Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc

Chương 15

Bàn tay của anh đã đánh thức lửa tình trong cô!

“Ah. . .”

Tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ bật ra từ miệng anh đào nhỏ. Nhưng anh không muốn bỏ qua cho cô, tiếp tục chơi đùa vui vẻ. Anh nâng cao vú, ngón tay thon dài kẹp lấy nụ hoa cứng ngắc lôi kéo, khiến cô hoàn toàn đắm chìm trong hành động của anh.

Thấy cô rên rỉ phóng túng dưới thân, anh lại càng đùa bỡn vú của cô hơn. Anh thích nhìn bộ dáng phụ nữ điên cuồng vì anh, hơn nữa người phụ nữ đang ở dưới người anh bây giờ lại làm cho anh có cảm giác vô cùng thành tựu.

Anh đem hai tay của cô áp chế lên đỉnh đầu, thừa dịp cô không có năng lực phản kích, cúi đầu ngậm cắn nụ hoa đỏ tươi mê người, khiến cô ứng phó không kịp, không hề che giấu khát vọng, rên rỉ nhiều hơn phía dưới anh.

“Có hài lòng không?” Cặp mắt anh sáng lên, tỉ mỉ quan sát báu vật phía dưới.

Cô tức giận thở hổn hển, không cách nào trả lời.

Anh thích bộ dáng tan rã ý thức này của cô. Hạ Phong gần như thô bạo, kéo váy của cô ra để rồi phát hiện cô chỉ mặc quần lót chữ T màu đen ở dưới váy bảo thủ…

Thân thể của anh không còn chịu đựng được nữa, xé quần lót của cô, vạch hai chân cô ra, đem dục vọng đã cứng rắn nhanh chóng tiến vào hoa huy*t chặt hẹp──

“Đừng. . .”

Mồ hôi đổ đầm đìa, Ái Tĩnh cắn chặt hàm răng, nhưng tiếng rên rỉ phóng đãng không kìm được bật ra từ trong miệng của cô.

“Nơi đó của em thật chặt. . .” Ôm eo thon của cô, Hạ Phong than thở.

“Là anh quá lớn. . .” Mặc dù thần trí mê muội, nhưng lời bình luận không đứng đắn của anh khiến cô nhịn không được phản kích.

Nghe được lời phản kích quật cường của cô, anh không khỏi chế giễu, “Anh thật không đủ lợi hại, nên em mới còn có hơi sức tranh cãi với anh.” Tay anh ra sức kéo mông của cô áp về hướng mình. Ái Tĩnh mềm yếu không xương, đẩy không ra bờ ngực rắn chắc của anh, ngược lại khiến anh kiềm chế vòng eo đang giãy dụa của cô một cách dễ dàng.

Gió đêm ôn hoàn thổi qua, bao phủ cảnh đêm dây dưa của hai người.

Hạ Phong mãnh liệt luật động, cánh tay mạnh mẽ dùng sức nắm đầu vai Ái Tĩnh, khiến cho người đẹp trong ngực phải ngẩng đầu chịu đựng sự mãnh liệt của anh.

Thân thể bị kiềm chế nóng lên, ý thức tan rã, Ái Tĩnh choàng tay ôm cổ anh. Anh nhiệt tình ôm hôn khiến thần trí của cô bị đánh tan toàn bộ.

“Đừng. . .” Cô không tự chủ được rên rỉ. Áo sơ mi bị kéo ra, ngực đẫy đà bị dồn ép, nụ hoa nhạy cảm không ngừng bị vân vê đùa bỡn, đã sớm cứng rắn run rẩy.

“Bảo bối, anh hi vọng thân thể của em vĩnh viễn nhạy cảm như vậy. . .” Anh cười trầm thấp khiến mặt của Ái Tĩnh không tự chủ được đỏ lên. Đối với một người thường ngày bình tĩnh như cô, phản ứng này thật quá cuồng dã rồi. . .

Không cần nói thêm về kỷ thuật cao siêu của anh, dục vọng nam tính nóng rực ở trong cơ thể Ái Tĩnh húc một cái, dùng sức chạy nước rút.

“Ách. . . . . .”Cô kêu lên một tiếng, cắn răng chấp nhận nhiệt tình của anh.

Dưới sự phối hợp của cô, Hạ Phong bắt đầu điên cuồng ra vào thân thể của cô, dũng mãnh không ngừng va chạm chỗ sâu nhất của hoa huy*t, điên cuồng đâm chọc u huyệt mềm mại. Dưới ánh trăng nhu hòa, một lần lại một lần rút ra đâm vào ở trong cơ thể cô.

Ái Tĩnh gần như điên cuồng, đôi tay nắm chặt đầu vai anh, phối hợp với luật động của anh.

Dục hỏa của hai người nóng bỏng nối tiếp . . .

Cô cảm giác bộ vị mềm mại của mình đang bị người đàn ông ra sức xỏ xuyên qua, nhanh chóng rút ra, đâm vào, dịch tình không ngừng chảy ra từ trong khe hẹp.

“Chậm một chút. . . A ──” Điên cuồng bị đòi hỏi khiến cho cô mê loạn, Ái Tĩnh kinh ngạc thở gấp, tầm mắt mơ hồ, ý thức từ từ tan rã, dường như rơi vào vực sâu không đáy.

“Hoang dã một chút nữa! Anh thích!” Hạ Phong gầm nhẹ.

Ái Tĩnh nghe lời tình nhân chỉ thị, gào thét lớn hơn. Bị anh nắm giữ trong tay, cô không khống chế được mình, chỉ có thể ý loạn tình mê, mặc cho người đàn ông đòi hỏi. . . . . .

Hạ Phong cảm thụ bộ vị phái nữ ngậm hút lửa nóng của anh thật chặt, trong lòng kích động không cách nào diễn tả.

Anh là người đàn ông của cô, mà cô cũng là người phụ nữ của anh!

Ban đêm ở trong lương đình này, hai người điên cuồng giao hoan, cho đến khi cả hai cùng leo lên tuyệt đỉnh cao triều.
Bình Luận (0)
Comment