Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 87

【Nhánh thời gian cấp 3】

"Nhường đường." Phó Thư Trạc cúi đầu nhìn người bạn cùng bàn dường như không nghe thấy gì bên cạnh, sự kiên nhẫn sắp cạn kiệt.

"Đừng ép tôi, bạn Bùi."

Bùi Dương khẽ ngước mắt, khớp ngón tay hơi dùng sức, nhưng cây bút trên tay chỉ xoay được nửa vòng đã rơi bộp xuống bàn, lăn đến mép bàn... rồi dừng lại.

Cậu mơ màng nhìn về phía trước, người bạn cùng bàn không màng thế sự này vậy mà lại nhớ họ của mình...

"Cậu... làm gì vậy?!"

Chuyển trường được một tháng, đây là lần đầu tiên Bùi Dương lộ ra vẻ mặt khác ngoài sự lạnh lùng, cậu ngạc nhiên đến mức suýt đánh nhau với Phó Thư Trạc.

Mà Phó Thư Trạc chỉ đơn giản là bế "chướng ngại vật" chắn đường lên bàn, sau đó vỗ vỗ tay rồi bỏ đi.

Xung quanh có không ít học sinh đứng xem, phải nói rằng, Phó Thư Trạc và Bùi Dương được coi là hai trụ cột nhan sắc của lớp, một người là học sinh giỏi từ năm lớp mười, người còn lại là học sinh mới chuyển đến một tháng trước, không hề dễ chọc chút nào.

Lúc Bùi Dương mới đến, họ còn cố gắng làm quen, sau đó phát hiện ra đây là một anh chàng tàn nhẫn vô tình chính hiệu, không có chút ý định hòa nhập với tập thể, nên đành bỏ cuộc.

Tiếc là lần này Bùi Dương không cho họ xem kịch hay, đối mặt với cách bế "xúc phạm" của Phó Thư Trạc, cậu chỉ sa sầm mặt một lát, không đuổi theo đánh nhau.

Giờ ăn trưa, Bùi Dương không đến nhà ăn, mà tìm một góc tường hút thuốc.

Có lẽ là do có ác cảm với ngôi trường này, có lẽ là để phản đối việc Bùi Tri Lương tự ý chuyển trường cho mình, Bùi Dương giống như một thiếu niên hư đang trong tuổi nổi loạn, càng là việc không nên làm càng muốn làm.

Cãi lời giáo viên, không hòa đồng với bạn học, làm khó bạn cùng bàn là học sinh giỏi... Ngay cả đồ ăn ở căn tin cũng không ngon bằng trường cũ.

Bùi Dương biết, dù cả học kỳ này cậu không ăn cơm ở trường thì Bùi Tri Lương cũng chẳng có hay, càng không có chuyện đau lòng, nhưng cậu thực sự không có khẩu vị.

Dường như bật lửa cũng đang chống đối cậu, Bùi Dương nhíu mày bật mấy lần mới châm được lửa, cậu không chút đề phòng mà hít một hơi thật sâu, suýt nữa ho ra cả nước mắt.

Qua làn khói thuốc lượn lờ, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Phó Thư Trạc bước tới: "Trong trường cấm hút thuốc."

"..." Mẹ nó oan gia ngõ hẹp.

Bùi Dương lấy tay che cổ họng một lúc, giọng khàn khàn nói: "Lo chuyện bao đồng."

Phó Thư Trạc không nói gì, giơ tấm thẻ Hội học sinh ra.

"..." Bùi Dương nén giận: "Đừng mách giáo viên... sẽ gọi phụ huynh."

"Mâu thuẫn với gia đình?" Phó Thư Trạc dễ dàng đoán ra, hắn rút điếu thuốc trong miệng Bùi Dương, "Sợ bị gọi phụ huynh vậy mà còn hút thuốc?"

Bùi Dương: "Tôi chỉ thử thôi..."

Trước ánh mắt kinh ngạc của Bùi Dương, Phó Thư Trạc đưa điếu thuốc vào miệng mình nhẹ nhàng hút một hơi, rồi nhíu mày: "Gu tệ thật."

Bùi Dương: "..."

"Chỉ lần này thôi, đừng có tái phạm, nhưng tôi sẽ luôn nhớ." Phó Thư Trạc dập tắt điếu thuốc, "Vì ngồi ở lối đi, tan học phải ngoan ngoãn nhường đường. Còn nữa, bạn học nói chuyện phải lịch sự đáp lại, càng không được nói tục... Sao mặt cậu đỏ vậy?"

Bùi Dương vội quay mặt đi: "Nắng chiếu."

Phó Thư Trạc ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, không tỏ ý kiến: "Nếu đã hiểu những gì tôi vừa nói thì bây giờ đi ăn cơm với tôi."

Bùi Dương lập tức cao giọng: "Ăn cơm cậu cũng quản à?"

Phó Thư Trạc giơ giơ đầu lọc thuốc lá.

"... Tôi ăn." Giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này căn tin không đông người, rất nhiều học sinh đã ăn xong rời đi. Phó Thư Trạc và Bùi Dương lấy cơm xong, tìm một góc ngồi xuống, đầu lọc thuốc lá được Phó Thư Trạc bọc giấy cất vào túi.

Bùi Dương nhíu mày: "Cậu định giữ điếu thuốc này để uy hiếp tôi mãi à?"

Phó Thư Trạc gắp miếng mỡ trong chén ra, không ngẩng đầu lên: "Thầy Trương sẽ lục thùng rác, học sinh hút thuốc lần trước bị thầy ấy lục thùng rác kết hợp với xem camera mới bắt được."

Bùi Dương: "... Ghê vậy?"

Quý ngài họ Trương này là chủ nhiệm lớp của họ, rất nghiêm khắc, để xây dựng tác phong tốt cho trường, thầy ấy có thể làm bất cứ điều gì, Bùi Dương mới chuyển đến không biết cũng là chuyện bình thường.

Phó Thư Trạc ăn cơm rất có tính thưởng thức, Bùi Dương nhìn hồi lâu, không hiểu sao có người ăn vừa nhanh vừa tao nhã như vậy.

"Tôi khiến cậu ăn ngon miệng hơn à?"

Bùi Dương thu hồi tầm mắt: "Tự tin quá."

Phó Thư Trạc rất hợp tác với phong trào "ăn sạch chén đĩa" của căn tin, sau khi ăn xong bắt đầu từ từ uống canh: "Bài kiểm tra toán hôm trước sao cậu lại điểm thấp vậy?"

Bùi Dương khựng lại: "Không biết làm chứ sao nữa?"

"Kể từ khi cậu chuyển đến đã thi ba lần, một lần ngữ văn, hai lần toán, ngữ văn 106, toán lần đầu 119, lần này 102- Nhưng nghe nói ở trường cũ cậu học rất giỏi?"

Bùi Dương cúi đầu ăn cơm: "Liên quan cái cứt gì đến cậu."

Vừa dứt lời, mu bàn tay đã bị gõ một cái bằng đũa: "Một trong những quy định vừa rồi, không được nói tục."

"..."

Phó Thư Trạc đứng dậy: "Mặc dù đúng là không liên quan đến tôi, nhưng mong cậu hiểu, đừng vì giận dỗi với người khác mà chôn vùi việc học của mình."

Bùi Dương nhịn một bụng tức, suýt nữa buột miệng nói "Nhiều chuyện quá, muốn làm ba tôi à?". Cậu nhìn bóng lưng Phó Thư Trạc rời đi, nắm chặt tay.

·

"Cốc cốc -" Cửa phòng hiệu phó bị gõ.

"Vào đi." Đổng Thế Trác ngẩng đầu nhìn, thấy là Phó Thư Trạc, bèn hỏi "Thư Trạc à, có chuyện gì vậy?"

"Muốn nói chuyện với thầy về Bùi Dương."

Đổng Thế Trác khựng lại, thở dài: "Thầy biết bảo em kèm cặp em ấy có hơi làm khó em, nhưng đứa nhỏ này bản tính không xấu, mẹ em ấy là bạn thầy, lần chuyển trường này hoàn toàn không thông qua em ấy, giận dỗi cũng bình thường... Hai đứa tình cờ trở thành bạn cùng bàn, cũng là duyên phận."

"Cậu ấy chưa chắc đã nghe lời em."

"Vậy, em cố gắng hết sức là được, thầy nghe nói chuyển đến một tháng, số lần em ấy nói chuyện với bạn học đếm trên đầu ngón tay... Em thử một tháng trước, cố gắng để em ấy hòa nhập với tập thể, nếu thành tích có thể trở lại như cũ thì càng tốt, được không?"

Phó Thư Trạc không thể từ chối lời đề nghị của Đổng Thế Trác, cha mẹ hắn mất sớm, không nơi nương tựa, chính Đổng Thế Trác đã cho hắn hy vọng mới.

"Vậy để em thử xem."

Phó Thư Trạc cũng không quá ghét Bùi Dương, ban đầu không muốn kèm cậu chỉ vì thấy phiền phức, song cũng không phải là không trị được.

Cuối tuần, hắn ra ngoài trường mua đồ dùng học tập, lại tình cờ nhìn thấy con mèo kia đang cãi nhau với ba ở quán cà phê ven đường.

"Sao con cứ nhất quyết phải ở nội trú?"

"Con muốn ở, vậy thôi, chẳng phải hồi học cấp ba anh hai cũng ở nội trú đó sao?"

"Đó là vì nó ngoan ngoãn, biết nghe lời! Không ai quản cũng không gây chuyện, con nhìn lại mình xem -"

"Vâng vâng, Bùi Du Cát cái gì cũng tốt, ba chỉ có mỗi anh ta là con trai!" Bùi Dương cười mỉa mai, "Không phải ba hỏi con tại sao cứ nhất quyết phải ở nội trú sao? Bởi vì con không muốn nhìn thấy ba lượn lờ trước mặt con mỗi ngày!"

Tiếng "bốp" vang lên khiến cả quán cà phê im bặt, Phó Thư Trạc đi ngang qua cửa cũng hơi giật mình. Từ khi có ký ức, hắn chưa từng sống chung với ba mẹ, không biết người ba tức giận tát con có phải là chuyện bình thường hay không.

Bùi Dương ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy đi không ngoảnh đầu lại, thậm chí lúc lướt qua nhau còn không nhận ra bạn cùng bàn của mình.

Phó Thư Trạc nhớ kỹ hướng cậu rời đi, dùng số tiền ít ỏi trong túi đến cửa hàng tạp hóa mua một chiếc khăn, rồi đến hiệu thuốc lấy một túi chườm đá.

Hắn tìm thấy Bùi Dương trong một con hẻm nhỏ không có ánh nắng: "Chườm đi."

Bùi Dương ngồi xổm ở góc tường, thấy là hắn thì ánh mắt hơi động, nhưng vẫn cứng đầu quay mặt đi: "Cút."

"Còn nói tục nữa tôi sẽ đưa đầu lọc thuốc cho giáo viên." Phó Thư Trạc đưa tay kéo Bùi Dương dậy, Bùi Dương muốn từ chối, nhưng sức của Phó Thư Trạc mạnh ngoài sức tưởng tượng, cậu bị ấn vào tường không thể động đậy.

"Cậu làm cái gì..."

Khuôn mặt bị tát một cái bỗng nhiên lạnh toát, cảm giác đau rát lập tức giảm đi không ít.

Cậu yên tĩnh lại: "Lo chuyện bao đồng."

Phó Thư Trạc kéo tay cậu ấn lên mặt: "Đưa điện thoại đây."

Bùi Dương không biết hắn muốn làm gì, nhíu mày: "Trong túi."

Phó Thư Trạc lấy điện thoại ra, phát hiện Bùi Dương ngây thơ hơn mình nghĩ , điện thoại không có cả mật khẩu.

Hắn thêm Bùi Dương vào danh sách bạn bè, sau đó trả điện thoại cho Bùi Dương: "Khăn hai tệ, túi chườm đá một tệ, thứ Hai nhớ trả tiền."

Phó Thư Trạc xoay người rời đi, song chưa ra khỏi con hẻm đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Hắn quay đầu lại hỏi: "Đi theo tôi làm gì?"

Bùi Dương: "Ra ngoài còn đường thứ hai à?"

"..." Được rồi.

Phó Thư Trạc tiếp tục đi, hắn rẽ trái Bùi Dương cũng rẽ trái, hắn đến cửa hàng văn phòng phẩm Bùi Dương cũng đến cửa hàng văn phòng phẩm, hắn đi về phía trường học Bùi Dương cũng đi về phía trường học.

Lúc rẽ, hắn lách người ra sau một cây cổ thụ, đợi Bùi Dương đi theo đến khi ngang hàng với mình mới đột nhiên lên tiếng: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu không ở nội trú, đây cũng là tiện đường à?"

Bùi Dương giật mình lùi về sau: "Sao cậu lại ở đây?"

Phó Thư Trạc không nói gì, mặt Bùi Dương đã bớt đỏ, nhưng vẫn còn in rõ dấu tay, vẻ mặt vừa rồi lúc cậu giật mình khiến hắn bỗng nhiên nhớ đến con mèo hoang nhỏ sau cổng trường, vừa hung dữ vừa cảnh giác.

Bùi Dương do dự: "Tôi có thể đến ký túc xá của cậu ngồi một lát được không?"

"Ký túc xá không cho người ngoài vào."

"... Ồ."

Bùi Dương xoay người định đi, Phó Thư Trạc thở dài, nắm lấy cổ tay cậu nói: "Đi theo tôi."

Bùi Dương vốn tưởng Phó Thư Trạc sẽ phá lệ dẫn mình đến ký túc xá, lại phát hiện đi lòng vòng một hồi đến tòa lớp học cũ sau khu ký túc xá.

Đi đến tầng ba, Phó Thư Trạc dùng chìa khóa mở căn phòng trong cùng của hành lang: "Ở đây chờ đi."

Bùi Dương ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại có chìa khóa ký túc xá? Thầy cô nào ở vậy?"

"Tôi ở."

Bùi Dương ngẩn người, không hiểu gì cả.

"Nghỉ hè nghỉ đông tôi đều ở đây."

Phó Thư Trạc không giải thích nhiều, đây là căn phòng Đổng Thế Trác sắp xếp cho hắn. Hắn chạy trốn khỏi nơi xó xỉnh đó đến đây, là hiệu phó Đổng Thế Trác đã thu lưu hắn, mới tránh được việc hắn phải đi làm lao động trẻ em.

Ban đầu hắn không muốn ở nội trú, ở đây là được rồi. Nhưng Đổng Thế Trác suy nghĩ chu đáo, sợ hắn bị bạn học kỳ thị xa lánh, nên để hắn ở nội trú bình thường như các bạn khác, nghỉ hè nghỉ đông lại quay về ký túc xá giáo viên này ở, như vậy các bạn học không biết tình hình cụ thể, cũng sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn.

Cách bài trí ở đây rất đơn giản, một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách khoảng bảy tám mét vuông, chỉ cần một chiếc ghế sô pha, một bàn ăn cộng thêm một tủ tivi đã lấp đầy.

Bên trong là phòng ngủ, đặt một chiếc giường và bàn ghế học tập, ban công nhỏ chỉ đủ cho một người đứng.

Đối với Bùi Dương mà nói, căn nhà cũ trước đây của gia đình cậu còn tốt hơn nơi này gấp nhiều lần. Cậu không biết tại sao nghỉ hè nghỉ đông Phó Thư Trạc không về nhà mà lại ở chỗ này, cũng khéo léo không hỏi, lỡ vạch trần vết thương của người khác thì quá khó coi.

Phó Thư Trạc dường như đoán được tối nay Bùi Dương sẽ không về nhà: "Tối nay cậu định đi đâu?"

Bùi Dương nhún vai: "Lúc đó rồi tính."

"Không muốn về nhà thì đến nhà bạn ở hai đêm, đừng chạy lung tung."

Bùi Dương mím môi: "Bạn bè tôi không ở đây, trường cũ cách đây rất xa."

"Cậu đủ mười sáu tuổi chưa?"

"... Chưa."

Phó Thư Trạc rót cho Bùi Dương một cốc nước, dựa vào bàn suy nghĩ, chưa đủ mười sáu tuổi thì chỉ có thể tìm nhà nghỉ không kiểm soát chặt chẽ để thuê phòng, hoặc là ra quán net qua đêm... Nhưng dù đi đâu cũng không liên quan đến hắn.

"Nếu không chê giường cứng thì ở tạm hai đêm, đồ đạc bên trong đừng động vào."

Bùi Dương có chút bất ngờ, nhưng cũng không chê bai: "Chỉ có một cái giường..."

Phó Thư Trạc ném cho cậu một chiếc chìa khóa: "Cậu ở một mình."

Bình Luận (0)
Comment