thoại: "Giỏi lắm Phó Thư Trạc."

Phó Thư Trạc nhếch mép, hắn không quan tâm cân nặng, nhưng vừa hay có thể nhân cơ hội này giả vờ đáng thương một chút.

Phó Thư Trạc: "Tại ai đó cứ mãi không tỉnh."

Mèo ngốc ghi âm hồi lâu mới trả lời: "Vậy anh cũng phải ăn uống đàng hoàng chứ, anh chẳng quan tâm đến em gì cả! Chẳng lẽ em tỉnh lại thấy anh như vậy không đau lòng sao?"

Phó Thư Trạc bật cười, đúng là chỉ có mèo con họ Bùi mới có thể vô lý đến vậy.

Hắn vừa đánh chữ vừa đi về phòng bệnh, thấy Bùi Dương lại gửi thêm một tin nhắn: "Hơn nữa anh mà gầy nữa thì hết cả cơ bắp, em tỉnh lại sờ cái gì?"

"..." Lý lẽ hùng hồn, đầy đủ lý do.

Phó Thư Trạc sải bước vào phòng bệnh, kéo tay Bùi Dương nhét vào trong áo mình: "Có không?"

Bùi Dương chỉ giỏi mạnh miệng, vừa thực hành đã ngại ngùng: "Có có có! Anh buông em ra, cửa chưa đóng..."

Phó Thư Trạc bất ngờ hôn lên khóe miệng cậu, Bùi Dương lập tức ngoan ngoãn, im thin thít.

Phó Thư Trạc véo tai cậu, khẽ cười: "Hôn một cái là ngoan ngay?"

Bùi Dương bĩu môi: "Em còn chưa tính sổ với anh đâu."

Phó Thư Trạc: "Hửm?"

Bùi Dương trừng mắt nhìn hắn: "Ngày nào cũng lừa em uống thuốc, còn nói với em là Vitamin."

Phó Thư Trạc chợt im lặng, sóng gió cuồn cuộn nổi lên trong lòng, cuối cùng lại chìm vào biển cả. Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng Bùi Dương đã nhớ lại mọi chuyện.

"Mèo con nhà anh cảnh giác như vậy, không nói là Vitamin thì làm sao cậu ấy chịu uống?"

Phó Thư Trạc cúi người áp trán vào trán Bùi Dương, tay luồn qua tai cậu v.uốt ve bên đầu, từng âm thanh của mỗi chữ, từng cái v.uốt ve nhỏ nhặt đều mang theo hương vị trân trọng.

Tuy nhiên...

Tay Phó Thư Trạc thật ấm, áp vào da đầu thật thoải mái, Bùi Dương được v.uốt ve đến mức híp mắt, sung sướng muốn rên lên hai tiếng.

... Không đúng, tại sao tay Phó Thư Trạc lại có thể chạm vào da đầu cậu?

Bùi Dương chậm chạp mở camera trước của điện thoại, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình không còn một sợi tóc nào, kinh hãi tột độ: "Tóc của em đâu!"

Phó Thư Trạc ho khan hai tiếng: "Phẫu thuật mở hộp sọ, chắc chắn phải cạo tóc rồi."

Bùi Dương tuyệt vọng nhắm mắt: "Vậy sao anh không nói cho em biết?"

Phó Thư Trạc vô tội nói: "Anh tưởng em biết rồi chứ?"

"..." Bùi Dương chỉ muốn chui vào trong chăn giả chết, vừa rồi cậu đã làm gì vậy? Đỉnh đầu bóng loáng đi đòi hôn Phó Thư Trạc, còn làm nũng?

Phó Thư Trạc đúng là yêu cậu thật lòng, vậy mà cũng nhịn được không cười.

"Thôi nào thôi nào." Phó Thư Trạc cười dỗ dành: "Nuôi một thời gian là mọc lại thôi."

"Chỗ mổ có khi nào không mọc tóc nữa không?" Vậy sau này chẳng phải cậu bị hói đầu à? Xấu chết đi được!

"Không đâu, có phải cắt bỏ lỗ chân lông của em đâu." Phó Thư Trạc nhịn cười đến mức vai run lên, "Hơn nữa, mèo con bị hói đầu cũng đẹp mà."

"..."

Bùi Dương hoàn toàn giả chết, không cho Phó Thư Trạc nói chuyện cậu nhập viện cho bất cứ ai biết, bộ dạng xấu xí này của cậu tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy.

Bạn bè của hai người đều là bạn chung, Phó Thư Trạc tính tình nhạt nhẽo, không giao du nhiều, nhưng Bùi Dương lại là "trai tồi", bạn bè chơi thân không ít, chỉ là hơn một năm nay bị bệnh nên Bùi Dương cố ý xa cách rất nhiều. Song vẫn có không ít người quan tâm đến tình hình gần đây của họ, thường xuyên nhắn tin trò chuyện.

Đương nhiên Phó Thư Trạc sẽ không nói lung tung, dù sao cũng không phải tai nạn xe cộ bình thường, liên quan đến bệnh Alzheimer của Bùi Dương, hắn không muốn cho bất cứ ai biết.

Thân phận của hai người khó tránh khỏi trở thành chủ đề công kích của những kẻ có ý đồ xấu.

Chỉ có Tề Hợp Nguyệt và Trình Diệu đến thăm, Trình Diệu làm một đống đồ ăn, đến nơi mới được báo là Bùi Dương không ăn được.

Trình Diệu gãi đầu, mở bàn ăn gấp ra rồi ngồi xuống cười ha hả: "Không sao, Thư Trạc ăn với bọn anh."

"... Anh làm người tử tế đi." Bùi Dương ai oán nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn.

"Em dưỡng bệnh cho tốt, đợi hồi phục rồi anh Trình sẽ ngày nào cũng nấu cơm cho em ăn." Tề Hợp Nguyệt buồn cười xoa đầu cậu, cảm giác sờ thật thích.

"..." Cậu nhịn.

Trong bốn người này, Trình Diệu sống xuề xòa nhất, nhưng nhìn thấy Phó Thư Trạc vẫn không nhịn được lắc đầu: "Người không biết còn tưởng bệnh nhân là cậu."

Phó Thư Trạc bình tĩnh nói: "Ngủ một giấc là khỏi thôi."

Ba người ở bên cạnh ăn uống ngon lành, Bùi Dương thèm chảy nước miếng. Phó Thư Trạc gắp một miếng thịt cá trắm cỏ, gỡ hết xương to xương nhỏ, dưới ánh mắt mong chờ của Bùi Dương, nhúng vào nước lọc sạch vị cay, rồi mới đưa đến bên miệng cậu.

Chỉ vậy thôi Bùi Dương đã rất mãn nguyện rồi, từ từ thưởng thức hương vị của miếng cá.

Tề Hợp Nguyệt và Trình Diệu ăn cơm xong thì đi, quán còn bận. Buổi tối Phó Thư Trạc ở lại đây chăm sóc, ngủ trên chiếc giường đơn nhỏ chưa đầy một mét.

Có lẽ là hai tuần trước cứ mê man ngủ li bì, Bùi Dương chẳng buồn ngủ chút nào, ngược lại còn vô cùng hưng phấn. Nhưng Phó Thư Trạc đã lâu rồi không được ngủ ngon giấc, gần như vừa chạm gối là gặp Chu Công, Bùi Dương không nỡ làm phiền hắn.

Cậu mở điện thoại lướt web vu vơ, điện thoại mới chẳng có gì cả. Không có tiểu thuyết cậu viết để phòng trường hợp mình quên mất, cũng không có những dòng tâm sự tuyệt vọng trong ghi chú.

Anh mở vòng bạn bè, thấy dòng trạng thái chỉ mình tôi xem mà mình đăng vào ngày 9 tháng 5:

[Chúc mừng sinh nhật, anh Phó...........
Thực ra hôm nay em rất muốn hỏi anh một lần nữa, tròn mười bảy năm rồi, anh đã chán mối tình này chưa? Nhưng em không dám hỏi, vừa sợ anh nói chán rồi... lại vừa sợ anh nói chưa chán.]

Phó Thư Trạc chắc hẳn đã xem hết rồi.

Bởi vì bên dưới có thêm hai dòng chữ thuộc về tài khoản của cậu nhưng không phải do cậu trả lời.

[Sẽ không chán, mãi mãi không chán.]

Câu này là hắn trả lời lúc mới xuyên sách được hai ngày.

[Bùi Dương, nếu em ra đi, anh sẽ đi cùng em]. Câu này là vài ngày sau đó, chắc là vì đã xem 《Kiêu ngạo》 do anh viết, cũng nghe cậu nói hai chữ ly hôn.

"..." Bùi Dương bỗng nhiên cảm thấy câu nói này có chút uy hiếp, Phó Thư Trạc đang dùng chính mình để khống chế cậu.

Vừa đau khổ vừa hạnh phúc có lẽ chính là cảm giác này, Bùi Dương vừa mãn nguyện vì sự quan tâm của Phó Thư Trạc, vừa chua xót vì sự khó khăn của hai người khi cùng nhau đầu bạc răng long. Cậu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, không biết còn rơi bao lâu nữa.

Ba tháng trước, cậu còn kiên quyết nghĩ rằng nhất định phải ly hôn, nhất định không thể trở thành gánh nặng cho Phó Thư Trạc, làm hỏng hình tượng của cậu.

Sau khi phát bệnh, cậu đã tra cứu rất nhiều ca bệnh, những bệnh nhân như họ đều bị người ta ghét bỏ, tình yêu và sự kiên nhẫn của người nhà dù nhiều đến đâu cũng sẽ bị bào mòn trong sự dày vò ngày qua ngày.

Đến giai đoạn giữa và cuối của bệnh, còn xuất hiện tình trạng không thể tự chăm sóc bản thân, sống không còn chút tôn nghiêm nào.

Nhưng chỉ trong vòng ba tháng, suy nghĩ của cậu đã hoàn toàn thay đổi. Cậu không thể rời xa Phó Thư Trạc, Phó Thư Trạc cũng không thể rời xa cậu.

Mười bảy năm quen biết và đồng hành đã khiến máu thịt của họ hòa vào làm một, cưỡng ép chia lìa chỉ khiến cả hai đau khổ tột cùng.

Vậy thì thôi đi.

Thả lỏng tâm trạng, trân trọng hiện tại, sống được ngày nào hay ngày ấy, sau này nếu bệnh tình thật sự trở nặng, quyền lựa chọn cũng nằm trong tay Phó Thư Trạc. Cho dù có một ngày Phó Thư Trạc không chịu đựng được nữa, thì chỉ cần bỏ ra một ít tiền thuê y tá chăm sóc cậu là được.

"Đang nghĩ gì vậy?" Trên giường bệnh, Phó Thư Trạc giật mình tỉnh giấc, giọng nói khàn khàn, trán đầy mồ hôi.

"Nghĩ đến anh." Bùi Dương dịu giọng, "Anh lên đây, ngủ cùng em được không?"

Phó Thư Trạc muốn từ chối, tuy giường của Bùi Dương rất lớn, nhưng hắn vẫn sợ chạm vào vết thương của cậu, nào ngờ mèo con xòe bụng ra làm nũng: "Em ngủ một mình không được."

Bình Luận (0)
Comment