Đỗ Nhược vỗ vỗ ngực, dọa chết cô rồi. Tưởng rằng Hàn Mục đã sớm đi làm, không ngờ tới giờ này anh ta vẫn còn đang ở nhà.
Lúc trước, vào ở một tuần, cô cũng chưa từng gặp qua cái vị ngày ẩn thân đêm hành tẩu kia. Cho đến một buổi sáng chủ nhật nọ, trong lúc cô đang rảnh rỗi ngồi trong phòng khách xem tivi, lần đầu tiên cô nhìn thấy tài xế Hàn Mục với chiếc xe màu đen huyền thoại.
Tóc Hàn Mục hơi dài, gần như che đi một phần khuôn mặt. Đôi mắt như ẩn như hiện dưới mái tóc. Đỗ Nhược hoài nghi: "Anh ta dùng bộ dáng này để lái xe, liệu có phải sẽ thường xuyên không thấy rõ đường không?"
Hàn Mục khiến cho cô có cảm giác anh khá trầm mặc, ít nói. Cuộc sống dường như mang lại cho anh rất nhiều gánh nặng. Cô quan sát thấy anh cũng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhưng trông như thể bất cần đời, thậm chí anh ta còn hơi khom người lúc bước đi.
Ngày đó, Hàn Mục thấy Đỗ Nhược ở phòng khách cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lộ Hành Chu nghe được tiếng động, vội vàng chạy ra khỏi phòng nói: "Anh Mục, đừng đi vội."
Hàn Mục dừng bước, nhìn về phía Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu xoa xoa tay: "Anh Mục, anh có thể cho tôi và Đỗ Nhược đi nhờ đến Đường Viên một chuyến không?"
Hàn Mục lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian rồi nhàn nhạt nói: "Được."
Lộ Hành Chu vội vàng kéo Đỗ Nhược đứng dậy. Đỗ Nhược không hiểu hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Lộ Hành Chu trừng mắt: "Không phải cô đã hứa cuối tuần sẽ đi Đường Viên giúp tôi làm phát sóng trực tiếp à? Chúng ta đi bằng xe thì tiện lợi hơn chứ sao?"
Cứ như vậy, Đỗ Nhược bị Lộ Hành Chu dụ dỗ đi ra ngoài. Cô và anh ta đứng trước tòa nhà chung cư đợi Hàn Mục lái xe tới.
Lúc một chiếc xe Porsche đậu trước mặt, cô còn chưa kịp phản ứng, Lộ Hành Chu đã kéo cô lên xe.
Đánh giá từ trên xuống dưới, chiếc xe này đúng là to và vô cùng sang trọng. Sau đó, cô lại nhìn đến bộ dạng lôi thôi lếch thếch không chút nào thu hút của Hàn Mục đang ngồi ở vị trí lái xe. Cô kinh ngạc hỏi Lộ Hành Chu: "Ngày nào anh Mục cũng dùng chiếc xe này để đi làm hay sao?"
Hàn Mục ở phía trước nghe được nhưng không có phản ứng, Lộ Hành Chu ra vẻ bí ẩn, gật đầu với cô: "Thế nào, rất đẳng cấp đúng không?"
Thực ra, khi Đỗ Nhược chuyển đến ngày thứ hai, cô đã nhìn thấy chiếc xe này ở bãi đậu xe công cộng. Lúc ấy, trong lòng cô đã nghĩ "không ngờ lại có một người giàu có như vậy lại ẩn mình trong một khu dân cư bình thường thế này". Bây giờ, người giàu có trong tâm trí cô đang ở ngay trước mặt, lại là đang lái chiếc xe sang trọng đó nữa.
Đỗ Nhược há hốc mồm nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Thế này thì quá phung phí của trời rồi."
Lộ Hành Chu phụ họa: "Cô cũng nghĩ vậy à? Nhớ lại trước đây, tôi có được một chiếc xe sang trọng, nhưng chỉ để ở trong kho, cũng không dám phung phí của trời giống như anh Mục đây. Vì vậy, tôi rất khâm phục anh ấy."
Đỗ Nhược thì thầm nói: "Nếu tôi là chủ nhân của chiếc xe, để kiếm sống, tôi sẽ trực tiếp đem bán chiếc xe này rồi thích làm cái gì thì sẽ làm cái đó."
Nghe thấy lời của Đỗ Nhược, Hàn Mục vốn đang trầm lặng ở phía trước, gương mặt không thay đổi bỗng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược hoàn toàn không phát hiện ra nhưng Lộ Hành Chu lấy cánh tay đụng vào người cô, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho cô im lặng.
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
Đỗ Nhược xuống xe, cô nhìn chiếc Porsche bắt đầu nhanh chóng chạy đi, vội hỏi Lộ Hành Chu: "Sao vậy? Vì sao hồi nãy anh không cho tôi nói chuyện?"
Lộ Hành Chu vừa dẫn cô đến Đường Viên vừa căn dặn: "Sau này trước mặt anh Mục, không được nói tới chuyện bán xe. Đó là" vảy ngược "của anh ấy." ( "vảy ngược": Giống như điểm yếu hay "vùng cấm")
"Tại sao vậy? Chiếc xe này rất quan trọng à? Nếu nó quan trọng như vậy thì sao anh ấy lại đành lòng dùng nó để kiếm sống?"
"Tôi không biết. Tôi cũng không dám hỏi."
"Anh sợ anh Mục như vậy sao?"
"Không thể nói là sợ. Cơ bản là cảm thấy tôi có hỏi anh ấy cũng sẽ không trả lời."
Đỗ Nhược tự nhủ trong lòng: "Xem ra là tôi đoán không sai, vị đại ca lái xe trái phép này cũng là một người kỳ lạ, nhưng cũng không tệ. So với thiếu nữ mặt lạnh Thành Duyệt Duyệt thích lừa người kia còn tốt hơn. Còn có Lộ Hành Chu, một người dẫn chương trình với đầy những ý tưởng kỳ lạ khiến cho người ta rất khó lòng để phòng thì Hàn Mục đã rất khá. Mặc dù có hơi đơn độc và cô lập nhưng điều đó không có hại đối với cô.
Đến giờ này, Hàn Mục vẫn chưa đi làm. Trong lòng Đỗ Nhược cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không muốn hỏi thêm. Sau khi cô dọn đến, tổng cộng cô cũng không nói được mấy câu với Hàn Mục.
Thừa dịp Hàn Mục đi vào phòng vệ sinh, Đỗ Nhược nhân cơ hội trốn vào phòng của mình.
Nghĩ đến sự cố hồi sáng, Đỗ Nhược thấy kỳ quái. Tại sao công ty truyền thông mới lại đột nhiên bị Cố Uyên mua lại. Cô vội gọi điện thoại cho Bạch Giai Vũ.
Hóa ra, Thẩm Phú Tư đột ngột về quê công tác là bởi vì mỏ quặng ở nhà đã cạn kiệt. Người nhà họ Thẩm muốn mua một mỏ quặng khác nhưng lại không có vốn. Lúc này, Cố Uyên đề xuất rằng hai bên có thể hùn vốn để mua quặng nhưng điều kiện tiên quyết là phải bán công ty truyền thông mới cho anh.
Sau khi cúp điện thoại của Bạch Giai Vũ, Đỗ Nhược thở dài. Cố Uyên thực đúng là nhè lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm hại cô tưởng rằng công ty truyền thông mới đã được tài trợ thành công.
Đỗ Nhược lắc đầu, dẹp hết đống lộn xộn này qua một bên, bật máy tính xách tay của nguyên chủ lên, dự định buổi chiều rảnh rỗi sẽ vẽ hai bức tranh.
Vừa mở phần mềm vẽ và bản phác thảo ra thì phát hiện máy tính bị nổi màn hình xanh. Sau khi khởi động lại cũng y như vậy. Cô cảm thấy ngày hôm nay thực sự rất tồi tệ, muốn làm gì cũng không được. Không còn cách nào, cô bật dịch vụ định vị điện thoại để tìm xem gần đây có chỗ nào sửa máy tính không. Sau khi gọi điện nhờ tư vấn xong, cô cầm máy tính chuẩn bị đội mưa đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa phòng, cô đã nhìn thấy Hàn Mục đang ngồi trong phòng khách uống cái gì đó. Cô lúng túng lên tiếng chào hỏi: "Anh Mục."
Vốn cho rằng Hàn Mục sẽ không để ý tới cô, không ngờ anh ta lại hỏi: "Sao vậy? Máy tính xảy ra chuyện gì sao?"
Đỗ Nhược thầm nghĩ chắc là Hàn Mục nghe được tiếng cô gọi điện thoại vừa rồi: "Dạ, máy tính bị lỗi màn hình xanh, sau khởi động lại nhiều lần cũng không vào được màn hình nền."
Hàn Mục để chén xuống, lấy khăn giấy lau miệng: "Tôi giúp cô xem một chút."