Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ

Chương 44


Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Thường Phong nói, phụ nữ ai cũng thích ngạc nhiên.
Từ Vọng mang rất nhiều tật xấu chung của phần lớn phụ nữ, cho nên Lục Bá An nghĩ cô cũng sẽ thích
sự ngạc nhiên.

Sau khi Từ Nhất ngủ dậy, anh chơi với con trai một lúc, sau đó mới mặc áo khoác ra
ngoài.

Tô Minh Nhược mấy ngày nay đến nhà chơi, thấy anh định ra ngoài thì cười hỏi: “Bá An, trễ
thế này rồi còn đi đâu vậy?”
Hỏi xong như biết anh sẽ không trả lời, lại tự nhiên nói tiếp: “Đi đón Vọng Vọng sao? Con bé lâu
lắm mới ra ngoài chơi, tối nay cũng không có chuyện gì, con nên cho vợ chút không gian riêng chứ.”
Trước lời trêu ghẹo của Tô Minh Nhược, Lục Bá An vẫn điềm nhiên như không: “Từ Nhất đang ngủ, dì
giúp cháu để ý một chút nhé.”
Tô Minh Nhược nhìn theo bóng dáng cháu trai khuất sau cánh cửa mà nụ cười càng tươi hơn.
Anh đã nghe Từ Vọng và Lâm Thư nhắc về địa điểm họp lớp không dưới một lần, cách nhà không xa, rất
dễ tìm.

Đến quán bar, không mất bao lâu Lục Bá An đã tìm được phòng của họ, cửa phòng không đóng
kín, từ khe cửa truyền ra âm thanh ồn ào náo nhiệt bên trong.
Đang định gõ cửa đi vào thì có một người đàn ông từ bên trong bước ra, đối mặt với anh.

Người đàn
ông đeo kính, có vẻ vì sợ mình nhìn lầm nên híp mắt muốn nhìn kỹ hơn, sau đó lập tức vui vẻ kêu
lên: “Các cậu mau xem ai tới này!”
Từ Vọng mang gương mặt đưa đám, cùng Lâm Thư Trở về phòng.
Vừa bước vào phòng bao thì phát hiện trong phòng sôi nổi hơn lúc rời đi rất nhiều, nếu như thường
ngày, cô nhất định sẽ đến xem thử là chuyện gì, nhưng bây giờ trong lòng chất đầy tâm sự, cô chẳng
có tâm trạng góp vui, mà chỉ cúi đầu đi về chỗ ngồi của mình.
Vừa đi hai bước, lớp trưởng đã gọi cô: “Ôi Từ Vọng, cậu đi đâu thế? Chồng cậu ở bên đây này.”
Cô quay sang, thấy Lục Bá An đang bị vây giữa đám đông, thì sợ đến mức trái tim ngừng đập, tay chân
nhũn ra, sau đó vội né tránh tầm mắt anh như kẻ trộm.
Lục Bá An khẽ nhíu mày, nhìn ra sự khác lạ trong ánh mắt của cô.
Lâm Thư kín đáo kéo tay Từ Vọng, kề sát bên tai cô thì thầm: “Vọng Vọng, rốt cuộc cậu làm sao thế?”
Ban nãy thì vừa ôm đầu vừa mắng mình ngu, bây giờ nhìn thấy Lục Bá An thì thì lại sợ sệt như chuột

thấy mèo, thật sự là quá kỳ lạ.

Từ Vọng né tránh không trả lời, hổ thẹn mà không biết phải làm sao,
nhìn thấy Lục Bá An thì lại cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối mặt.
“Lâm Thư Thư, hay là cậu đến nói với Lục Bá An rằng chúng ta lâu rồi không gặp, nên đêm nay tớ sẽ
đến chỗ cậu ngủ một đêm để củng cố tình bạn đi.” Cô lề mề không chịu đi đến, không biết phải đối
mặt với Lục Bá An thế nào.
Lâm Thư không hiểu gì cả, khi đi rõ ràng hai vợ chồng họ vẫn rất ổn mà, sao mới đây Từ Vọng lại rụt
rè tới mức này vậy? Lẽ nào bọn họ vừa cãi nhau qua điện thoại, cho nên Lục Bá An mới theo đến đây?
Chuyện vợ chồng của họ, Lâm Thư không dám xen vào, giữ vững lập trường mà lắc đầu: “Từ Vọng, trốn
tránh không thể phải giải quyết vấn đề, có chuyện gì cũng phải nói với nhau, trao đổi rõ ràng chính
là cách duy nhất giải quyết khúc mắc.”
Nói đến đây, Lục Bá An đã đi tới, cô ấy vỗ vỗ vai Từ Vọng tỏ ý cổ vũ, sau đó chừa cho vợ chồng họ
không gian riêng.
“Sao thế?” Giọng nói trầm thấp của Lục Bá An truyền đến, làm Từ Vọng không khỏi run lên, sau đó nặn
ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Có gì đâu.

Sao anh lại tới đây? Nhất Nhất đang ngủ à?”
“Ừ.” Lục Bá An không biểu cảm nhìn cô lúng ta lúng túng né tránh ánh mắt của anh, con ngươi đen láy
đầy vẻ lo lắng.
Kể từ sau buổi lớp xong, Từ Vọng trở nên rất khác thường.
Sự khác thường của cô biểu hiện rất rõ ràng qua ánh mắt chột dạ khi đối mặt với Lục Bá An, thường
xuyên thất thần không biết đang nghĩ gì, sau đó đột nhiên vô cớ nịnh bợ anh.
“Lục Bá An, em đã xả nước cho anh tắm, anh xem độ ấm đã vừa phải chưa.”
“Ôi chao anh đừng làm, em đã nói anh không cần động tay tới mấy chuyện nhỏ này rồi mà.”
“Anh định ra ngoài à? Ôi, mặc ít như thế làm sao được, lỡ như bị cảm thì làm sao? Em sẽ đau lòng
lắm…”
Từ Nhất ngồi trong xe đẩy, ngơ ngác nhìn mẹ chạy về phòng lấy một cái áo khoác dày, ân cần mặc vào
cho cha, cuối cùng còn lưu luyến buông tay, cẩn thận tỉ mỉ chỉnh góc áo cho cha, trên mặt mang nụ
cười chân thành xu nịnh: “Ừm, chồng em là đẹp trai nhất.”
Sau đó, mẹ nhón chân hôn lên mặt cha một cái.
Cục cưng Từ Nhất không vui, kêu ‘a a’, bé cũng muốn được hôn, sao mẹ chỉ hôn cha thôi.
Ngay cả Tô Minh Nhược cũng thấy dạo này Từ Vọng đối xử với Lục Bá An tốt quá mức, bèn hỏi cô: “Vọng
Vọng, gần đây cháu sao thế?”
Cô bất giác cao giọng, lắc đầu phủ nhận: “Không có sao cả ạ.” “…”
Thế này thì ai tin mới là lạ.

Tô Minh Nhược thấy cô không chịu nói cũng không ép hỏi, chỉ nhắc nhở vài câu: “Dì út là người từng
trải, đàn ông ấy mà, không thể cứ luôn đối xử tốt với họ được, chuyện gì cũng nên có mức độ, tránh
để họ không biết trân trọng mình.”
Từ Vọng cảm thấy Tô Minh Nhược thật giống dì ruột của mình, thế mà lại lo cô đối xử quá tốt với
cháu trai của dì ấy, nên càng cảm thấy hổ thẹn hơn.

Thấy Lục Bá An ở bên ngoài đi vào, cô vội cao
giọng: “Dì út, lời dì nói cháu hiểu cả, nhưng Lục Bá An đối xử với cháu tốt như vậy, sao cháu có
thể không cảm nhận được chứ.”
Lục Bá An vừa vào tới phòng khách đã nghe thấy giọng cô, bèn nhàn nhạt nhìn cô một cái.

Từ Vọng đón
nhận ánh mắt anh, tươi cười nịnh nọt.
Mọi người ai cũng nhìn ra sự khác thường của Từ Vọng, huống chi là Lục Bá An.
Nhưng hình như bẩm sinh anh đã không thích tò mò tìm tòi, nên từ đầu tới cuối đều không hỏi cô có
chuyện gì.

Từ Vọng cần mẫn chăm chỉ mấy ngày, nhưng anh vẫn điềm nhiên dửng dưng, không hề cho ý
kiến trước sự ân cần của cô, làm Từ Vọng không khỏi sinh ra nghi ngờ với kế hoạch của mình.

Lúc anh
tắm rửa đi ra, cô lập tức cầm khăn chạy tới trước mặt anh: “Tóc anh còn chưa khô kìa, em giúp anh
lau tóc nhé?”
“Ở nhà có mấy sấy.” Anh liếc mắt nhìn cô, thấy trên mặt cô viết đầy hai chữ ‘thấp thỏm’.
Dùng máy sấy thì khó mà nói chuyện lắm, cô kéo anh ngồi xuống giường: “Sấy tóc không tốt đâu, mấy
đồ điện ấy sao có hồn bằng tay em.”
Anh thuận thế ngồi xuống, để thử xem cô lại muốn diễn trò gì.
Từ Vọng dùng khăn bông cẩn thận lau từng sợi tóc cho anh, cứ như đang lau chùi báu vật.

Lau một
lúc, cô giả vờ lơ đãng hỏi: “Ừm… Lục Bá An, ví dụ như dưới tình huống em không cố ý, quên mất một
chuyện không nên quên, dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng, thì anh có tha thứ cho em không?” Cô nhấn
mạnh chỗ ‘quên một chuyện’, nói rất cường điệu.
“Hậu quả nghiêm trọng thế nào?” Anh bỏ qua chỗ nhấn mạnh, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.

“Thì chính là… rất nghiêm trọng đó.” Cô bắt đầu nói năng lộn xộn: “Có điều… cũng không phải là
không thể cứu vãn được, ít nhất thì hiện giờ kết cục vẫn rất tốt.

Mà thực tế, em cảm thấy quá trình
không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.

Anh nói có đúng không?”
“Thế à?” Anh chậm rãi nói: “Nhưng anh cảm thấy có một số việc, quá trình vẫn quan trọng hơn kết
quả.”
Từ Vọng nóng nảy: “Anh không thể nghĩ như vậy được! Quá trình chỉ là quá trình, còn kết quả mới là
cuối cùng.”
“Kết quả chỉ là kết quả, nhưng quá trình là cả quá trình.”
“Ôi chao.

Anh đang nói cái gì vậy?!” Từ Vọng bị anh làm cho chóng mặt.

Anh nhìn cô thật sâu: “Em
muốn nói chuyện gì?”
Từ Vọng bị anh nhìn đến chột dạ, bèn nâng mặt anh lên, bất ngờ hôn anh một cái, sau đó vội vả chạy
ra ngoài, chỉ ném lại hai câu không đầu không đuôi: “Em thấy vấn đề này trên mạng nên hỏi chơi mà
thôi.

Anh chỉ cần biết em rất thích anh là được.”
Hết Tết, thời gian lập tức trôi qua rất mau.
Khi ngóng trông ngày nghỉ thì thời gian trôi chậm như người già chống gậy đi bộ, đến khi được nghỉ
thì thời gian lại trôi nhanh như trẻ con mới biết đi biết chạy, không tài nào đuổi theo kịp.

Ban
đầu họ định qua Nguyên tiêu mới về nhà, nhưng Lục Bá An lại nhận được điện thoại của trợ lý Hàn,
nên phải về trước kế hoạch.
Lâm Thư biết cô sắp đi thì rất lưu luyến: “Haizz, lần này cậu đi thì không biết bao giờ mới về
lại.”
Từ Vọng lạc quan đáp: “Nếu cậu thật sự luyến tiếc không muốn xa tớ thì hãy mau trở thành bà Tống
đi, như thế sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi.”
“Từ Vọng!” Lâm Thư rất hiếm khi gọi thẳng tên cô, mà khi gọi như thế chính là đã thẹn quá hóa
giận.”
Tạm biệt Lâm Thư xong, tâm trạng Từ Vọng lại nặng nề, vào phòng sách lấy một quyển giả vờ xem,
nhưng thật ra là đang rầu rĩ, chứ lòng dạ hoàn toàn không đặt vào quyển sách.
Đến khi Lục Bá An đi vào, thì thấy cạnh chân cô đã có mấy quyển sách rớt xuống mà cô cũng không
nhặt lên, anh gõ nhẹ xuống bàn, gọi hồn cô trở về.
Cô lấy lại tinh thần, thấy Lục Bá An đang nhìn mình không chớp mắt, thì càng sợ hãi hơn, nhảy dựng
lên sao: “Sao anh cũng vào đây?”

“Đồ đạc của Từ Nhất nên mang cái nào về, để lại cái nào?” Khi thu dọn hành lý anh mới phát hiện đồ
của nhóc con này đột nhiên tăng lên rất nhiều.

“À, để em đi xem.” Thấy anh không phải đến tìm mình
hỏi tội, Từ Vọng bèn vội vã bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng vội vội vàng vàng của cô, ánh mắt anh hơi trầm xuống, im lặng nhặt mấy quyển
sách tán loạn dưới đất lên, dựa theo trí nhớ, đặt chúng lại vị trí cũ trên giá sách, sau đó cầm lấy
mấy tờ giấy trên bàn.
Trên giấy vẽ mấy con vật khác nhau, tờ thì vẽ một chú heo đang nhìn trời u sầu, tờ thì vẽ con chó
đang nhìn trời u sầu, tất cả đều là động vật đang nhìn lên trời u sầu.
Mặt sau chi chít chữ.
[Đến khi làm đủ 100 việc tốt cho anh ấy thì sẽ nói cho anh ấy biết, như vậy chắc anh ấy sẽ không
trách mình nữa nhỉ?
Việc thứ nhất, hôm nay xả nước cho anh tắm.
….
Việc thứ 28, hôm nay anh ấy dữ dằn nhìn mình vì mình không mang dép, mình nhịn, không nổi giận làm
anh ấy bực bội, cũng coi như là một chuyện tốt.

Việc thứ 37, mình đã nói mình không thích ở phía trên còn bắt mình ở phía trên, thiệt thòi rất lớn,
tính là ba chuyện.
…]
Cuốn sổ nhỏ ở nhà của Từ Vọng đã lâu không được ‘cập nhật’, sau đó còn bị cô ném vào thùng rác.
Nhìn một rừng chữ viết đầy trên giấy, nét mặt anh dần dần sa sầm, sau đó mặt không đổi sắc đặt lại
lên bàn.
Còn chưa rút tay về, Từ Vọng đã vội vàng hoảng hốt chạy vào, ánh mắt dừng trên bàn tay anh, la lên:
“Đừng cử động.”
Anh thu tay về, nhìn cô từ tốn nói: “Vậy em tự dọn đi, đừng xả giấy lung tung ở đây.”
Nghe anh nói thế cô mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới cầm mấy tờ giấy đó, vò tờ có chữ viết ném vào
thùng rác bên cạnh, rồi cầm mấy tờ có hình vẽ huơ huơ trước mặt anh: “Thấy không, đây là tranh em
vẽ, không phải là giấy vụn đâu.”
Anh không nói gì, nhìn như thường lệ, làm như không nhìn thấy hành vi trẻ con của cô, mà quay đi.

Đợi anh đi rồi, Từ Vọng mới nhặt mấy tờ giấy trong thùng rác ra.
Không thể ném nó được, mất rồi sẽ phải viết lại lần nữa, cô chẳng nhớ để viết lại đâu.

Nghĩ tới
đây, cô thở dài.
Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy, đang yên đang lành lại cho cô nhớ lại chuyện đó, đều
là lỗi của Hứa Đình Đình! Cô ta đúng là không hợp bát tự với cô mà!
Không nhớ thì thôi, nhớ ra rồi, thì mọi chuyện đều thay đổi..

Bình Luận (0)
Comment