Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ

Chương 15


Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Từ Vọng ngẫm nghĩ một lúc rồi gọi điện cho mẹ cô, Lý Tú Lan.
Lý Tú Lan hay tin cô chuẩn bị kết hôn thì rất vui mừng, tỉ mỉ hỏi cô đối phương là ai, bao nhiêu
tuổi, làm nghề gì, nhà ở đâu, cha mẹ làm gì.

Từ Vọng chỉ trả lời những câu quan trọng, còn mấy vấn
đề khác thì ậm ờ cho qua.

Lý Tú Lan hơi bất mãn với cô, trách cứ: “Con bé này, sao lại qua loa với
chuyện của mình như thế.

Mấy ngày trước thì không biết chạy đi đâu, con có biết làm mẹ lo đến mức
nào không, còn đến đồn công an báo án nữa.”
Bà lải nhải một tràng, Từ Vọng nghe đến mất kiên nhẫn, cuối cùng khó khăn lắm mới nói được một câu
gặp sau rồi vội cúp máy.
“Lo lắng, lo lắng sao không thấy đến tìm con.” Cô nói lẩm nhẩm với không khí.
Từ Vọng và cha mình – Từ Kiến Quốc đã đoạn tuyệt quan hệ nhiều năm, nhớ tới lần gặp mặt cuối cùng,
cô từ bỏ ý định gọi điện thoại cho ông ta.

Thông báo với Lý Tú Lan xong, cô bèn báo thời gian cho
Lục Bá An, đối phương chỉ lạnh lùng đáp một tiếng ‘ừ’.
Ném điện thoại sang một bên, cô vui vẻ hí hửng ôm cục cưng béo tròn trong nôi, hôn lên gương mặt
nhỏ nhắn của con trai: “Vẫn là bé cưng của mẹ đáng yêu nhất.”
Mấy người kia không đáng yêu tí nào.
Từ Nhất cong môi cười, nắm lấy tay mẹ mình, bàn tay nhỏ bé mà rất có sức, kéo trúng tóc Từ Vọng làm
cô đau điếng: “Đau quá, đau quá!”
Cô sờ sờ đầu, uất ức nói: “Con cũng không đáng yêu.”
Từ Vọng không biết người khác kết hôn thì sẽ có tâm trạng thế nào, còn cô ngoài phức tạp ra thì vẫn
là phức tạp.
Đến ngày hẹn với Lý Tú Lan, sáng sớm Lục Bá An đã đến đón cô, cô bế Từ Nhất, nhăn mày nhó mặt.
Lục Bá An đưa tay muốn bế con nhưng cô vô thức tránh đi, thế nào là bầu không khí lạnh xuống mấy
độ.
Đang lúc Từ Vọng lo lắng thì nghe anh nói: “Tôi đáng sợ thế sao?!” Cô nhỏ giọng oán trách: “Ai bảo
trước đó anh dọa em rằng sẽ cướp con đi.”
Anh lườm cô, giọng nói dịu lại: “Hiện giờ tôi không có ý định muốn cướp con với em nữa.”
Cô trầm tư một lúc, sau đó dùng hai tay đưa Từ Nhất đến trước mặt anh, bi tráng như chiến sĩ sẵn
sàng hi sinh: “Này, anh bế đi.”

Từ Nhất ngậm ngón tay, hai chân vẫy đạp trong không khí.

Bé có đôi mắt cười trời sinh giống Từ
Vọng, không cười cũng như đang cười.

Lục Bá An nhìn con trai, sau đó xoay người lên xe trước:
“Không ngại con béo thì tự bế đi.”
Từ Vọng nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được, vẻ mặt cô làm trợ lý Hàn thật sự không nhịn được,
quay đầu đi lén cười.
Nhà Lý Tú Lan ở lầu một trong một tiểu viện.
Từ Vọng dẫn Lục Bá An đến nhà mẹ mình mà trong lòng thấp thỏm không yên.

Cô bấm chuông, người mở
cửa là cha dượng của cô.

Ông nhiệt tình mời bọn họ vào: “Từ Vọng tới rồi à, mau vào đi con.”
Cha dượng của Từ Vọng tên là Giang Văn, buôn bán nhỏ lẻ bên ngoài, là một người đàn ông lịch sự ôn
hòa.

Ông vẫn luôn rất lễ độ với Từ Vọng, mà cô cũng không ghét ông, khi bé gặp mặt vẫn kính trọng
gọi ông là chú.
Lý Tú Lan nghe thế thì đi từ nhà bếp ra, nhìn thấy Lục Bá An thì ánh mắt lập tức sáng lên, cười
rạng rỡ đến chào đón.
Buổi ra mắt này coi như tốt đẹp, Lục Bá An hiếm khi không lạnh lùng, Lý Tú Lan hỏi gì anh đáp nấy,
rất khách sáo với Giang Văn, lại thêm hai em trai sinh đôi cùng mẹ khác cha của cô chạy tới chạy
lui trong phòng khách mà anh cũng không hề mất kiên nhẫn.

Lý Tú Lan hết sức hài lòng với Lục Bá An,
lúc vào nhà bếp thì nói với Từ Vọng: “Tiểu Lục không tệ, con sửa cái tính của mình lại đi, sau này
hai đứa hãy sống với nhau thật hòa thuận, để Nhất Nhất có cha, mà mẹ cũng yên tâm hơn.”
Cô không kiên nhẫn nghe Lý Tú Lan lải nhải, xuyên qua cửa thấy Lục Bá An và Giang Văn đang trò
chuyện trong phòng khách.

Bình thường anh luôn trưng vẻ mặt lạnh lùng với cô, nhưng lúc này lại rất
lễ độ.

Cô không khỏi oán thầm: Giả dối, tất cả đều giả dối đó, so với anh, cô tốt tính muốn chết.
“Mẹ nói cho con biết, chọn đúng đối tượng kết hôn rất là quan trọng, hôn nhân không giống yêu

đương.

Yêu đương chỉ cần tình yêu là đủ.

Năm xưa mẹ ngây thơ mới chọn cha con, lúc yêu thì không
cảm thấy gì, nhưng khi kết hôn rồi mới thấy hối hận.

Đặc biệt là khi sinh ra con, mẹ với ông ta gần
như ngày nào cũng cãi nhau.”
Cô cắn môi, ngắt lời Lý Tú Lan: “Cái này rửa xong để chỗ nào?”
Cô không muốn nghe Lý Tú Lan càu nhàu về cuộc hôn nhân thất bại của bà và cha cô nữa.

Dù sao không
có ai rõ bọn họ đã từng căm ghét đối phương đến cỡ nào bằng cô, bất kể cô khóc lóc ra sao cũng
không làm họ dừng cãi vả lại.
Từ Vọng không gần gủi với Lý Tú Lan không phải vì hận bà, mà là vì mỗi lần gặp bà thì tâm trạng tốt
đẹp của cô đều bị phá hỏng.
Lục Bá An luôn làm việc rất nhanh gọn, gặp người nhà Từ Vọng xong thì hẹn ngày hai gia đình gặp mặt
luôn.
Nhà họ Lục đặt một phòng tại khách sạn tốt nhất ở Xuân Thành.

Ông Lục và bà Lục sang trọng hoành
tráng xuất hiện, dù Từ Vọng đã nói trước cho Lý Tú Lan biết gia đình của Lục Bá An rất giàu, nhưng
lần đầu gặp mặt bà vẫn không khỏi ngạc nhiên trước tình cảnh này.

Có điều ông bà Lục tuy trông cao
sang, nhưng thái độ rất tốt, làm Lý Tú Lan nhanh chóng bình tĩnh hơn.
Hai gia đình lần lượt ngồi vào chỗ, cái bàn cổ bằng gỗ lớn đến mức khoảng cách giữa mọi người khá
lớn.

Phục vụ được đào tạo chuyên nghiệp nhẹ nhàng chia thức ăn, chùm đèn pha lê trên đỉnh đầu cực
kỳ sáng, sáng đến nỗi Từ Vọng có thể nhìn thấy được biểu cảm trên mặt từng người dù cách một khoảng
xa.
Bình thường lúc Từ Vọng sợ thì hay ôm Từ Nhất, nhưng lúc này Từ Nhất đang ngủ, đã được quản gia của
nhà họ Lục đưa đến một nơi yên tĩnh.
“Mẹ Từ Vọng, chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, không cần phải khách sáo nữa nhỉ.


Nhất Nhất
đã lớn thế này, vì vậy nên làm hôn lễ cho tụi nhỏ sớm hơn.

Bác và ông nội Bá An đã coi được ngày,
tháng tới có một ngày rất tốt, dù thời gian eo hẹp, nhưng chúng ta người đông tay nhiều, sẽ không
để tụi nhỏ thua thiệt đâu.

Tất nhiên, chủ yếu bác vẫn muốn hỏi ý kiến của cháu, và xem phong tục
nghi thức nơi đây, hôn nhân là chuyện lớn, gia đình bác sẽ thực hiện đầy đủ cả.”
Từ Vọng nghe họ nói về thời gian và cách thức tổ chức hôn lễ mà trong lòng càng trở nên hoảng loạn,
cầm muỗng trong tay mà không tài nào múc được canh.

Cuối cùng, cô không thể chịu đựng nổi nữa, nói
với Lục Bá An bên cạnh mình muốn đi vệ sinh, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô nghẹt thở đó.
Từ Vọng đưa đôi tay run rẩy xuống bên dưới vòi nước lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Khi cô vừa từ toilet ra thì thấy Lục Bá An đang đứng ngoài hành lang.

Cô giả vờ bình tĩnh, bước đến
chỗ anh: “Anh cũng muốn rửa tay à, vừa rồi anh nói thì em đã chờ anh đi cùng rồi.”
Ánh mắt anh rơi lên đôi môi không còn chút máu của cô: “Em sợ à?” Nụ cười trên mặt cô dần vụt tắt.
Hành lang vắng lặng không người qua lại, Từ Vọng cụp mắt nhìn xuống, cúi đầu nói: “Em có chuyện
muốn thương lượng với anh, chúng ta có thể không tổ chức hôn lễ không?”
“Lý do.”
“Em sợ, em không thích hôn lễ, cũng không thích những chuyện này.” Giọng nói cô run run, nghe hơi
nức nở.
Lục Bá An không ngờ cô lại có phản ứng thế này, bèn đi tới, chần chừ mấy giây rồi ôm cô vào lòng:
“Chút chuyện nhỏ này đã làm em khóc rồi à.”
Cô chỉ lo đau lòng mà không chú ý tới động tác của anh, còn cảm thấy tủi thân hơn vì lời nói của
anh, không kìm được mà rơi nước mắt, càng lau rơi càng nhiều.
Từ Vọng khóc một lúc, sau đó Lục Bá An bế Từ Nhất đến cho cô: “Bế con ra cửa chờ anh, anh đưa hai
người về nhà.”
Cô hít hít mũi, lau nước mắt nói: “Vậy không tốt lắm đâu.” Trong phòng còn nhiều người như vậy mà
bọn họ cứ về thế này, không lễ phép cho lắm.

Nghe thế anh cũng không ép uổng: “Vậy chúng ta đi
vào.”
Nói xong quay người định đi, nhưng Từ Vọng lập tức chạy tới kéo tay anh: “Ôi, đừng, em vẫn nên về
nhà thôi.”
Tay cô nóng hổi, như một lò sưởi nhỏ cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
Từ Vọng nhớ tới tình cảnh vừa rồi mà trong lòng còn sợ, nhỏ giọng giải thích: “Không phải em sợ ai,
chỉ là trong lòng có tật xấu, anh cứ nói trong người em khó chịu đi.”
Từ Vọng không biết Lục Bá An nói thế nào với người lớn hai nhà.


Cô bế Từ Nhất ra cửa đợi, không lâu
sau thì thấy anh đi ra một mình.
Anh lái xe đưa cô về nhà, đặt Từ Nhất xuống giường nhỏ, khi đi ra thì Từ Vọng thấy anh vẫn còn ở
phòng khách chưa về.
Vừa rồi không kiềm chế được, chẳng biết tại sao lại khóc, lúc này ở riêng với nhau cô có hơi xấu
hổ.

Cô cố gượng cười, hỏi: “Anh còn chưa đi à?” “Ừ.” Anh không mặn không nhạt đáp, rồi không nói gì
nữa.
“Ừm… hôm nay cảm ơn anh nhé.” Cô do dự một lúc rồi nhẹ giọng cảm ơn anh.
Lục Bá An không hỏi hôm nay vì sao tự dưng cô khóc, mà chỉ hỏi: “Em nói không tổ chức hôn lễ là
nghiêm túc hay đầu óc lại có vấn đề nữa vậy?”
Nói cứ như đầu óc cô hay có vấn đề lắm ấy.
Từ Vọng hơi bất mãn, nhưng không dám nói gì, chỉ có thể làm lơ lời đó của anh, trả lời: “Nghiêm
túc.”
“Tôi cứ tưởng con gái đều rất trông mong ngày cưới của mình chứ.” Anh nói.
“Anh cũng không phải không biết con người em rất kỳ lạ mà.” Không kỳ lạ thì sao lại thích người có
tính tình kỳ dị như anh.
Đáng tiếc, Lục Bá An có vẻ không nghe ra lời châm biếm bóng gió của cô, trước khi đi còn dặn dò:
“Vậy em chọn ngày đi đăng ký đi, sau đó theo tôi về nhà.”
Từ Vọng và Lục Bá An đến cục dân chính đăng ký kết hôn vào một ngày thu bình thường, chính thức trở
thành vợ chồng hợp pháp.
Lý Tú Lan bày tỏ vô cùng bất mãn với quyết định của cô, gọi điện thoại đến quở trách: “Sao con lại
ngốc quá vậy, cứ để người ta dễ dàng cưới con về
nhà như thế thì sau này người ta sẽ không trân trọng con đâu.

Có con gái nhà ai mà không muốn kết
hôn rình rang đâu, con thì lại không, con làm vậy người khác sẽ nghĩ thế nào về con đây.”
Từ Vọng nghe tai trái cho ra tai phải, không trả lời cũng chẳng phản ứng, đến khi bà nói mệt thì
cúp máy.
Ngày thứ hai làm phụ nữ có chồng, Từ Vọng thu dọn hành lý, Lâm Thư đến giúp cô, hơi buồn bả: “Vọng
Vọng, cậu đi rồi tớ sẽ nhớ cậu lắm.”
Lục Bá An từng hỏi sau khi kết hôn cô muốn ở đâu, ban đầu cô không định chuyển đi, nhưng ngẫm lại
công việc của cô ở đâu cũng vậy, nhưng Lục Bá An thì không.

Mà anh lại có ý, ở riêng không tốt cho
sự phát triển của con, cô suy nghĩ thật lâu, ở đây ngoài Lâm Thư ra thì hình như cũng không có gì
để lưu luyến, nên đã gật đầu đồng ý.
“Tớ sẽ về thăm cậu.” Từ Vọng ôm Lâm Thư: “Cám ơn cậu vẫn luôn ở bên cạnh tớ.”
Lâm Thư không giữ cô lại, giống như mấy năm trước khi cô quyết định đi Cảnh Thị làm việc, cô ấy
cũng cổ vũ cô.
“Vọng Vọng, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé.”.

Bình Luận (0)
Comment