Lúc này, Bùi Dương vừa trẻ con vừa đáng yêu, lại mang theo vẻ kiêu ngạo của tuổi hai mươi.
Phó Thư Trạc hơi muốn cười, lại thấy chua xót, bệnh tật thật sự ảnh hưởng quá lớn đến Bùi Dương.
Đợi đến khi dầu thuốc hoàn toàn thấm vào da, không còn dính nhớp, Bùi Dương mới khẽ nói: "Xong rồi."
Phó Thư Trạc quay người lại, Bùi Dương vẫn ngồi trên giường, từ cằm trở xuống đều được chăn quấn kín mít, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, hệt như đang phòng sói vậy.
Phó Thư Trạc nheo mắt: "Để anh kiểm tra một chút."
Bùi Dương ôm chăn lùi về sau một bước, ra sức khuyên nhủ: "Tuy rằng trước khi mất trí nhớ tôi và anh đã kết hôn, nhưng sau khi mất trí nhớ chúng ta mới quen nhau được hai ngày, như vậy không tốt."
Phó Thư Trạc cúi người cười hỏi: "Không tốt chỗ nào?"
Bùi Dương nhìn gương mặt của hắn đột nhiên kề sát lại, tim đập ầm ầm, hoàn toàn không kiểm soát được.
"Anh nghĩ xem, anh có thể thẳng thắn đối mặt với người mới quen hai ngày không? Rất mất lịch sự..."
"Sao lại không?" Phó Thư Trạc đi vòng ra sau lưng Bùi Dương lấy máy sấy tóc, mèo ngốc cảnh giác xoay theo hắn một vòng, suýt nữa bị chăn quấn lấy.
Phó Thư Trạc vừa cười vừa nói dối: "Lúc chúng ta mới quen, em còn đè anh ra hôn ngay ngày đầu tiên, giống như bạch tuộc vậy, làm thế nào cũng không gỡ ra được."
"..." Nếu Bùi Dương chưa xem "Kiêu ngạo" thì cậu đã tin sái cổ rồi.
Đó là đè ra hôn sao? Đó rõ ràng là đánh nhau!
Lúc nguyên chủ mới chuyển đến, trong lòng đang buồn bực, lại cãi nhau với gia đình, đúng lúc Phó Thư Trạc vô tình đụng phải cậu ấy, hai người trực tiếp đánh nhau một trận.
Hôn thì có hôn, nhưng chỉ là vô tình, trong lúc giằng co không cẩn thận chạm vào thôi.
Đến khi các bạn học nghe tiếng chạy đến, chỉ thấy hai người mỗi người dựa vào một bức tường, cả hai đều rất chật vật và nhìn đăm đăm đối phương.
Từ đó về sau, tin đồn về hai người họ ngày càng nhiều, nào là kẻ thù không đội trời chung, nào là như nước với lửa, ghét nhau như chó với mèo - Đến tận hôm tốt nghiệp, khi mọi người đều biết hai người họ ở bên nhau mới há hốc mồm kinh ngạc.
Bùi Dương ấm ức không tiện phản bác, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh nói dóc."
Phó Thư Trạc giả vờ không nghe thấy, vỗ nhẹ vào đầu Bùi Dương: "Quay lại đây, sấy tóc."
Bùi Dương chậm rãi quay người lại, làn hơi gió thật ấm, không biết có phải Phó Thư Trạc cố ý sấy chậm hay không mà cậu cảm thấy buồn ngủ quá.
Không lâu sau, Phó Thư Trạc cảm thấy bụng nặng trĩu - Bùi Dương ngả vào lòng hắn ngủ thiếp đi.
Hắn khựng lại một chút, sau đó mới cẩn thận đỡ lấy vai Bùi Dương, nửa ôm người kia rồi bật máy sấy ở mức nhỏ nhất để sấy tóc.
Hiện giờ chỉ có lúc ngủ, hắn mới có thể quang minh chính đại ôm mèo ngốc này.
Phó Thư Trạc tắt máy sấy, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường, ánh mắt hắn dừng lại trên lọ Vitamin hai giây - Tối nay cậu vẫn chưa uống thuốc.
Đây tất nhiên không phải là Vitamin thật mà là thuốc làm chậm quá trình Alzheimer, Phó Thư Trạc chỉ đổi sang lọ Vitamin thôi.
Không nói cho Bùi Dương biết, cũng là vì không muốn cậu có quá nhiều áp lực tâm lý.
Kể từ khi biết mình bị bệnh, mặc dù Bùi Dương đã cố gắng hợp tác với hắn uống thuốc, nhưng Phó Thư Trạc có thể cảm nhận được cậu thực sự rất lo lắng.
Bùi Dương biết mình còn quá trẻ, quãng đời còn lại có thể lên tới vài chục năm, vậy mà cậu lại mắc phải một căn bệnh nan y không thể chữa khỏi ở độ tuổi sung mãn nhất. Và người chịu đựng đau khổ nhất không phải là cậu, mà là những người xung quanh.
Bùi Dương tự thấy bên cạnh chỉ còn Phó Thư Trạc, nửa đời sau, tất cả đau khổ và dằn vặt sẽ do Phó Thư Trạc gánh chịu, còn bản thân sẽ ngày càng trở nên tồi tệ trong sự lãng quên không ngừng.
Vì vậy, ngay khi biết mình bị bệnh, Bùi Dương đã nghĩ đến việc ly hôn.
Cậu hy vọng cuộc sống của Phó Thư Trạc sẽ nhẹ nhàng và tự do, chứ không phải bị một gánh nặng như cậu kéo xuống vực sâu.
Cậu còn hy vọng ấn tượng về mình trong lòng Phó Thư Trạc sẽ mãi mãi tốt đẹp và khỏe mạnh, chứ không phải là hình ảnh nhếch nhác, không thể tự chăm sóc bản thân.
Có lẽ ý nghĩ ly hôn không ngừng nguôi ngoai, nên dẫu cho "mất trí nhớ", cậu vẫn không thể quên được.
...
Phó Thư Trạc không đánh thức Bùi Dương, hắn muốn ôm thêm một hồi, đợi người kia ngủ một lát rồi tỉnh dậy uống thuốc cũng không muộn.
Hắn đương nhiên cũng không biết Bùi Dương đã mơ một giấc mơ, mơ thấy thời cấp ba của họ.
Trong phòng dụng cụ thể dục.
Phó Thư Trạc không ngừng tiến lại gần, Bùi Dương bị dồn vào góc tường, cau mày hỏi: "Làm gì vậy?"
Phó Thư Trạc: "Trong này chỉ có hai chúng ta, ở lại một lát nhé."
Bùi Dương mất tự nhiên quay mặt đi: "Mọi người đang đợi chúng ta mang dụng cụ qua, ở lại lâu quá sẽ bị nghi ngờ."
Phó Thư Trạc: "Vậy một lát thôi." Phó Thư Trạc sờ vạt áo Bùi Dương "Mới nãy thấy em chơi bóng rổ xong lấy quần áo lau mồ hôi."
Bùi Dương: "Có vấn đề gì sao...?"
Bề ngoài cậu tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đang hoảng loạn vô cùng. Vừa nãy vận động ra rất nhiều mồ hôi, không biết có hôi không, nhỡ đâu bốc mùi đến nỗi Phó Thư Trạc không thích cậu nữa thì...
Thiếu niên Phó Thư Trạc là người rất biết giả vờ đáng thương. Hắn kiềm chế hôn lên khóe môi của Bùi Dương: "Lúc em lau mồ hôi anh nhìn thấy cơ bụng của em, những người khác cũng nhìn thấy."
Bùi Dương nắm lấy vạt áo, quay mặt đi: "Anh không có à?"
"Anh không có." Phó Thư Trạc bình tĩnh nói, "Vậy bạn trai có thể cho anh xem không, được sờ thì càng tốt."
Bùi Dương chưa trải sự đời nên tin lời ba hoa của Phó Thư Trạc, vừa ngượng ngùng vừa ngây thơ: "Vậy một chút thôi đó."
Đến khi rời khỏi phòng, hơi thở của Bùi Dương đã không còn ổn định, cổ và vành tai đều đỏ ửng.
Các bạn học lại tưởng cậu bê dụng cụ nên thở d.ốc, nhao nhao bày tỏ cảm ơn.
Trong khoảnh khắc không ai chú ý, Phó Thư Trạc thản nhiên lướt qua Bùi Dương, nói: "Lần sau còn để người khác nhìn thấy cơ bụng thì sẽ không dễ dàng được tha thứ như vừa rồi đâu."
Từ đó về sau, Bùi Dương không bao giờ vén áo lau mồ hôi khi chơi bóng rổ nữa.
...
Khi Bùi Dương tỉnh dậy mới có mười một giờ rưỡi, ban nãy sấy tóc ngủ thiếp đi lúc nào không hay, quần áo còn chưa mặc.
Cậu nhấc chăn lên lén nhìn, sợ Phó Thư Trạc làm chuyện xấu sau khi cậu ngủ say.
Ơn trời vẫn còn trong sạch, dấu vết trên người vẫn là dấu vết Phó Thư Trạc và nguyên chủ để lại vào ngày sinh nhật của Phó Thư Trạc hai ngày trước.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Phó Thư Trạc đã gõ cửa phòng: "Anh vào được không?"
Bùi Dương lúng túng nói: "Được vào, nhưng không được ngủ."
Phó Thư Trạc cũng không ôm hy vọng được chung chăn gối: "Có phải hôm nay chưa uống Vitamin không?"
Bùi Dương lúc này mới nhớ ra: "Uống ngay đây."
Thật kỳ lạ, viên Vitamin này cực kỳ nhỏ, bác sĩ còn dặn phải uống trước khi đi ngủ.
Nhưng Bùi Dương cũng không nghi ngờ gì nhiều, ngoan ngoãn nuốt một viên, chỉ hy vọng Phó Thư Trạc nhanh chóng về phòng bên cạnh, tránh cho hai người nhìn nhau lúng túng.
Phó Thư Trạc ân cần đưa nước, sau đó chậm rãi hỏi: "Chứng mất trí nhớ của em có vẻ hay nhỉ."
Bùi Dương đang uống nước, nghe vậy mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt: "Hả?"
"Butt." Phó Thư Trạc nhướng mày, "Quên anh, quên việc nhà, nhưng lại không quên thường thức, cũng không quên từ vựng tiếng Anh."
Lúc hắn ôm Bùi Dương đang say ngủ mới bỗng nhiên nhớ đến chuyện này.
"Khụ-" Bùi Dương suýt bị sặc nước, hoảng sợ không thôi: "Tôi, tôi chỉ buột miệng nói ra..."
Phó Thư Trạc nheo mắt, mười mấy năm đủ để hắn hiểu rõ Bùi Dương tận gốc rễ. Mèo ngốc này chắc chắn có gì đó mờ ám, nhất định đang giấu hắn chuyện gì đó.
Không lẽ đã nhớ lại từ lâu rồi mà giả vờ mất trí nhớ? Để ly hôn? Hoặc có khả năng là ngay từ đầu Bùi Dương đã giả vờ...
Phó Thư Trạc càng nghĩ càng thấy không ổn, ánh mắt nhìn Bùi Dương cũng ngày càng nguy hiểm.
Bùi Dương run rẩy đặt ly nước xuống: "Thật mà, tôi không lừa anh..."