Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Chương 60

Mấy ngày nay, Hoa thiếu thật vất vả mới thoát ra được các loại ăn nhậu chơi bời xã giao, ở nhà đắp chăn ngủ ngon.


Đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới.


Hắn bực bội vò đầu, nhìn thời gian, mới ba giờ sáng.


Đờ mờ, ai mẹ nó mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ của người khác, quá thiếu đạo đức có được không!


Tin hay không hắn một giây bóp nát đầu chó của tên đó!


Hoa thiếu vẻ mặt nguy hiểm ấn nút tiếp nhận, giọng điệu vô cùng thối, "Tui nói nha Tiết Thiệu, nếu như chú không có gì......"


"Hoa thiếu, cứu, cứu mạng! Tôi đang bị chó rượt!!"


"A, mày cái con khốn này, rượt cái gì vậy, tiểu gia cũng đâu phải bánh bao thịt!"


"Đờ mờ mày tiện quá rồi, vậy mà còn gọi mấy con chó khác! Tiểu tiện nhân!"


Đầu dây bên kia Tiết Thiệu đang điên cuồng gào thét.


"Hoa thiếu, nhanh qua đây giúp tui, bây giờ tiểu gia đang bị một đám chó bao vây! Sắp chết sắp chết rồi!"


Hoa thiếu: "......"


Tại sao gần đây hắn càng ngày càng không hiểu phong cách của vị đại thiếu gia này?


Bị chó rượt lại là cái quỷ gì?


Sau đó, mới bốn giờ sáng, trên đường phố không một bóng người, có hai cậu trai tuấn tú ngồi xổm bên lề đường, ngửi khói xe ô tô, ăn mì xào ba tệ.


Nội tâm Hoa thiếu vô cùng chối bỏ.


Hình tượng quý công tử ưu nhã của hắn đều bị tên khốn nào đó hủy hết rồi.


Đúng là kết phải thằng bạn vô nghĩa mà!


Có mấy cô em nóng bỏng ăn mặc mát mẻ đi ngang qua, đúng là khẩu vị của hắn, sắc tâm của Hoa thiếu nổi lên, không nhịn được huýt sáo một cái, ý muốn hấp dẫn các cô ấy.


Kết quả nhóm chị gái này rất là thương hại sờ soạng gương mặt trơn bóng của Hoa thiếu một phen, cho hắn mấy tờ tiền lớn, còn nói lời thấm thía, cậu em à, cậu quá nhỏ.


Cậu quá nhỏ.


Quá nhỏ.


Nhỏ.


Người luôn luôn thuận lợi trong chốn tình trường như Hoa thiếu ngồi ngu ngơ trong gió.


Được rồi, mì xào ăn cũng khá ngon ha, mấy lời vừa nãy hắn đều không nghe thấy.


"Bây giờ chú có thể nói tại sao lại bị chó rượt chưa? Đừng nói cho anh là chú coi trọng mấy cái bánh bao thịt kia." Hoa thiếu trợn trắng mắt, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.


Thiếu gia dù có mặt dày ra sao đi nữa, thì cũng không tới mức đi đoạt đồ ăn với chó đi?


Phải biết rằng khi hắn vừa chạy tới đây, thì thấy thằng nhóc này đột nhiên bay vèo một cái, giống như một con sói dữ cố chấp đoạt lấy thức ăn trong miệng con chó nhà người ta.


Hoa thiếu thấy thế rất là ngạc nhiên.


Diễn phim hành động hay gì?


"Chú thì biết cái gì."


Tiết Thiệu liếc hắn một cái, mở cái bánh bao thịt đã bị nát ra, bên trong thế nhưng giấu một chiếc nhẫn!


"Oh sh*t!" Hoa thiếu bị doạ sợ, "Vậy cũng được?"


Ai mẹ nó lại lấy nhẫn cầu hôn giấu trong bánh bao chứ? Có thẩm mỹ hay không?


Thổ lộ như vậy chắc một giây là bị từ chối rồi đi?!


Kết quả người nào đó còn nói năng hùng hồn tràn đầy lí lẽ, "Vốn dĩ hôm nay anh định cầu hôn, nên cố ý dậy sớm đi làm một cái bánh bao thịt hoàn hảo, rồi giấu nhẫn vào trong, sao, rất có sáng kiến đúng không? Nếu như Lâm Lang thấy thì nhất định sẽ khóc cho xem! Tiểu gia hiếm khi bày ra kế hoạch hoàn hảo như vậy, ai ngờ tới trên đường gặp phải đám khốn này!"


Tiết Thiệu nói xong càng cảm thấy buồn bực, mộng đẹp gì gì đó giờ ngâm nước nóng hết rồi! Đáng giận!


"Nói nha, tui cảm thấy cô ấy sẽ không khóc."


Hoa thiếu không nhịn được lắm miệng một câu, rồi nhận được một ánh mắt xem thường đầy đẹp trai của thiếu gia.


"Chú không hiểu thì im đi!"


"...... ờ nhiều."


Hoa thiếu nói thầm, thằng nhóc này ở trước mặt Lâm Lang thì dịu ngoan như con mèo nhỏ, thế nhưng đổi thành người khác thì lập tức biến thành tên tướng vương sơn hung bạo.


"Giờ thì hay rồi, mặt mũi tèm lem hết luôn, trở về tôi biết ăn nói với cô ấy sao giờ?"


Thiếu gia lại bắt đầu than thở cậu ta bị 'phá tướng'.


"Tôi thấy cậu không cần nói gì đâu, trực tiếp quỳ ván giặt đồ là vừa."


"Hả?"


Hoa thiếu nháy mắt.


Tiết Thiệu nhíu mày, "Mắt chú bị rút gân hay sao thế? Tại sao lại chớp hoài vậy? Có cần đi bệnh viện khám không?"


"......"


EQ như này, đừng nói quỳ ván giặt đồ, quỳ sầu riêng cũng đáng lắm!


Vừa dứt lời, lỗ tai của thiếu gia đã bị xách lên.


"Ui ui ui da! Vợ ơi nhẹ chút!"


"Tôi nói bạn học Tiết, biểu hiện vừa rồi của cậu rất anh dũng nha, dám đoạt đồ ăn trong miệng của mười mấy chú chó, cho rằng mình khoẻ lắm à?"


"Từ từ, anh đang giấu gì thế? Giao ra đây."


Bạn học Tiết đáng thương vô cùng lấy ra cái bánh bao xấu xí kia, bẻ ra.


"Đây là gì?"


Hắn ủ rũ cụp đuôi mà nói, "Anh làm công hai tháng mới dành dụm được tiền mua nhẫn, còn chưa đeo lên cho em, đã bị chó cắn."


Lâm Lang: "......"


Cái tên ngốc nghếch này!


Nhẫn còn quan trọng hơn mạng à?


Cô cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.


"Để em xem anh bị thương ra sao." Ngón tay cô chạm vào mặt cậu, "Còn đau không?"


Cậu nhanh chóng lắc đầu, cười đến ngây ngốc, cũng chỉ biết chăm chú nhìn cô.


Hôm nay nàng dâu mặc một chiếc váy ngắn màu lam xuyến hoa, hai cái đùi vừa dài vừa trắng, thật muốn sờ một cái! Không được không được, nếu tiếp tục nghĩ tiểu gia sẽ chảy nước miếng, nàng dâu sẽ ghét bỏ!


"Vốn dĩ em định hôn anh một chút để an ủi anh, nhưng bây giờ có lẽ không cần, anh kiên cường lắm nha, bản thân anh cũng có thể tự mình chịu đựng." Lâm Lang nhướng mày.


Thiếu gia vừa nghe, trừng mắt, ai nha, ai nói, phúc lợi tốt như thế nếu như bỏ lỡ chẳng phải đáng tiếc lắm sao?


Lập tức ai nha ai nha bắt đầu kêu mình khó chịu, tiêu chuẩn ăn vạ chuyên nghiệp đúng không sai vào đâu được.


"Chỗ này đau lắm luôn, bị cắn nhiều lần lắm đấy!"


"Còn có chỗ này chỗ này, em nhìn đi, ứ thanh hết rồi."


Cậu ta một bộ đáng thương hề hề mà nói.


Cặp mắt trong trẻo sáng ngời kia tất cả đều là khát vọng 'nàng dâu mau mau tới an ủi anh đi'.


Lâm Lang vừa bực mình vừa buồn cười, dùng sức búng một cái vào trán đối phương, "Sao vậy, còn có muốn em làm một cái kiểm tra toàn thân cho anh không? Còn nữa, có muốn phục vụ riêng hay không?"


Thiếu gia ngượng ngùng xoắn xít, vành tai đỏ hết cả lên, "Cái đó, nếu như em nguyện ý, anh cũng không ngại......"


Trong lòng tiểu nhân dùng sức nhảy nhót.


Ngao ô, thượng nha, tới nha, phác gục cô!


Cậu phải làm cái này cái này, cái kia cái kia với cô, sau đó ba ngày ba đêm đều không được xuống giường!


Không không không, ba ngày quá ít! Năm ngày đi? Ây, cậu nhớ hình như mấy cửa hàng cách vách kia có bán rượu thuốc thì phải?


"Được rồi, về nhà xong em sẽ 'kiểm tra' kĩ càng cho anh."


Lâm Lang câu môi cười với cậu, sáng như xuân hoa.


"Vậy chúng ta mau mau về nhà."


Trái tim nhỏ của thiếu gia bị cào ngứa ngáy, bên trong có vài con bướm đang phành phạch mà bay, cũng không vô nghĩa, chân dài duỗi ra, bế người lên liền chạy, vèo vèo không thấy bóng dáng.


Hoa thiếu ngồi xổm bên lề đường ngơ ngác nhìn con phố không một bóng người.


Ê, mấy người có phải quên mất một người sống sờ sờ như tôi rồi không?


Cảm giác tồn tại của hắn yếu ớt tới vậy à?


Hoa thiếu quyết định phải dùng cả đời để hận cái thằng nhóc thấy sắc quên bạn kia!


Đáng tiếc, sự phẫn nộ của Hoa thiếu thiếu gia chú định không cảm nhận được, cậu ta tay ôm lấy chân, ngoan ngoãn ngồi như một đứa trẻ, khoé miệng còn rất khả nghi chảy ra một dòng chất lỏng, tựa hồ đang lâm vào trong ảo tưởng phấn hồng nào đó.


"Tiểu Tiết Tử, lại đây!"


Tiết Thiệu liếm liếm khóe miệng, cũng không giả vờ ngoan ngoãn nữa mà tung ta tung tăng chạy tới phòng tắm.


"Cởi quần áo ra."


Cô gái vắt khô nước trong khăn.


Cô thay một bộ quần áo ở nhà màu hồng phấn, vải dệt mỏng manh dán lên thân thể, đường cong như ẩn như hiện.


Con sói nhỏ trong lòng lại lặng lẽ bò lên.


"Cái này, cái này không tốt lắm đâu, nam nữ thụ thụ bất thân." Mỗ thiếu ngoài miệng nói như vậy, lại dùng vận tốc ánh sáng đem bản thân cởi sạch, trần truồng đứng trước mặt cô.


Lâm Lang trợn trắng mắt, tiến lên lau mình cho cậu, tránh đi miệng vết thương.


Trong lúc này, cô vô cùng bình tĩnh xem nhẹ bộ vị không thể miêu tả nào đó.


Vào tuổi dậy thì hormone của thiếu niên tăng mạnh, cũng thực bình thường, không cần đại kinh tiểu quái, tuy rằng tần suất phát xuân của người này đối với cô trong ngày cũng cao đến mức không bình thường.


Hiện tại càng là kiêu ngạo cao cao giương lên.


Muốn gây chuyện?


"Ok, anh cút được rồi."


Lâm Lang quay đầu đem khăn lông ngâm lại trong nước, người nào đó đoán chuẩn thời cơ, dùng chân trộm di chuyển cục xà phòng bên cạnh một chút, cố ý làm nũng nói, "Anh cảm thấy tóc anh còn ướt, em giúp anh lau được không?"


Lâm Lang: "......"


Cục xà phòng to đùng nằm giữa đường như vậy, cho rằng mắt cô bị mù hả?


Muốn đánh lén cũng phải có tâm một chút được không?


Lâm Lang quyết đoán làm lơ vẻ mặt thất vọng của thiếu gia, trực tiếp nhấc chân bước qua xà phòng.


Lần đánh lén thứ một trăm linh tám, thất bại.


Lâm Lang xoa đầu cậu, tóc của thiếu gia vốn cứng, sau khi gội xong thì tương đối mềm mại, phục tùng rũ xuống, kết hợp với dáng vẻ bi xuân thương thu kia của cậu, thế nhưng phá lệ tươi tắn ngốc manh.


Khăn lông to rộng hoàn toàn che đi khuôn mặt nhỏ của hắn.


Nhưng hơi thở mất mát kia vẫn không thể che giấu.


Thật là không có biện pháp với tên ngốc này, vẫn nên dỗ dành đi thôi.


Lâm Lang xốc khăn lên, chui vào.


Trong một không gian tối tăm nhỏ hẹp, khoảng cách hai người gần nhau đến mức có chút vi diệu.


Trái tim của thiếu gia lại bùm bùm nhảy loạn.


Hầu kết của cậu lên xuống vài cái, mạnh mẽ nuốt xuống nước miếng, mắt không chớp nhìn khuôn mặt non nớt của Lâm Lang, cuối cùng đem tầm mắt định vị vào cánh môi màu phấn hồng đỏ bừng kia.


Cậu đã hưởng qua cái loại tư vị này rồi, đúng là ngọt ngào say tận đáy lòng.


Ánh đèn vàng cam chiếu xuống sàn nhà trắng tinh, tựa như một cảnh trong mơ mỹ diệu.


Thiếu gia khẩn trương nhắm mắt lại, cúi đầu, thử muốn hôn cô.


Làm ơn nha, đừng đẩy anh ra.


Lòng bàn tay của cậu đều chảy ra mồ hôi nóng.


Rốt cuộc được như ý nguyện.


Hôn nhau trong bóng đêm dưới lớp khăn ấy.


Cậu cắn nhẹ vào môi cô, thật nhẹ, sợ làm cô đau.


Bàn tay ban đầu rất không thành thật, cứ sờ loạn khắp nơi, nhưng cuối cùng, lại rất quy củ ôm lấy vòng eo của cô, ngoan ngoãn không hề lộn xộn.


Không phải không nghĩ muốn, mà là, cậu không dám muốn.


Cậu rất sợ bản thân không phải là cái người cùng cô đi đến cuối đời.


Suy cho cùng, cậu bây giờ không hề có năng lực hứa hẹn cho tương lai của cô.


Cho nên, nữ vương bệ hạ, chờ anh một chút nữa, được chứ?


Chờ anh lớn thêm chút nữa, tay chân có lực hơn rồi, lại mài sắc bội kiếm bên hông, trở thành một tướng quân chân chính, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xuất chinh, vì em đánh bại cả một vương quốc.


Đến lúc đó, lại đem món quà trân quý nhất của em ban thưởng cho anh, được chứ?


Một nụ hôn thật dài kết thúc, Lâm Lang gỡ khăn lông xuống, đôi mắt đối phương đã đỏ ửng cả rồi.


"Quỷ khóc nhè, sao anh lại khóc nữa rồi?"


Lâm Lang tràn đầy bất đắc dĩ.


Thiếu gia nước mắt lưng tròng, thút tha thút thít, "Anh, anh cũng đâu muốn."


Mà là...... em véo thằng em của anh đau quá QAQ.


Lần sau nhẹ chút được không?

Bình Luận (0)
Comment