"Đỗ Nhược, em đã nghe hết rồi, cảm ơn chị! Thật.. thật xin lỗi." Ngoài sự chân thành, giọng điệu của Trình Vi còn có một chút nặng nề.
Đỗ Nhược nhìn thấy Trình Vi, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút, cô nghiêng đầu cười: "Cảm ơn thì được nhưng vì sao lại muốn xin lỗi tôi?"
Tâm trạng Trình Vi có chút trầm xuống: "Nếu không phải vì em, chị và Mạnh Thanh Thanh sẽ không xảy ra mâu thuẫn."
Đỗ Nhược nghe xong, hờ hững đảo đôi mắt to: "Cách làm việc của tôi và cô ta khác nhau, không phải vì cô mà còn vì những chuyện khác. Đây là mâu thuẫn giữa tôi và cô ta, cô không cần để trong lòng."
Trình Vi lắc đầu: "Không phải, chị không biết chuyện bên trong. Mối quan hệ giữa em và Mạnh Thanh Thanh không phải đơn thuần chỉ là bạn đồng nghiệp. Lần này, Mạnh Thanh Thanh cố tình nhắm vào em nên mới không thèm để ý đến sổ ghi chép, tính em về sớm tám ngày."
Đỗ Nhược ngạc nhiên nói: "Vì sao vậy? Cô và cô ta?"
Trình Vi tự cười nhạo: "Bởi vì em và cô ta có chung một người cha."
Đỗ Nhược trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trình Vi, cô không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy từ chính miệng cô ấy nói ra.
Thậm chí Trình Vi còn không thèm nói rằng Mạnh Thanh Thanh là em gái cùng cha khác mẹ của cô ấy. Điều này cho thấy cô ấy đang có ác cảm nặng nề với Mạnh Thanh Thanh.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là Trình Vi và Mạnh Thanh Thanh chỉ cách nhau một tuổi, điều đó có nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết.
"Gần trưa rồi, mình vừa ăn vừa nói chuyện nhé." Trình Vi đề nghị.
Trên bàn ăn, Đỗ Nhược mới biết được toàn bộ câu chuyện.
Sau khi bố mẹ Trình Vi kết hôn, phải mất 3 năm sau mới có Trình Vi. Không lâu sau khi Trình Vi chào đời, một người phụ nữ ôm con đến trước cửa và nói rằng cha của đứa trẻ là ông Trình. Đây chính là mẹ con Mạnh Thanh Thanh. Mẹ của Trình Vi là một người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ nên sau khi biết ông Trình dan díu với người phụ nữ khác, bà đã lập tức ly hôn với ông ta.
"Mấy năm nay, không biết vì sao, người đàn ông đó đột nhiên lấy lòng em. Mạnh Thanh Thanh đương nhiên là tức giận nên luôn tìm cách gây phiền phức cho em. Làm sao mà ngờ được em và cô ta lại có thể vô tình xin vào cùng một công ty chứ? Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, em đã đoán được rằng cuộc sống của em trong công ty sẽ không thể nào yên ổn. Không ngờ rắc rối lại không tìm đến em mà lại tìm đến chị trước." Trình Vi nói xin lỗi.
Sau khi nghe Trình Vi nói, Đỗ Nhược nghĩ đến những gì đã xảy ra trước đó - thái độ kì lạ của Mạnh Thanh Thanh khi biết được Trình Vi sẽ trở thành nhân viên chính thức. Và sự căm ghét một cách khó hiểu của Mạnh Thanh Thanh đối với Trình Vi thường ngày, lần này đều có lời giải thích. Cô không cảm thấy mình gánh chịu tai họa không đáng có thay cho Trình Vi, đó là do cách làm việc của Mạnh Thanh Thanh có vấn đề, chẳng qua là do sự việc của Trình Vi nên mới bùng phát.
Bên này, Đỗ Nhược và Trình Vi đang yên ổn thì bên kia Mạnh Thanh Thanh bị An Nhã răn dạy một trận. Cô ta quay lại quầy lễ tân với tâm trạng u ám thì tình cờ gặp Hà Úy Nhiên đang muốn mời cô ta đi ăn trưa.
Mạnh Thanh Thanh nhìn món ăn phương tây tinh xảo trước mặt, cô ta có chút ngượng ngùng: "Quản lý Hà, cô hào phóng quá, chúng ta chỉ là ăn một bữa cơm trưa thôi mà."
Hà Úy Nhiên không thèm để ý, cười nói: "Đây không chỉ là một bữa trưa đơn giản, tôi muốn từ chức. Trong công ty, tôi cũng không có ai thân thiết cả. Duy có mình cô là tôi tiếp xúc nhiều nhất. Vì vậy, cô cứ coi như đây là bữa cơm chia tay giữa hai chúng ta đi."
"Cô phải đi sao? Vì sao vậy?" Mạnh Thanh Thanh khẽ ngạc nhiên kêu lên.
Vẻ mặt Hà Úy Nhiên hơi chua xót: "Chắc là cô phải biết lý do tại sao tôi đến công ty của tổng giám đốc Cố."
Ánh mắt Mạnh Thanh Thanh lóe lên, rồi ngập ngừng gật đầu. Cô ta biết Hà Úy Nhiên con gái lớn của tập đoàn Hà thị, sau khi tốt nghiệp lại không vào công ty của gia đình mà đi làm ở công ty mới của Cố Uyên. Đương nhiên, không cần phải nói thêm về lý do. Nhiều người trong công ty lặng lẽ coi Hà Úy Nhiên là bà chủ tương lai.
Hà Úy Nhiên mất mát nói: "Cố Uyên đã có bạn gái khác."
Nghe vậy, Mạnh Thanh Thanh không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hà Úy Nhiên nói rằng Cố Uyên đã bỏ rơi mình, nhưng Cố Uyên lại là sếp của cô ta nên cô ta thực sự không biết phải an ủi Hà Úy Nhiên như thế nào.
Hà Úy Nhiên không quan tâm đến phản ứng của Mạnh Thanh Thanh, cô ta chán nản vừa dầm đĩa salad vừa hỏi: "Cô có biết bạn gái mới của Cố Uyên là ai không?"
Mạnh Thanh Thanh càng cảm thấy ngượng ngùng: "Quản lý Hà, làm sao tôi biết được.."
Hà Úy Nhiên khẽ cười, khóe miệng cong lên một vòng cung giễu cợt: "Cô biết người này, là Đỗ Nhược."
"Đỗ Nhược! Làm sao có khả thể chứ?" Mạnh Thanh Thanh kinh ngạc trợn to hai mắt.
"Có cái gì mà không thể, Đỗ Nhược còn trẻ đẹp, lại có ý đồ leo lên trên, cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng tôi chỉ là.." Ý tứ hàm súc trong lời nói của Hà Úy Nhiên rất rõ ràng.
Sắc mặt Mạnh Thanh Thanh dần dần trở nên khó coi, đúng vậy, xem ra không có gì là không thể!
Mỗi khi Đỗ Nhược gặp khó khăn đều khéo léo giành lại tình thế, suy nghĩ kĩ một chút thì thấy lần nào cũng có bóng dáng của Cố Uyên.
Khi hai người đang cùng một đẳng cấp với nhau thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra nhưng khi họ phát hiện người khác, ở một phương diện nào đó, đang lặng lẽ đạp trên đầu mình thì sẽ không thể không xuất hiện cảm giác ganh ghét, đố kị về mặt tâm lí. Đặc biệt nếu người này cũng đã từng có mâu thuẫn với mình, sự không cam tâm trong lòng có thể sẽ phóng đại vô hạn, chuyển từ ghen tị thành hận thù.
Đây cũng chính là tâm lí của Mạnh Thanh Thanh lúc này, cô ta không khỏi tức giận nói: "Sao cô ta lại có thể không biết xấu hổ như vậy, dám chen chân vào tình cảm giữa cô và tổng giám đốc Cố chứ!"
Hà Úy Nhiên cười khổ: "Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới nữa."
Mạnh Thanh Thanh cảm thấy cô ta và Hà Úy Nhiên có cùng một kẻ thù không đội trời chung nên mỗi quan hệ cũng tự nhiên thân thiết hơn trước. Vì vậy, rất nhiều lời không tự chủ được đã thổ lộ ra hết với cô ta.
Hà Úy Nhiên cũng hùa theo lời Mạnh Thanh Thanh nói phụ họa thêm vài câu, cô ta nói rất khéo léo, chỉ một vài câu nói đã khiến Mạnh Thanh Thanh moi hết tâm can ra mà kể hết với cô ta.
Mạnh Thanh Thanh đã đem hết những chuyện xảy ra vào buổi sáng kể với Hà Úy Nhiên, cuối cùng còn nói: "Vốn dĩ, mọi chuyện có thể đem ra bàn bạc với tôi thì cô ta nhất quyết đòi phải kiểm tra lại. Đúng lúc bị tổng giám đốc Cố nghe được. Vì chuyện này mà tôi bị giám đốc An dần cho một trận. Tôi vẫn đang trong thời gian thử việc, không biết sau chuyện này còn có thể thuận lợi mà chuyển chính thức được không nữa." Trong lúc nói, trong lòng cô ta lại nghĩ đến Trình Vi, người sẽ được chuyển thành nhân viên chính thức.
Trình Vi có thể chuyển thành nhân viên chính thức, là bởi vì có sự nhúng tay của Đỗ Nhược. Mà lần này nếu cô ta không thể chuyển thành nhân viên chính thức, chỉ sợ cũng là bởi vì Đỗ Nhược. Thù mới hận cũ cộng lại với nhau đã khiến cho cô ta sinh ra một cỗ hận mãnh liệt đối với Đỗ Nhược.
Hà Úy Nhiên tỏ vẻ quan tâm bảo: "Lần này cô bị Đỗ Nhược bắt được sai lầm, vốn dĩ cũng không có gì cả. Chỉ là bị phê bình một trận. Nhưng cô hãy suy nghĩ kĩ lại, người đứng sau lưng cô ta chính là Cố Uyên. Nếu Đỗ Nhược cố tình nhắm vào cô, nói một cách khó nghe, tôi nghĩ cô nên chuẩn bị tâm lí vừa làm vừa tìm việc khác đi. Nếu không tìm được công việc ưng ý, cô có thể đến tìm tôi. Lúc đó, tôi sẽ xem lại Hà thị coi liệu có công việc nào phù hợp với cô không."
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
Mạnh Thanh Thanh nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa cảm động: "Quản lí Hà, cảm ơn cô, tôi thật may mắn khi quen biết cô ở công ty này."
Hà Úy Nhiên mỉm cười đầy thiện ý nhưng ở chỗ Mạnh Thanh Thanh không nhìn thấy, cô ta lén lút bĩu môi, sự chế nhạo trào lên qua ánh mắt.