Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 80

Cô cũng vội vàng xuống xe, đuổi theo giải thích với Cố Uyên: "Em không có nghĩ như vậy mà!"

"Vậy em nghĩ như thế nào?" Thấy mặt cô đỏ hết lên, Cố Uyên không nhịn được trêu chọc.

"Em.. em không có nghĩ gì cả." Cô quay người lại, vô thức tăng tốc độ đi về phía trước.

Đi được một đoạn đường ngắn, cô không thể không dừng lại.

Phía trước mặt, cô không biết đi đường nào.

Đỗ Nhược quay đầu nhìn lại thì thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, khoanh tay, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn cô. Rõ ràng là đang trêu chọc cô đây mà.

"Ha ha ha!" Rốt cuộc Cố Uyên không nhịn được cười ra tiếng, một đêm mệt mỏi dường như bị quét sạch không còn.

Cố Uyên đi lên trước: "Được rồi, lên lầu thôi, còn cần em phải hỗ trợ đào Candy lên."

Bước vào căn hộ của Cố Uyên, trái tim vẫn luôn treo lên của Đỗ Nhược cuối cùng cũng được thả lỏng.

Căn nhà to như vậy nhưng không phải chỉ có mỗi một mình Cố Uyên và Candy mà còn có hai dì giúp việc.

Cố Uyên dặn dò mấy dì giúp việc dọn bữa sáng đã chuẩn bị sẵn vào phòng ăn. Rồi nói với Đỗ Nhược đang tò mò nhìn cách trang trí căn phòng: "Cùng đi gọi Candy với anh đi."

Đỗ Nhược cảm thấy biệt thự cao cấp này giống như mê cung, không có anh dẫn dắt, chỉ sợ cô sẽ lạc đường mất.

Nhiều đứa trẻ ba tuổi đúng là rất mê ngủ, như vậy mới có thể lớn lên được. Hơn nữa, còn bởi vì Candy không có ba mẹ hoặc là ông bà ở bên cạnh gọi dậy, hôm trước nháo đến khuya mới đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm, dì giúp việc và Cố Uyên gọi nữa ngày cũng không gọi được Candy. Thế nhưng, sau khi con bé nghe thấy tiếng của Đỗ Nhược, lại tỉnh táo một cách thần kỳ, lanh lẹ rời khỏi giường mặc quần áo.

Đợi Candy ngồi vào bàn, nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, bĩu môi: "Cháu không muốn ăn."

"Không được, cần phải ăn bữa sáng." Cố Uyên đem sữa bò và một miếng bánh mì có mức đến trước mặt Candy: "Không ăn cơm cho ngoan thì hôm nay cháu đừng hòng đi đâu cả."

Candy uất ức bụm miệng: "Cậu không tốt một chút nào cả, bà luôn dỗ cháu ăn cơm."

"Ăn cơm mà còn muốn dỗ, vậy thì cậu nghĩ là cháu không cần phải ăn nữa. Cháu ăn cơm cho bản thân hay là ăn cho người khác." Giọng của Cố Uyên rõ ràng là nghiêm khắc hơn một chút.

Đỗ Nhược nhìn bộ dáng sắp khóc của cô bé, vội vàng nói: "Candy này, chị có làm cơm nắm Peppa cho em. Em có muốn ăn không?"

Đôi mắt cô bé đột nhiên sáng lên, cả giọt nước mắt nhạt nhòa cũng được thu lại, nhìn Đỗ Nhược đầy mong đợi.

Ánh mắt Cố Uyên hiện lên một màu sắc khác, Peppa không phải là người nổi tiếng trên mạng sao? Cơm nóng có hình dạng người nổi tiếng trên mạng có phải là trông hơi đáng sợ không? Đừng có dọa trẻ con sợ chứ!

Cơm nắm được làm chưa lâu, hộp cơm được Đỗ Nhược đậy rất kĩ nên sau khi mở nắp ra vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ hơi ấm, rất thích hợp cho trẻ con ăn.

Candy nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của bốn thành viên trong gia đình Peppa, đôi mắt chớp chớp, dáng vẻ gấp không chờ nổi muốn ăn.

"Sao lại là bốn con heo? Chẳng phải nói bên trong là người nổi tiếng sao?" Cố Uyên không nhịn được hỏi.

Đỗ Nhược ngạc nhiên, trong lúc nhất thời có chút khó hiểu.

Bé Candy chỉ vào con Peppa màu hồng, tức giận lớn tiếng nói với Cố Uyên: "Là heo, Peppa là con heo. Hôm qua, cháu đã nói với cậu là heo cơ mà!"

Peppa là heo sao? Nó không phải là một người nổi tiếng trên mạng với đôi mắt to và làn da nhẵn nhụi được bảo hộ kĩ lưỡng hay sao? Cố Uyên sững sốt.

Lúc này, Đỗ Nhược mới hiểu rõ được ý của Cố Uyên, không nhịn được run run bả vai trộm cười nhưng càng cười càng say. Rốt cuộc, không kiềm chế được mà cười ra tiếng.

"Rất buồn cười sao?" Cố Uyên lạnh lùng nhìn cô.

Cô lập tức cảm giác được lông tơ dựng đứng lên, vội thu biểu cảm lại, cúi đầu cắn môi sợ mình lại cười nữa.

"Bàn chuyện chính sự." Cố Uyên dứt khoát nói sang chuyện khác. Tập đoàn bên kia có một ít vấn đề cần phải xử lý cho nên anh muốn đi công tác hay ngày. Ban đầu, anh muốn dời kế hoạch đi công viên giải trí lại, ai ngờ bé Candy lại không vui cho nên có thể phiền em mang bé con đi chơi không? Hôm qua, anh thức đêm để xử lý chuyện của tập đoàn bên kia. Thế nhưng kết quả vẫn cần phải tự mình giải quyết.

Đỗ Nhược do dự: "Như vậy không tốt lắm đâu. Anh không lo lắng khi em dẫn con bé đi chơi nhưng em cũng không yên tâm với chính mình. Nếu có chuyện gì xảy ra với Candy thì em cũng không thể nào đảm đương nổi."

Bé Candy ôm lấy cánh tay của Đỗ Nhược: "Chị ơi, em không đi chơi nữa. Chị ở nhà chơi với em được không?"

"Này.. Cái này.." Nhìn vẻ mặt chờ mong của cô bé, Đỗ Nhược có chút không biết nên từ chối như thế nào.

"Nếu được thì hai ngày nay em có thể ở đây với bé Candy không? Nếu con bé nhất định phải đi ra ngoài chơi thì cũng không cần lo lắng. Anh sẽ căn dặn bảo mẫu và vệ sĩ đi theo." Trong ánh mắt Cố Uyên và bé Candy đều lộ ra vẻ mong đợi, chỉ khác là một cái thể hiện rõ ra còn một cái ẩn sâu bên trong.
Bình Luận (0)
Comment