Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Chương 88


Lý Giai Kỳ có công cứu giá, được thăng làm Tiệp dư tam phẩm, trong lúc nhất thời nổi bật vô song.


Càng làm đám phi tần căm hận chính là, trong một tháng Lý Giai Kỳ dưỡng thương, Đế vương hầu hết thời gian đều ngủ tại Minh Thủy Các. Hơn nữa không được bao lâu, “Thu Thủy cung” tinh xảo sẽ được xây xong, đó càng làm người ta đỏ mắt.


Nhìn Đế vương đang tiến vào phòng, ánh mắt thiếu nữ nhu tình, rồi đứng dậy nghênh đón, “Bệ hạ.”


“Nàng còn có thương tích trong người, lộn xộn cái gì?”

Triệu Hoài Cẩn thực tự nhiên nắm lấy đôi tay của nàng, ngồi bên mép giường, người bên cạnh cũng thuần thục dựa sát vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của nam nhân.


“Hoàng Hậu nương nương giá lâm.”


Triệu Hoài Cẩn nhận ra người trong ngực mình khẽ run, hắn mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng hậu đang chậm rãi đi vào.


“Bệ hạ, tế thiên đã chuẩn bị ổn thoả, không biết là người muốn mang vị muội muội nào ra ngoài?”


Nàng khẽ vuốt vân tay áo, mặt mày chưa từng nâng lên.


“Chuyện này Tử Đồng cứ việc an bài.” Triệu Hoài Cẩn không hề nghĩ ngợi.


“Khó mà làm được lắm.” Lâm Lang cười khẽ, ánh sáng trong mắt mọc lan tràn, “Thứ cho thần thiếp ngu dốt, trong cung này muôn hồng nghìn tía, không biết vị nào mới là Minh Châu mỹ nhân của Bệ hạ, vẫn là Bệ hạ tự mình chọn đi.”


Dứt lời, liền hành lễ rời khỏi.


Hoàng hậu nương nương thật là uy phong!!


Tiểu cung nữ bên cạnh Lý Giai Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy tình trạng ở chung như thế của Đế Hậu, tức khắc giật mình nói không nên lời. Đừng nói là trong thiên gia tôn quý, ngay cả giữa những phu thê bình thường, cũng không có vị thê tử nào không kiên nhẫn không chừa mặt mũi cho trượng phu của mình.


Hoàng Hậu nương nương chẳng lẽ không lo lắng sẽ thất sủng sao?


Cái này, mới là chỗ cao minh của nữ nhân.


Lý Giai Kỳ ám đạo không tốt, còn chưa kịp làm ra phản kích, nam nhân đã dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, rồi đi theo bóng dáng màu đỏ kia, còn ẩn ẩn nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ của Đế vương, “Nàng nhìn nàng kìa, lại làm ra cái tính tình gì vậy? Lý Tiệp dư có công hộ giá, trẫm dù sao cũng phải bầu bạn với nàng ấy.”


“Thế thì Bệ hạ đi bầu bạn với mỹ nhân là được rồi, cần gì phải đi theo thần thiếp?”


“Thời tiết đẹp, tùy tiện đi một chút.”


Lâm Lang mắt trợn trắng, tùy tiện đi một chút, liền tùy tiện đi tới Phượng Nghi cung?


Mệt người này còn có thể nghiêm trang tìm cớ.


Nàng đưa lưng về phía hắn ngủ trưa, nói rõ là cực kỳ ghét bỏ.


Nhận được một bóng dáng lãnh khốc Triệu Hoài Cẩn không khỏi bật cười, quả nhiên vẫn là tính nết trẻ con, không vui là hiện hết lên mặt.


Chỉ là làm sao bây giờ, hắn chính là muốn đau sủng gia hoả xấu tính như vậy.


“Tử Đồng, trẫm thương lượng một chuyện với nàng.”


Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên trong phòng, lại chứa đựng một chút ôn nhu, “Lần sau nếu còn có trận thích khách như vậy, trẫm hy vọng nàng có thể che ở trước mặt trẫm, dù là giả vờ cho có lệ cũng được, chứ đừng cho người khác có cơ hội cứu giá, được không?”


Như thế, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận đau sủng Hoàng hậu của hắn.


Có đôi khi, vì cân nhắc quan hệ giữa hậu cung và triều chính, Đế vương không thể không làm ra một ít hy sinh.


Nói một câu tàn nhẫn, Lý Giai Kỳ vì hắn xả thân quên cả cái chết, Triệu Hoài Cẩn tuy trong lòng có một tia xúc động, nhưng càng nhiều lại cho là đương nhiên. Nàng ta là thiếp do mình nạp vào, là hạ nhân, được ban thưởng trân châu lưu ly, được nuôi dưỡng bằng cẩm y hoa phục, lúc cần thiết xả thân phụng hiến cho chủ tử, đó là bổn phận mà nàng ta nên làm.


Để xoa dịu những người vì hắn vào sinh ra tử, đã thành thạo mưu lược chi đạo Triệu Hoài Cẩn đương nhiên biết tầm quan trọng của thưởng phạt phân minh.


Cứ như thế, hắn khó tránh khỏi phải che giấu tính tình chân thật của mình, không thể để người khác biết hắn quá mức thiên vị, làm lòng người nguội lạnh.


Nhưng Lâm Lang không giống.


Nàng là thê tử do hắn cưới hỏi đàng hoàng, là nữ chủ nhân của Vương triều Triệu thị, là người duy nhất có thể cùng hắn sóng vai. Lý Quý nhân chắn kiếm là hộ giá, mà thê tử làm thế, thì đều là do đối trượng phu một khang tình nghĩa.


Rốt cuộc đến khi nào nàng mới bằng lòng hồi tâm chuyển ý?


Hắn nghĩ như vậy một lúc lâu, ôm người ngủ rồi.


Trong lúc ngủ người này lại đá chăn, Triệu Hoài Cẩn chỉ đành nửa nhắm nửa mở kéo chăn trở về, đắp lại đàng hoàng rồi ngủ tiếp.


*


Ngày Đông chí, Đại điển tế thiên.


“Cầu Triệu quốc ta mưa thuận gió hoà, bá tánh an khang.”


Triệu Hoài Cẩn khoác một áo choàng to rộng, màu đen uy nghiêm càng làm ánh mắt trở nên đông lạnh, các quan lại cũng nơm mớp lo sợ không dám lên tiếng.


Sau đó, người nào đó đột nhiên liền bỏ thêm một câu.


“Cũng cầu ngô nhi sớm ngày đầu thai, trở lại bên gối của trẫm và Tử Đồng.”


Lâm Lang liếc xéo hắn, “Bệ hạ, người làm vậy thật không quá phúc hậu, chúng ta là vì bá tánh cầu phúc, sao có thể trộn lẫn ước nguyện cá nhân vào đây được?” Lời này của nàng hoàn toàn là trào phúng, thế nhưng đối phương cùng sóng điện não của nàng căn bản không phải cùng kênh.


Đế vương vẻ mặt nghiêm túc giải thích, “Trẫm cũng là vì giang sơn xã tắc suy nghĩ, nàng sớm ngày sinh hạ trữ quân, trẫm liền có thể sớm chút dạy dỗ hắn trở thành một thế hệ minh quân, đọc sách, tập võ, thiên văn địa lý, cầm kỳ thư họa……”


Lúc này đây, hắn quyết định bảo hộ nàng chu toàn.


Lâm Lang nghĩ thầm, nếu đứa nhỏ thật là sinh ra, Triệu Hoài Cẩn còn không ngược chết nó mới lạ.


Triệu Hoài Cẩn nhìn sắc mặt Lâm Lang, tưởng rằng nàng đang rối rắm, vì thế trấn an nói, “Nàng đừng lo lắng, đợi lát nữa trẫm dâng thêm một phần lễ vật hiến tế, Sơn Thần hẳn là sẽ không truy cứu một nguyện vọng cá nhân nhỏ bé được thêm vào này của chúng ta đâu.”


Lâm Lang còn có thể nói gì?


Trọng điểm cũng không nắm được.


Nam nhân này, đôi lúc khôn khéo, nhưng đôi lúc lại ngốc đến đáng yêu.


Thời điểm hạ thiên đàn, gió có chút lớn, Lâm Lang thiếu chút nữa không đứng vững.


Một ống tay áo chứa nhật nguyệt sao trời vươn tới.


“Nắm chắc, bị ngã đau trẫm cũng không dỗ nàng.”


Lâm Lang nhướng mày nhìn bóng dáng của nam nhân, tay còn chưa kịp vươn tới, đối phương đã không kiên nhẫn, rõ ràng là đưa lưng về phía nàng, lại chuẩn xác nắm lấy tay nàng, kéo người từng bước đi xuống thềm ngọc.


“Bệ hạ, điều này không hợp quy chế.”


“Không sao, bọn họ không dám viết bậy, thân thể của nàng quan trọng hơn.”


“Bệ hạ, thần thiếp bỗng nhiên cảm thấy người đặc biệt ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái.”


“Nàng nhớ kỹ trong lòng là được, mỗi ngày mặc niệm ba lần, không cần phải nói ra.”


“……”


Cái đồ không biết xấu hổ.


Trên đường tế thiên trở về, Đế Hậu ngồi cùng một chiếc xe ngựa, đi ngang qua sông Thanh Nữ, đột nhiên một nhóm đông thích khách trào ra, hiển nhiên đã sớm đợi ở đây mai phục, muốn bắt ba ba trong rọ.


Trong tiếng binh đao, Lâm Lang bị Triệu Hoài Cẩn nắm chặt cô tay, thực tế nàng muốn tự mình sinh tồn, kết quả bị người nào đó lôi kéo đi nhảy sông tuẫn tình.


Một khắc khi cả người chìm vào trong nước, Lâm Lang lắm miệng hỏi một câu, “Bệ hạ, ngươi biết bơi không?”


“Không.” Cho dù cơ thể bị nước gợn lật đi lật lại, Triệu Hoài Cẩn như cũ lấy một tư thái ưu nhã vuốt lại tóc mái trên trán, cười nhạt nói, “Trẫm nhớ rằng Hoàng hậu bơi lội rất giỏi, vì thế tánh mạng của trẫm cùng với hy vọng của lê dân bá tánh trong thiên hạ đều dựa hết vào nàng, hy vọng Hoàng hậu không cô phụ tín nhiệm và chân tình của trẫm.”


Còn chân tình? Chân tình của Lâm Lang là chính tay đâm cặn bã.


Nước sông Thanh Nữ chảy xiết, Lâm Lang bị nam nhân ôm chặt trong lòng bơi đến hạ nguồn con sông, lúc này nam nhân đã ngất lịm. Nàng tốn rất nhiều sức mới kéo được hắn lên bờ, dùng mũi chân chọc chọc mông vểnh đầy đặn của Hoàng đế bệ hạ, “Bệ hạ, đứng lên nhanh nào.”


Không nhúc nhích.


Nhưng có vài cử động nhỏ không thoát khỏi pháp nhãn của Lâm Lang.


Giả vờ ngủ sao?


Tròng mắt Lâm Lang xoay chuyển, nhấc làn váy ngồi xổm xuống, bắt đầu nhanh nhẹn cởi y phục của nam nhân, đến lúc định cởi quần, một bàn tay to túm được đôi tay đang làm xằng làm bậy của nàng.


“Nàng làm gì?” Nam nhân đen lại một gương mặt tuấn tú.


Vốn định chờ một đống lời chân tình thông báo ân ân ái ái của nàng, ai ngờ đối phương không làm theo kịch bản, không nói hai lời liền muốn lột sạch hắn ra, bây giờ còn mơ tới long quần của mình. Rốt cuộc nàng có để long thể tôn quý của Triệu Hoài Cẩn hắn vào mắt hay không? Đây là có thể tùy tiện bại lộ ra sao?


“Cái này không phải là thần thiếp sợ Bệ hạ mặc y phục ướt sẽ dễ cảm lạnh sao?”


Lâm Lang lấy cớ há mồm là tới.


“Trẫm xem là nàng muốn lột sạch y phục của trẫm, bêu danh thì chúng.” Triệu Hoài Cẩn cười lạnh, trong bụng Hoàng hậu nhà mình chứa gì hắn không biết sao? Gần đây người này đúng là càng ngày càng càn rỡ, cũng nên trừng phạt một chút, bằng không phỏng chừng nàng sẽ bò lên đầu hắn tác oai tác quái.


“Bệ hạ thật là, thần thiếp chỉ suy nghĩ thôi mà.” Khuôn mặt nhỏ của Lâm Lang chứa đầy ủy khuất.


“Nghĩ cũng không đ…” Hắn đang định phản bác, lại nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Vậy thì được.”


Hạ nguồn sông Thanh Nữ là một phiến rừng rậm, hai người bị bao bọc bên trong, trời tối cũng không thể ra ngoài. Đường đường là người cầm quyền tối cao của Vương triều Triệu thị, bảy tuổi học xong mưu lược đế vương, mười ba tuổi đã làm mưa làm gió trong triều, vậy mà lại là một tên mù đường không hơn không kém.


“Bệ hạ, ta xin ngài, ngài đừng dẫn đường nữa được không?”


“Đừng làm ồn, trẫm sắp tìm được đường ra rồi.”


“Ngài nói lời này cũng không sợ eo đau.”


“Eo trẫm rất khoẻ, sẽ không đau.”


Lâm Lang có chút khiếp sợ.


Xong rồi, cẩu hoàng đế này tuyệt đối là bị quỷ nhập thân, thế mà lại nghiêm trang đùa bỡn nàng.


Triệu Hoài Cẩn nhăn chặt mày kiếm, “Sao nàng lại giật mình? Từ lúc năm tuổi trẫm đã đi theo đại sư phụ chăm chỉ học võ nghệ, mỗi buổi trưa đứng tấn, lực của eo tất nhiên rất tốt, này không phải rất bình thường sao?”


Lâm Lang: “……”


Nói rất có lý, ta mẹ nó thế nhưng không còn lời gì để nói.


“Rồi sao lại không đi?” Hắn dừng lại.


“Chân tê quá.” Nàng đáng thương hề hề mà nói, vì tranh thủ lòng đồng cảm của nam nhân, Lâm Lang cố ý trét miếng bùn lên mặt.


Triệu Hoài Cẩn vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn bên má nàng.


Một bàn tay bất động thanh sắc sờ xuống chân của đối phương.


“Còn nói dối, rõ ràng là lười đi tiếp.” Mặt hắn lập tức trầm xuống.


Sóng mắt Lâm Lang lưu chuyển, “Vậy Bệ hạ định xử lý thần thiếp như nào đây? Ném thần thiếp ở chỗ này cho sói ăn sao? Nếu làm vậy Bệ hạ sẽ không đau lòng hả?”


“……”


Nữ nhân này, cho rằng bản thân sủng nàng nên định được nước làm tới đây mà.


“Thôi bỏ, xương nàng cứng, đừng làm hại mấy con sói trên núi, vẫn là để trẫm đem về nấu canh đi.”


Ngón tay thon gầy của nam nhân chọc chọc mi tâm của nàng, ánh trăng nhu hoà soi xuống gương mặt tuấn mỹ cùa hắn, đáy mắt chứa vài tình tố ôn nhu.


Hắn tuyệt đối không thích nàng nhiều, chỉ là muốn sủng ái nàng một chút, không hơn.


Hắn là thiên tử, là chủ của một quốc gia, làm sao có thể có uy hiếp?


Triệu Hoài Cẩn thầm nghĩ, lại thật cẩn thận cõng nàng lên, nâng mông của nàng.


Thật nặng.


Nặng tới mức tay hắn cũng phát run.


“Nấu canh gì? Canh mỹ nhân sao?”


Lâm Lang dựa vào bờ vai dày rộng của nam nhân, đếm ngón tay, hứng thú bừng bừng liệt kê tên của vài món canh.


“Không, là canh uyên ương.”


Hắn khẽ cười, tựa nắng ấm, tựa cảnh xuân.


Bệ hạ, nói tốt nhân thiết Hoàng đế lạnh nhạt đâu rồi?


Ngươi cứ nhìn người ta với ánh mắt hút hồn như vậy, có phải có chút quá mức rồi không?

Bình Luận (0)
Comment