Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ

Chương 1


Edit: Hoa Tuyết
Bà nội nói, Từ Vọng, Vọng là trong hy vọng.
Từ Vọng vô cùng tin tưởng người bà hay mắng chửi càm ràm của mình, vì thế cô rất thích tên mình.

Nhưng sau mấy năm bà qua đời, cô càng ngày càng hoài nghi có phải cũng có vài lời của bà không thể
tin được không.
Rõ ràng là vọng trong tuyệt vọng mà.
Ngồi trong văn phòng xử lý công việc, Từ Vọng nhìn chằm chằm vào máy tính.

Ánh nắng rực rỡ ngoài
cửa sổ chiếu lên mặt cô, đồng nghiệp Tiểu Trình ngồi đối diện bị nét mặt của cô chọc cười: “Từ
Vọng, cô định ăn luôn cái máy tính đó à?”
Trong lòng Từ Vọng có tâm sự, biểu cảm không thay đổi nói: “Tiểu Trịnh à, cô nói xem hiện giờ khoa
học kỹ thuật phát triển như thế, có khi nào sau này sẽ xuất hiện một loại giấy thần kỳ, chúng ta
chỉ cần đưa tờ giấy đó cho khách, và khách chỉ cần truyền suy nghĩ của họ vào tờ giấy thì nó sẽ trở
thành một cái poster quảng cáo mà họ muốn hay không.”
“…”
Hình như Tiểu Trịnh bỗng dưng bị buồn nôn hay bị sốc vì suy nghĩ trên mây của cô nên há to miệng,
chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phải.

Từ Vọng chỉ bày tỏ thế thôi, sau đó cô lại tiếp tục chỉnh
sửa hình ảnh, khách hàng cứ thay đổi yêu cầu liên tục, mà cô lại bị táo bón mấy ngày nay, bụng dưới
căng cứng, khổ không nói được.
Thế nên chẳng phải cô mang vẻ mặt táo bón, mà là cô bị táo bón thật đó.
Hôm nay là thứ sáu, gần tới giờ tan làm, tinh thần của mọi người đều bắt đầu phân chấn, còn hơn
mười phút nữa mới hết giờ mà đã không có tâm trạng làm việc, bắt đầu bàn xem tối nay nên đi quẩy ở
chỗ nào.

Từ Vọng không hề bị bầu không khí này ảnh hưởng, thường ngày cô luôn tươi cười, nhưng hôm
nay chỉ khi đi toilet thì nét mặt của cô mới dễ coi một chút.
Thấy cô trở về về, đồng nghiệp Tiểu Lý hỏi: “Từ Vọng, tối nay có tham gia liên hoan không?”
Cô sờ sờ bụng dưới trống rỗng của mình, chậm rãi ngồi xuống, thở một hơi thật dài như trút được
gánh nặng: “Không đi.”
“Bận việc gì à?”
Bình thường Từ Vọng rất tích cực với mấy hoạt động này, nhưng hôm nay thật sự rất đặc biệt.

Cô vỗ
vai Tiểu Lý, vừa chân thành vừa ẩn ý nói: “Đúng vậy, dù sao tôi cũng là người có bạn trai, phải đi
hẹn hò chứ.”
Tiểu Lý độc thân, hất tay cô ra, nũng nịu trừng mắt nhìn cô: “Đáng ghét!”
Mọi người đều trêu Từ Vọng có sắc quên bạn, Từ Vọng chỉ thoải mái cười đáp trả.

Hết giờ làm, sau
khi chào tạm biệt mọi người, cô đón một chiếc taxi đi thẳng đến sân bay.
Từ Vọng và Lục Bá An đã hẹn hò hơn ba tháng, số lần gặp gỡ có thể tính trên đầu ngón tay.


Lần này
anh đi công tác, đã gần nửa tháng không gặp nhau, cô suýt nữa thì quên mất mình có bạn trai.

Đêm
qua nhận được điện thoại của anh, cô còn rất bất ngờ.
“Tối mai anh về.”
Giọng nói trầm thấp của anh truyền từ điện thoại đến, cô không kiềm chế được mà say mê, tay phải
cầm điện thoại, tay trái gảy gảy móng tay.

Im lặng một lúc, cô thật sự không biết nên nói gì, chỉ
có thể ừ một tiếng.

“Có quà cho em, tám giờ đến sân bay lấy nhé.”
Anh luôn nói chuyện rất ngắn gọn, căn dặn xong thì cúp điện thoại ngay, đến cơ hội từ chối Từ Vọng
cũng không có, tuy rằng cô sẽ không từ chối.

Lục Bá An vẫn là Lục Bá An, từ trước đến nay anh đều
không có hứng thú tìm hiểu suy nghĩ của cô.
Trên cầu vượt, từng chiếc xe lớn nối đuôi nhau, chắn kín cả đường, tiếng còi inh ỏi liên hồi khiến
sắc trời cũng trở nên u ám theo.

Từ Vọng rảnh rỗi, bèn lấy quyển sổ ra, không lâu sau đã vẽ xong
gương mặt của cậu thiếu niên trong ký ức, nghiêm túc lạnh băng, kiệm lời, ăn nói thận trọng, thật
lãng phí gương mặt đẹp trai trời ban.
Lục Bá An có từng cười chưa nhỉ?
Ký ức năm mười sáu mười bảy tuổi có hơi xa vời, cô chống má nhìn những tòa nhà cao cao xa xa, hồi
tưởng về ba tháng hẹn hò này, số lần gặp mặt quá ít nên cô rất nhanh hồi tưởng xong.
Cô có thể khẳng định, anh chưa từng cười.
Bởi vì Lục Bá An không hay cười nên Từ Vọng rất sợ anh giận.
Bình thường lúc nào mặt anh cũng lạnh như băng, khi giận thì càng lạnh dữ hơn.

Cô là người thích
vui vẻ sôi nổi, không thích lạnh nhạt.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, cô sợ tự lái xe sẽ tới trễ, nhưng cuối cùng lại tới trễ vì
kẹt xe.

Không đón được bạn trai mình, mà để bạn trai chờ nửa tiếng ở sân bay.

Cô thở hồng hộc tìm
được xe của Lục Bá An ở bãi đỗ xe, mặc dù cách một khoảng xa nhưng cô cũng lập tức nhận ra.

Chiếc
xe này không giống với những chiếc xe khác, nó rất có khí thế – như lái trong hầm băng ra.


Cặp đèn
trước xe giống như đôi mắt người đang trừng lớn nhìn cô và nói: Tôi rất tức giận.
Ôm tâm trạng bất an, cô cố thở đều lại, lấy hết dũng cảm gõ cửa xe.
Cửa xe mở ra, cô không lập tức đi vào mà đứng đó, cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Trên đường đi em
bị kẹt xe.”
Bây giờ cô không có dũng khí nhìn mặt của Lục Bá An, mà nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình để phân
tán lực chú ý.

Phải nói giày của cô thật là đẹp, không uổng phí cô đã tốn nhiều tiền như vậy để
mua.
Đồng thời lúc này cô còn đang thầm khinh bỉ bản thân.

Đi đón bạn trai hay là đi đón tổ tiên, có
phải do cô chậm chạp rề rà đâu, kẹt xe mà, cô cũng đâu có muốn.

Có vẻ Lục Bá An nhìn ra ý nghĩ
trong lòng cô nên giọng điệu còn lạnh hơn tưởng tượng, chỉ nói hai chữ: “Lên xe.”
Từ Vọng im lặng vài giây rồi ngoan ngoãn lên xe.
Trên xe không chỉ có một mình Lục Bá An, phía trước còn có tài xế và trợ lý của anh.

Trợ lý Hàn đã
gặp cô nhiều lần, nên lịch sự chào hỏi cô, cô mỉm cười đáp lại.

Xe chậm rãi ra khỏi bãi, Từ Vọng và
Lục Bá An ngồi phía sau, cô ngồi sát bên cửa sổ, ở giữa có lẽ còn đủ cho hai người nữa ngồi.

Trên
xe quả nhiên còn lạnh hơn bên ngoài, nhưng cô không dám lộn xộn, ngồi im lặng ngay ngắn, từ đầu tới
cuối đều không dám ngẩng mặt lên nhìn Lục Bá An.
Nhớ năm xưa khi đi học, cô chưa bao giờ yên phận như thế.

Cô là người thiếu kiên nhẫn lại hơi hiếu
động, mà theo lời của thầy giáo chính là: “Từ Vọng, ghế của em không giống với ghế của người khác
đúng không, nó làm bỏng mông em à?”
Cho nên, Lục Bá An quả là một người thần kỳ, ở trước mặt anh, Từ Vọng chưa bao giờ thấy bỏng mông
cả.
Im lặng cả đường đi, ngoài hai chữ ‘lên xe’ khi mới gặp, thì Lục Bá An không nói với Từ Vọng một
lời nào nữa.
Từ Vọng biết anh không vui, nên không có ý định tìm phiền phức, thật yên tĩnh, ngay cả thở cũng thở
thật nhẹ nhàng, cố hết sức để biến sự tồn tại của mình thành không khí.

Cô vừa tan làm đã vội vã

chạy tới đây ngay, không có thời gian ăn, hiện giờ đã đói đến mức không còn đói nữa, dạ dày hơi
đau, nhưng cô có thể giả bộ, không biểu hiện ra mặt.
Lục Bá An đưa cô đến một nhà hàng mà họ thường đến.

Không biết có phải ở nước ngoài anh ăn uống
không ngon miệng không, mà hôm nay gọi toàn mấy món thịt cá đầy dầu mỡ.

Mọi khi cô thích nhất là
thịt cá, nhưng hôm nay chỉ thấy buồn nôn, cô ăn qua loa vài đũa đã no, sau đó yên lặng uống canh
coi như chờ bạn trai ăn.
Dùng cơm xong, hai người vẫn không nói gì.

Lục Bá An không hỏi ý cô, mà trực tiếp lái xe đến dưới
lầu chỗ ở của anh.
Nhìn thấy địa điểm quen thuộc, ngực cô bỗng nhiên cứng lại, che giấu nội tâm hoảng loạn, gục đầu
theo Lục Bá An lên lầu.
Trái tim cô bay lên theo thang máy.

Sau khi anh mở cửa, cô rất tự giác đi vào theo.

Bên trong tối
đen như mực, Lục Bá An không mở đèn.

Lúc Từ Vọng quay người lại định đóng cửa thì một bàn tay đưa
đến đóng cửa lại cái ‘rầm’.

Trong bóng tối, một vóc dáng cao lớn áp vào cô.
Khi Từ Vọng hoàn hồn thì đã bị đặt trên cánh cửa, xung quanh tối đen, cô ở trong lòng anh, chỉ có
thể nhìn thấy ánh mắt anh.

Căn phòng vô cùng tĩnh lặng, tiếng thở dồn dập như cây búa gõ vào trái
tim cô.
Trong ánh mắt anh rõ ràng lóe lên tia sáng.

Anh ép cô lên cửa, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi cô.

Trên người anh có một mùi hương không ngừng vây lấy cô.

Từ Vọng nhón chân lên, ôm chặt hông anh.
Khi hôn thật sâu, cô mới ngẩng lên dè dặt nhìn gương mặt lạnh lùng của anh.

Tựa như quay trở lại
thời niên thiếu, cảnh tượng này chỉ có thể xuất hiện trong những giấc mơ tươi đẹp.
Đêm khuya, thành phố lấp lánh ánh đèn, ánh trăng sáng tỏ cũng trở nên mờ nhạt, chẳng ai chú ý nó
tròn hay khuyết.
Trong phòng ngủ vẫn tối đen, không khí ngập tràn mùi tình ái, dưới đất quần áo tán loạn, áo sơmi đè
lên váy.

Trên giường, hai người đang quấn quýt lấy nhau, mê mẩn đảo điên, Từ Vọng bị Lục Bá An trở
mình ôm vào lòng.
Sắc đỏ trên mặt một lúc lâu vẫn chưa biến mất, ánh mắt Từ Vọng mờ mịt, hơi thở gấp, mái tóc dán vào
gương mặt ướt đẫm mồ hôi.


Lục Bá An vén tóc cho cô, dịu dàng hiếm thấy.

Có điều sự dịu dàng này chỉ
thoáng qua trong chớp mắt, chốc lát sau anh đứng dậy không hề lưu luyến, Từ Vọng chỉ thấy bóng lưng
cao ngất của anh.

Khí lạnh lùa vào chăn, cô rơi xuống từ đám mây, ánh mắt từ từ rõ ràng lại.
Khi Lục Bá An từ nhà tắm ra, Từ Vọng đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ngẩn ngơ bên giường.

Anh đi tới
trước mặt cô, nghe tiếng động, cô bèn ngẩng đầu nhìn anh.
“Quà ở trong vali.” Giọng nói anh vẫn lạnh nhạt, nhưng Từ Vọng biết, anh đã không còn giận nữa.
Cô không vui vẻ hơn, chỉ cảm thấy hoang mang, đứng lên ôm lấy anh, không nói gì.
Lục Bá An để cô ôm, không tránh né, cũng không đáp trả.

“Mấy hôm trước em gọi cho anh có chuyện gì
thế?”
Mấy hôm trước Từ Vọng gọi điện thoại cho Lục Bá An.

Cô biết anh rất bận nên ít khi chủ động liên
lạc, kết quả lúc đó anh đang họp, người nghe máy là trợ lý Hàn.

Đến khi anh gọi lại, cô chỉ nói
không có việc.
“Em chỉ là hơi nhớ anh.”
Từ Vọng nghĩ, có lẽ Lục Bá An cũng muốn đối xử tốt với cô, anh bộn bề nhiều việc như thế mà còn nhớ
mua quà cho cô.

Có điều anh không biết thứ cô muốn không phải là quà, mà chỉ cần anh thích cô.
Năm mười bảy tuổi Từ Vọng gặp Lục Bá An, vừa gặp đã yêu.
Hồi trẻ cô không biết che giấu, cũng không biết rụt rè, từ trái tim đến ánh mắt đều chỉ có anh, ai
cũng nhìn ra cô đang yêu.

Nhưng rất khó để nói tình yêu ấy có bao nhiêu chân thành, ở cái tuổi đó,
có rất nhiều chuyện không chắc chắn.

Yêu cũng mơ mơ màng màng, chỉ là rất nhiều năm sau, cô vẫn
không thể quên anh.
Bây giờ giấc mơ đã thành sự thật, Từ Vọng lại không cảm thấy vui vẻ là bao.
Khi bà nội còn sống từng kể cho cô nghe chuyện về địa chủ tham tiền, cô cảm thấy mình thật giống
địa chủ dó, khó khăn lắm mới có được một một lon châu báu, nhưng không thể vui vẻ tiêu xài, mà mỗi
ngày đều lo bị người khác cướp mất, chỉ muốn đào một cái hố giấu nó đi
Vì cô biết số châu báu này không phải là người, nó không có bất kỳ tính cảm nào, ai cướp được thì
là của người đó.

Châu báu rời xa cô vẫn là cháu báu, nhưng mất châu báu, địa chủ sẽ trở thành kẻ
trắng tay.
Lục Bá An chính là châu báu của Từ Vọng.
Cô mơ ước ngày đêm, khó khăn lắm mới có được, nhưng chỉ giữ ba tháng đã thấy mệt mỏi, thật sự không
thể nghĩ ra cách để giữ được cả đời..

Bình Luận (0)
Comment