Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 91

Bùi Dương tưởng rằng việc chuyển đến trường mới sẽ rất khó khăn, không ngờ chỉ trong chớp mắt một học kỳ đã trôi qua, kỳ nghỉ đông mà mọi người mong đợi đã đến.

Trước đây Bùi Dương cũng háo hức mong chờ kỳ nghỉ, song năm nay lại có cảm giác buồn bã mất mát.

Cả một học kỳ trôi qua, cậu thậm chí còn chưa thuộc hết tên các bạn cùng lớp, chỉ toàn quấn quýt bên Phó Thư Trạc.

"Cuối cùng cũng được nghỉ rồi, mau đến nhà tao chơi đi, chơi nửa tháng luôn!"

Tin nhắn này là từ người bạn thân thời nhỏ của Bùi Dương gửi đến. Trước đó họ đã hẹn nhau sẽ gặp trong kỳ nghỉ đông, nhưng đến lúc này Bùi Dương lại bắt đầu do dự.

Kỳ nghỉ đông vốn không dài, trừ thời gian Tết ra thì cũng chỉ có nửa tháng để chơi.

"Thôi, tao có kế hoạch khác rồi."

"??? Làm gì thế, trừ khi mày đang yêu, còn không thì lý do nào cũng không chấp nhận được!"

"Không phải đang yêu, mà là đang theo đuổi."

"Đệt!"

Một câu "đệt" đủ để thể hiện sự sửng sốt của người bạn. Cậu ta liên tục hỏi dồn, có phải bạn cùng lớp không? Có xinh không? Trông thế nào? Có ảnh không?

"Mày giữ bí mật nhé, đừng nói với ai. Là bạn cùng lớp, cực kỳ đẹp, đẹp tuyệt trần, còn ảnh thì đừng mơ."

Phó Thư Trạc không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh, hỏi: "Vẫn chưa về à?"

Bùi Dương lúng túng che điện thoại: "Không phải đang đợi cậu sao?"

Phó Thư Trạc: "Tôi về khu ký túc xá giáo viên cũ, không tiện đường."

"..." Bùi Dương chợt nhận ra, "Vậy không phải Tết này cậu sẽ ở một mình à?"

"Ừm."

Bùi Dương mím môi: "Hay là cậu đến nhà tôi đi? Giường nhà tôi rất rộng, mẹ tôi chắc chắn sẽ rất vui khi cậu đến."

Phó Thư Trạc bật cười, tiện tay vén lại mấy sợi tóc rối trên đầu Bùi Dương: "Thôi, như vậy không hay."

Hắn cũng không nói tại sao lại không hay, Bùi Dương khuyên mãi mà Phó Thư Trạc vẫn không đồng ý, đành phải thôi.

"Vậy tôi có thể đến thăm cậu không?"

"Được." Phó Thư Trạc mỉm cười bất đắc dĩ, "Tôi có ngăn được cậu đâu."

Kết quả là ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Bùi Dương đã hớn hở chạy đến.

Cậu còn mang theo một đôi găng tay và một chiếc khăn quàng cổ: "Này, quà nghỉ đông."

Phó Thư Trạc liếc nhìn đôi găng tay trên tay Bùi Dương, là cùng một kiểu, giống hệt nhau.

Bùi Dương giải thích qua loa: "Tôi lười chọn nên mua cùng kiểu luôn..."

"Cảm ơn."

"Khách sáo gì chứ!" Thấy Phó Thư Trạc nhận quà, Bùi Dương vui vẻ nằm dài xuống giường hắn, "Cậu không ra ngoài gì sao?"

"Ra ngoài làm gì?"

Phó Thư Trạc không nói, thực ra hắn đã nhận dạy kèm, với thành tích của hắn thì dạy học sinh cấp 1, cấp 2 là dư sức, thêm vào đó giá cả sẽ rẻ hơn sinh viên đại học và giáo viên, nên nhiều phụ huynh rất sẵn lòng.

Dù kỳ nghỉ ngắn nhưng kiếm được đồng nào hay đồng đó.

Bùi Dương bật dậy như cá chép: "Bọn mình đi chơi trượt ván đi!"

"Tôi không biết chơi."

"Tôi dạy cho- Nhớ gọi tôi là thầy Bùi."

"..." Đúng là phong thủy luân chuyển.

Gần nhà Bùi Dương có một công viên trượt ván, mùa đông không có nhiều người chơi ván trượt, nhưng vẫn có không ít nam nữ tụ tập. Bùi Dương và Phó Thư Trạc vừa xuất hiện đã thu hút nhiều ánh nhìn, bởi ở độ tuổi này, những chàng trai không phải kiểu "Smart" mà còn đẹp trai, khí chất tốt thì thật hiếm.

Bùi Dương tìm một chỗ ít người, đặt ván trượt xuống đất: "Cậu thử đứng lên xem."

Phó Thư Trạc chưa từng tiếp xúc môn thể thao này, lúc bước lên ván còn vụng về không biết nhấc chân nào trước.

"Giẫm vào giữa một chút, không thì ván sẽ nghiêng, rồi thử đặt chân kia lên- Gối hơi cong một chút, vai thả lỏng ra—"

Ván trượt không được ổn định, với người mới, sẽ rất khó khăn khi kiểm soát.

Phó Thư Trạc đứng không vững, chưa được một lúc đã sắp ngã, Bùi Dương vội vàng nắm lấy tay hắn, thậm chí còn lén ôm eo hắn một cái.

Thật là sung sướng.

Bùi Dương nghiêm túc nói: "Để tôi đỡ cậu thử xem."

Cậu nắm chặt tay Phó Thư Trạc không buông, tiếc là có một lớp găng tay nên không cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay.

Biết thế đợi ngày mai mới tặng găng tay.

Chậc.

Chỉ riêng việc tập đứng vững trên ván đã tốn mất nửa tiếng, cả hai đều đổ mồ hôi, Bùi Dương thừa cơ nói: "Cởi găng tay ra đi, nóng quá."

Phó Thư Trạc liếc nhìn cậu: "Được."

Bàn tay Phó Thư Trạc rất đẹp, nhưng vào mùa đông vì bị chứng tê cóng nên hơi sưng, Bùi Dương nắm mà không dám dùng sức, tim đập thình thịch rất lớn.

"Không đau đâu, chỉ hơi ngứa thôi."

"Vậy chúng ta thử trượt nhé."

Bùi Dương tiếc nuối buông tay Phó Thư Trạc ra, làm mẫu cho hắn xem. Cậu đặt chân trước thẳng đứng trên ván, gối hơi cong, sau đó dùng chân sau đẩy về phía trước. Khi tốc độ đã đủ thì nhanh chóng đặt chân sau lên ván, chuyển sang tư thế trượt và lướt một vòng lớn rồi quay trở lại.

Bùi Dương thở hổn hển: "Đã hiểu chưa?"

"Hiểu sơ rồi."

Hiểu là một chuyện, thực hành lại là chuyện khác, Phó Thư Trạc thử mấy lần đều không trượt được, có lẽ không có duyên với môn thể thao này.

Bùi Dương hơi nản: "Có lẽ do thầy Bùi dạy không giỏi."

Phó Thư Trạc bật cười: "Nói bậy, thầy Bùi dạy rất tốt, tại học sinh quá ngu thôi."

Bùi Dương cười khì: "Đồ ngốc."

Đã không dạy được thì cũng không ép, xem Bùi Dương chơi cũng rất thú vị.

Phó Thư Trạc đi theo sau, nhìn Bùi Dương cưỡi ván trượt tự do len lỏi giữa đám đông, thậm chí còn trượt một vòng quanh bồn hoa bên cạnh cầu thang, thu hút một tràng huýt sáo.

Nhưng Bùi Dương không đi xa, chẳng mấy chốc đã quay lại, phóng thẳng về phía Phó Thư Trạc.

Bùi Dương như một chú công xòe đuôi cầu tìm bạn đời, muốn biểu diễn một kỹ thuật khó là nhào lộn trên không. Do mùa đông quần áo quá dày ảnh hưởng đến sự linh hoạt của cơ thể, không thể duỗi người ra, tuy nhào lộn thành công nhưng lại không đứng vững trên ván, loạng choạng ngã về phía trước do quán tính.

Không biết là cậu ngã quá chuẩn, hay Phó Thư Trạc đỡ quá chuẩn, hai người đụng trúng nhau, cùng ngã xuống đất.

Bùi Dương cưỡi trên eo Phó Thư Trạc, ngơ ngác một lúc, mặt chỉ thiếu một chút nữa là chạm vào môi Phó Thư Trạc, may mà kịp dừng lại.

"Vẫn chưa đứng dậy à? Eo sắp gãy rồi."

"... Ồ." Bùi Dương đỏ ửng tai, lẩm bẩm không phục, "Mình có nặng vậy đâu..."

Biết thế lúc nãy đừng dừng lại.

Như vậy đã có thể hôn được rồi.

Còn có thể xem phản ứng của Phó Thư Trạc, xem hắn có ghét không.

Bùi Dương có một sự tự tin khó hiểu, cậu cảm thấy mình và Phó Thư Trạc không chỉ đơn thuần là bạn bè, bạn bè nào lại thường xuyên chen chúc ngủ trên chiếc giường ký túc xá một mét, lại còn dùng chân sưởi ấm tay chứ?

Nhưng Bùi Dương lại không chắc chắn lắm, dù sao từ "đồng tính" đối với người bình thường vẫn còn quá gây sốc.

Nếu Phó Thư Trạc thật sự chỉ xem cậu là bạn...

Những suy nghĩ rộn ràng của Bùi Dương lại lạnh đi, cậu như đà điểu rụt đầu về, cứ làm bạn thế này cũng tốt.

...

Cả kỳ nghỉ đông trôi qua trong sự mập mờ, Bùi Dương thường xuyên đến tìm Phó Thư Trạc, đôi khi còn ngủ lại.

Mùa đông rất lạnh, trong phòng lại không có máy sưởi, ôm nhau sưởi ấm là chuyện bình thường mà nhỉ? Sáng hôm sau thức dậy chân quấn vào nhau cũng bình thường mà nhỉ? Vô tình cọ xát mà... cứng lên... cũng bình thường phải không?

Song điều khiến Bùi Dương không vui là Phó Thư Trạc luôn không chịu đến nhà cậu, mời đến ăn Tết không được thì thôi, đến cả Tết Nguyên Tiêu cũng không chịu đến.

Bùi Dương cảm thấy thất vọng, không hiểu Phó Thư Trạc đang nghĩ gì.

Tết Nguyên Tiêu qua đi là phải đi học, học kỳ mới bắt đầu, ai cũng vui vẻ, người thì vì đã chơi đã trong kỳ nghỉ, người thì vì nhận được nhiều tiền mừng tuổi.

Tiền mừng tuổi của Bùi Dương cũng không ít, khác với các bạn khác phải nộp cho ba mẹ, cậu được tự quản lý tiền của mình.

Miễn là không tiêu xài phung phí, trước khi mua đồ lớn báo với gia đình một tiếng, muốn dùng thế nào cứ dùng.

Phó Thư Trạc cũng nhận được tiền mừng tuổi, hai phong. Một phong là từ phó Hiệu trưởng Đổng Thế Trác, hai trăm tệ, một phong là từ Bùi Dương.

Cậu ở nhà suy nghĩ mãi, nghĩ rằng không thể để Phó Thư Trạc cô đơn không có lì xì, nhưng mình là bạn cùng lứa, cho tiền mừng tuổi cũng không phù hợp.

Vì vậy cậu đi bóp vai cho mẹ, nũng nịu xin mẹ gửi một phong lì xì cho bạn cùng lớp, tiện thể viết lời chúc.

Tô Bội Nhan còn ngạc nhiên xác nhận hai lần: "Không phải bạn gái thật à?"

"Không phải mà!" Bùi Dương tìm một cái cớ, "Bạn ấy luôn giúp con học thêm, phải cảm ơn bạn ấy."

"Vậy mẹ phải cho phong lớn mới được- Dương Dương của mẹ đã lớn rồi, biết cách cư xử rồi."

Bùi Dương chỉ biết cười khan.

Phó Thư Trạc nhận lì xì, đồng thời Bùi Dương cũng nhận được quà sinh nhật từ Phó Thư Trạc- Một cái ván trượt đắt tiền, phải hơn sáu trăm tệ.

Đối với hai mươi năm sau không đáng là bao, với họ lúc này thì đó là số tiền rất lớn.

Bùi Dương vừa vui vừa đau lòng: "Đắt quá... Cậu còn tiền không?"

Phó Thư Trạc không nhịn được cười: "Không phải còn có tiền mừng tuổi mẹ cậu cho sao?"

Bùi Dương lo lắng vô cùng: "Nhưng cậu đâu biết trước được, nếu không có lì xì thì cậu chẳng phải hết tiền rồi sao?"

"Đùa cậu thôi, vẫn còn chút tiền." Phó Thư Trạc như vô tình hỏi, "Cậu nhắc đến tôi với gia đình nhiều không?"

Bùi Dương ngượng ngùng hồi tưởng: "Cũng bình thường... chỉ nói cậu giúp tôi học thêm thôi."

Phó Thư Trạc: "Vậy là tốt, nhắc ít thôi."

Phó Thư Trạc và Bùi Dương thời cấp ba hoàn toàn là hai người ở hai độ tuổi tâm lý khác nhau, Bùi Dương còn đang băn khoăn bài tập hôm nay khó quá, ngày mai ăn gì, cuối tuần sẽ qua thế nào...

Mà Phó Thư Trạc đã bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền, lên kế hoạch cho tương lai, thậm chí còn cân nhắc đến việc không nên để lại ấn tượng quá sâu đậm trước mặt ba mẹ Bùi Dương, dù là ba mẹ cởi mở đến đâu cũng khó chấp nhận được việc con mình là người đồng tính.

Một khi ba mẹ phát hiện ra điều gì đó, Bùi Dương có thể phải đối mặt với việc chuyển trường lần thứ hai, bị ép chia cách với hắn, đối với một người nhạy cảm như Bùi Dương, đó chắc chắn là một đòn thảm khốc.

Trong lòng Phó Thư Trạc, Bùi Dương thuần khiết và rực rỡ như một đóa hồng duy nhất trong hoang mạc tĩnh lặng, rung động là điều tất yếu.

Nhưng họ vẫn chưa có khả năng tự làm chủ cuộc đời mình, trước khi có thể, không thể để bất kỳ ai phát hiện ra.

Hắn không thể hủy hoại cuộc đời của Bùi Dương.

Chẳng qua kế hoạch không theo kịp biến hóa, việc không biết Phó Thư Trạc có thích mình hay không đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của Bùi Dương, thậm chí cả việc học tập.

Thế mới nói yêu sớm ảnh hưởng đến học tập không sai.

Bùi Dương không ngừng thăm dò, lúc vui lúc buồn, lo được lo mất.

Phó Thư Trạc nhịn đến cuối kỳ lớp mười một, lần đầu tiên trong đời bỏ qua lý trí, kéo Bùi Dương đang ngơ ngác ra bên cửa sổ nói: "Anh thích em."

Tim Bùi Dương đập như trống, suýt tưởng mình nghe nhầm.

Cậu nhìn môi Phó Thư Trạc mấp máy, chỉ muốn hôn lên.

Tuổi trẻ dám nghĩ dám làm, cậu vừa lơ đãng đáp: "Vậy chúng ta đang yêu nhau... nhưng anh không được cãi nhau với em, nhiều nhất nửa năm cãi một lần, không, một năm cãi một lần..."

Vừa nói vừa từ từ tiến đến gần Phó Thư Trạc, trong khoảnh khắc câu nói vừa dứt, cậu đẩy Phó Thư Trạc vào tường và hôn lên, nhân lúc Phó Thư Trạc ngẩn người co giò chạy mất.

Phó Thư Trạc chỉ muốn nói rõ tâm ý để ổn định tâm trạng của Bùi Dương chứ không định yêu đương. Nhưng nụ hôn này quá bất ngờ, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập- Và đôi tai đỏ bừng nóng ran.

Phó Thư Trạc đang thất thần thì bị âm thanh chuông vào học chặn ở cửa, thầy Vật lý không nể mặt: "Tiết này em đứng học cho tôi!"

Bùi Dương ngồi ở chỗ, niềm vui trong mắt như muốn trào ra, thành ra trong mắt các bạn cùng lớp, cậu trông như vui vì thấy người gặp họa, càng khẳng định thêm "sự thật" về việc cậu không hòa hợp với Phó Thư Trạc.

"Sự thật" này dưới ba điều của Phó Thư Trạc đã kéo dài đến tận khi tốt nghiệp.

Một, không được nói với bất kỳ ai họ đang yêu nhau. Hai, không được thân mật trước mặt người khác. Ba, thành tích học tập không được sa sút.

Nghe có vẻ tồi và nhẫn tâm, nhưng đây thực sự là cách duy nhất để bảo vệ tình cảm của họ ở thuở niên thiếu. Nếu bị phát hiện, họ có thể phải đối mặt với sự sỉ nhục, ác ý của bạn bè cùng trang lứa, sự quở trách của thầy cô và ba mẹ, bị ép chia xa.

Bùi Dương không trưởng thành và hiểu chuyện đến thế, có hơi ấm ức.

Nhưng Bùi Dương cũng hiểu được, Phó Thư Trạc vốn đã cô độc một mình rồi, nếu nhà trường phát hiện họ yêu nhau sau đó đuổi học Phó Thư Trạc thì cả đời hắn sẽ tan nát.

Phó Thư Trạc cũng vậy, hắn mong Bùi Dương được lớn lên bình an vui vẻ, không thể để cuộc đời cậu tan vỡ trong tay mình.

Họ giấu kín mối tình trong niềm tin bảo vệ lẫn nhau cho đến đại học, mới khó khăn bước ra ánh sáng.

Bình Luận (0)
Comment