Đèn sáng rực rỡ.
Tại một nhà hàng ngoài trời theo phong cách trang nhã xuất hiện một cô gái xinh đẹp mặc áo trắng, trang điểm tinh tế.
Bà Cố đã đợi rất lâu trên sân thượng tầng hai nhưng vẫn vui vẻ cười nói: "Úy Nhiên, bên này!" Bà Cố vươn nhẹ cánh tay về phía người vừa tới ra hiệu.
Nhìn thấy người phụ nữ mặc áo trắng đi đến gần và ngồi xuống ghế ăn, bà Cố quan tâm hỏi: "Công ty nhiều việc lắm hả? Sao bây giờ con mới đến?"
Hà Úy Nhiên miễn cưỡng giật giật khóe miệng, giả bộ làm ra vẻ thoải mái: "Bác gái, công ty của anh ba chưa tuyển xong nhân viên nên con cũng không có gì bận bịu cả, chỉ là trên đường gặp kẹt xe thôi ạ!"
Hà Úy Nhiên ngoài miệng thì hùa theo nhưng trong đầu cô ta lại xuất hiện hình ảnh Cố Uyên cẩn thận mở cửa xe, che chở cho Đỗ Nhược lên xe. Cô ta đã lái xe một đoạn đường dài phía sau họ, mãi cho đến khi Cố Uyên đưa Đỗ Nhược đi đến khu chung cư. Lúc này, cô ta mới quay đầu xe, đi đến điểm hẹn với bà Cố.
"Công ty không có việc bận à? Vậy tại sao Cố Uyên không đi chung với con? Bây giờ bác gọi điện cho nó." Bà Cố tác hợp cho con trai bà với Hà Úy Nhiên, vì bà biết Hà Úy Nhiên rất ngưỡng mộ Cố Uyên nên bà không tiếc công sức để tạo cơ hội cho họ.
Hà Úy Nhiên vội vàng ngăn cản: "Bác gái, bác đừng quấy rầy anh ba, con là nhân viên cấp dưới nên thong thả nhưng không có nghĩa là anh ba không bận. Bữa cơm này để con ăn chung với bác cũng vui vẻ lắm rồi."
Vì biết rằng dù bà Cố có gọi điện thì Cố Uyên cũng sẽ không đến, vì vậy Hà Úy Nhiên cũng không muốn rước lấy nhục. Hiện giờ, cô ta chỉ muốn biết chuyện liên quan tới Đỗ Nhược, rốt cuộc bà Cố có biết điều đó hay không?
Bà Cố đành phải để điện thoại xuống, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng. Đứa nhỏ này đúng là hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng: "Bác thích đi ăn cơm chung với con hơn, cái tên tiểu tử thúi kia bác không thèm."
Hà Úy Nhiên lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn: "Bác gái, vậy bây giờ chúng ta gọi món nhé!"
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
Bà Cố gật đầu: "Được, cứ gọi món con thích đi. Bữa cơm này bác mời."
Hà Úy Nhiên làm ra vẻ vui tươi và nói với giọng sôi nổi, hoạt bát: "Vậy thì con nghe theo lời bác gái ạ! Con sẽ không khách sáo."
Những món ăn tinh xảo nhanh chóng được đặt lên bàn. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Hà Úy Nhiên dần dần đem chủ đề hướng về phía công ty.
"Bác gái à, hôm nay, mặc dù là ngày đầu tiên con đến làm ở công ty anh ba nhưng con đã phát hiện ra một chuyện." Hà Úy Nhiên giả vờ thần bí nói.
"Ồ!" Bà Cố bị cô ta kích thích, nổi lên lòng hiếu kỳ: "Chuyện gì vậy?"
"À.. Đó là anh ba quá đẹp trai, con phát hiện trong công ty có rất nhiều cô gái thích anh ấy, nhất là cái cô lễ tân nhỏ tên Đỗ Nhược. Cô ta xem anh ba giống như là thần tượng, vừa thấy anh ấy thì mắt đã sáng như sao. Nếu như anh ba nói với cô ta một câu thì vừa quay đầu đi, cô ta đã hưng phấn đến nỗi nắm tay, giậm chân, khẽ hét lên. Trông thật nực cười."
Hà Úy Nhiên không chút giấu giếm nói ra tên của Đỗ Nhược.
"Úy Nhiên! Con đang ghen đúng không?" Bà Cố hiểu rõ cười nói: "Mấy cô gái nhỏ trong công ty như vậy đúng là không biết tự trọng. Mà chuyện này sao nghe lại giống như là fan cuồng theo đuổi thần tượng nhỉ?" Bà Cố ngày thường có chút phản cảm với những người trẻ tuổi mất hết lý trí theo đuổi các ngôi sao nổi tiếng.
Thấy bà Cố không có phản ứng gì đặc biệt đối với từ Đỗ Nhược, Hà Úy Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng biết rõ.
Dường như lúc này, Hà Úy Nhiên đã đoán đúng 99 phần trăm là Cố Uyên đã cố tình dùng Đỗ Nhược để cô ta biết khó mà rút lui. Ngay từ đầu, cô ta đã cảm thấy nghi ngờ, một người phụ nữ mà xét thân phận, không có thân phận, xét năng lực, cũng không có năng lực. Thậm chí nhan sắc cũng bình thường, trang điểm thì chẳng ra làm sao. Dựa vào cái gì lại có thể đến với Cố Uyên chứ?
Chắc chắn không có, chỉ là tình huống cá biệt thôi. Hà Úy Nhiên nhẹ nhàng sơ lược lại nhưng cô ta lại một lượt bôi đen Đỗ Nhược trước mặt bà Cố.
* * *
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, công ty đã tuyển đầy ắp người.
Tất cả nhân tài của các bộ phận khác đều đã có mặt, một số dự án lớn được vận hành, cùng lúc với sự hỗ trợ tài chính của trụ sở chính là tập đoàn Hằng Á.
Người càng lúc càng nhiều. Từ khi công việc kinh doanh bắt đầu mở rộng, công ty nằm nghiêng về phía góc của tòa cao ốc rõ ràng là trở nên chật chội. Các phòng ban khác nhau vì muốn tranh giành một phòng họp duy nhất mà mỗi ngày đều phải tranh cãi với nhau.
Lúc này, phòng hành chính ra thông báo sẽ cho tập thể công ty dời lên tầng 28 của tòa cao ốc.
Sau khi chuyển đến tầng 28, không chỉ diện tích của toàn công ty được mở rộng mà đến quầy lễ tân cũng rộng rãi hơn trước rất nhiều. Tương ứng với việc đó, Đỗ Nhược không còn là "Thần giữ cửa" duy nhất trong công ty nữa, cô đã có cộng tác. Đó cũng là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học, tên là Mạnh Thanh Thanh.
Lễ tân không chỉ đảm nhiệm công việc lễ tân mà còn hàng loạt việc linh tinh như gửi và nhận email, in ấn và sao chép tài liệu, ghi danh nhân viên, quản lý đồ dùng văn phòng.. đều thuộc công việc của lễ tân.
Vì vậy, Hà Úy Nhiên và Đỗ Nhược tất yếu phải có tiếp xúc trực tiếp.
Cũng đều là nhân viên lễ tân, nhưng rõ ràng Hà Úy Nhiên đối xử với Đỗ Nhược và Mạnh Thanh Thanh khác nhau.
Ví dụ, trong giờ nghỉ trưa, cô ta đến trung tâm mua sắm gần đó để đi dạo. Khi về ngang qua quầy lễ tân với bộ mỹ phẩm mới mua, cô ta tiện tay sẽ đưa món quà mẫu tặng cho Mạnh Thanh Thanh. Nhưng nếu có tài liệu muốn phân loại hay sao chép, đóng thành quyển thì cho dù Đỗ Nhược có bận thế nào đi nữa cô ta cũng sẽ không tha. Hà Úy Nhiên vẫn nhân cơ hội mà giao việc cho Đỗ Nhược và yêu cầu cô nhất định phải hoàn thành.
Xưa nay, Hà Úy Nhiên không che giấu xuất thân, sự kiêu ngạo và sở thích của bản thân.
Trong vòng vài ngày, việc Hà Úy Nhiên không thích Đỗ Nhược là điều mà hầu hết mọi người trong công ty đều biết. Dù không biết tại sao nhưng điều đó không ngăn cản được một số người trong tiềm thức muốn xa lánh Đỗ Nhược vì những lời dè bỉu của Hà Úy Nhiên.