Hà Úy Nhiên bị anh hai của mình quát trước mặt mọi người, cảm thấy mất mặt vô cùng. Cô ta nhìn Hà Siêu Nhiên với vẻ mặt khó hiểu. Mình đã nói sai cái gì sao?
Hà Siêu Nhiên lộ rõ vẻ mặt không thể kiên nhẫn, nén lửa giận xuống lạnh lùng cảnh cáo: "Sau này, chuyện của công ty anh, em bớt nhúng tay vào đi!"
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
Môi của Hà Úy Nhiên run lên khi nghe những lời đó, cô ta không ngờ anh hai của mình lại nhẫn tâm như vậy, nhất là trước mặt Cố Uyên, chuyện này làm sao cô ta có thể chịu đựng nổi!
Nghĩ đến điều này, Hà Úy Nhiên không kiềm chế được, bất giác nhìn về phía Cố Uyên.
Người đàn ông mà cô ta hao tâm tổn sức muốn chiếm được, lúc này đang đứng bên cạnh Đỗ Nhược với tư thế tuyên bố chủ quyền, trong mắt, trong lòng đều là Đỗ Nhược, thậm chí anh ta còn không thèm đoái hoài đến mình dù chỉ là một chút.
Không biết là Hà Úy Nhiên cảm thấy mất mát nhiều hơn hay là vẫn còn một chút may mắn. Cô ta nhắm mắt, vơ lấy túi xách rồi chạy nhanh ra ngoài.
Hà Siêu Nhiên nhìn thấy dáng vẻ chật vật của em gái, trên mặt tràn đầy u ám. Đứa em gái này khiến anh ta không khỏi càng ngày càng lo lắng! Vốn dĩ, mục đích hôm nay anh ta đến đây là để nói chuyện với Trác Viễn về việc phân chia quyền lợi của dự án. Không ngờ, sự xuất hiện của Hà Úy Nhiên đã khiến anh ta vừa mất vợ vừa mất quân. Anh ta nhìn chằm chằm Trác Viễn, hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người đuổi theo Hà Úy Nhiên.
Hai anh em nhà họ Hà vừa rời khỏi thì Thịnh Hạ và tổng biên tập Kim cũng tiện thể cáo từ.
Trước khi rời đi, Thịnh Hạ vô cùng ngại ngùng: "Đỗ Nhược, rất xin lỗi, lần này cũng tại chị nghe lời nói từ một phía. Nếu như em không ngại, hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác lần sau."
Đỗ Nhược có ấn tượng khá tốt với Thịnh Hạ, trong lòng cũng biết lúc trước Thịnh Hạ bị Hà Úy Nhiên lừa dối nên không để bụng trả lời: "Nhất định sẽ còn cơ hội."
Trong nháy mắt, tám người đã rời đi phân nửa, chỉ còn lại Đỗ Nhược, Cố Uyên, Trác Viễn và một người đàn ông trầm ngâm ngồi xem cuộc vui không nói một lời.
Đúng lúc này, người đàn ông đi tới, anh rất hứng thú nhìn Cố Uyên và Đỗ Nhược rồi cười khẽ: "Chú ba, đây chắc là vợ chưa cưới tin đồn của chú. Không ngờ cô ấy lại là một cô gái tài sắc vẹn toàn, được lắm, đúng là giấu đủ kĩ!"
"Em dâu tương lai, làm quen một chút được không? Anh là Trần Thừa, anh hai của Cố Uyên." Người đàn ông đưa tay về phía Đỗ Nhược, đôi mắt đào hoa phóng điện loạn xạ.
Đỗ Nhược ngơ ngác chớp mắt, tự hỏi có nên lên tiếng giải thích hiểu lầm không. Lúc này, Cố Uyên chợt bước tới, hất tay Trần Thừa ra, cười mắng: "Đứng đắn một chút!"
Anh quay đầu lại, giới thiệu với Đỗ Nhược: "Đây là anh em kết nghĩa tốt của anh, anh hai Trần Thừa." Anh chỉ vào Trác Viễn: "Người này chắc em đã biết, anh cả Trác Viễn."
Đỗ Nhược vừa nhìn thấy đã biết cô lại phải chơi trò diễn kịch với Cố Uyên. Cô nhìn hai người đàn ông trước mặt rõ ràng là rất thân với Cố Uyên, ngượng ngùng nói: "Anh cả, anh hai, hai anh khỏe không?"
Trác Viễn hưởng thụ gật gật đầu, đôi mắt sắc sảo sau cặp kính cận dịu dàng hẳn lên, anh trêu chọc nói: "Tôi tự nghĩ, sao hôm nay Cố Uyên lại vội vã bắt tôi ra mặt, bình thường tính tình chú đâu có như vậy, hóa ra là vì em dâu, người đẹp bí ẩn Ngó sen trên Weibo đây mà."
Đỗ Nhược còn chưa kịp phản ứng, Cố Uyên đã nhướng mày nói: "Anh cả, mới vừa gặp mặt, Đỗ Nhược đã tặng anh món quà lớn. Anh làm anh lớn, chẳng lẽ lại qua loa vậy sao?"
Trác Viễn bật cười, chỉ chỉ ngón tay vào Cố Uyên: "Chưa gì đã vội vàng bênh vực rồi sao? Chú yên tâm, tôi nhất định sẽ không bạc đãi Đỗ Nhược."
Lúc này, Cố Uyên mới sẵn dịp khoe mẽ với Đỗ Nhược: "Em nghe rồi chứ, không cần khách sáo với bọn họ."
Trần Thừa góp vui nói: "Đúng vậy, sau này là người trong nhà rồi, có điều gì cần giúp đỡ, cứ việc nói với bọn anh".
Đối với việc Trác Viễn và Trần Thừa cố ý lấy lòng, dù Đỗ Nhược biết bọn họ đã nhầm người nhưng vẫn không thể nhịn được cười rộ lên.
Nụ cười này khiến người ta lưu luyến không thể rời mắt đi được, khuôn mặt tỏa sáng như mặt trời, kèm theo má lúm đồng tiền và đôi mắt cong cong, vừa nhìn đã thấy ngọt ngào đáng yêu. Nó khiến người ta vô cớ nghĩ đến một loài động vật nhỏ vô hại, lông xù đang làm nũng.
Khi nhìn thấy điều đó, Trác Viễn và Trần Thừa đều vô cùng kinh ngạc, họ không ngờ rằng cái tên Cố Uyên già đầu kia lại thích dạng người đáng yêu kiểu như vậy.
Cười đùa đủ rồi, Trác Viễn nhìn về phía mọi người, hỏi: "Bây giờ ở đây đều là người một nhà. Hôm nay lại có Đỗ Nhược, sao chúng ta không gọi chú tư đến cùng nhau tụ tập một thể?"
Cố Uyên liếc nhìn Đỗ Nhược một cái, rõ ràng là cô ấy đang khó xử: "Lần sau đi, hôm nay giải tán ở đây thôi, mọi người cứ đi chơi vui vẻ!"
Trong lòng Trác Viễn và Trần Thừa biết rõ rằng Cố Uyên đang muốn ở một mình với Đỗ Nhược. Vì vậy, họ không khỏi lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý, cả đám đều nhanh chóng rút quân.
"Tôi cũng phải đi rồi." Đỗ Nhược thấy mọi người đã rời khỏi nên cảm thấy không cần phải giả bộ thân mật nữa. Nghĩ đến tin đồn vẫn chưa lắng xuống trong công ty, cô vội vàng lùi lại một bước, muốn xoay người rời khỏi.
"Muốn đi đâu?" Cố Uyên nắm lấy cổ tay Đỗ Nhược, thuận thế đem người kéo lại.
"Anh làm gì vậy?" Đỗ Nhược hoảng sợ kêu lên, bước chân loạng choạng, suýt chút nữa ngã vào vòng tay của Cố Uyên.
"Anh đã đợi lâu như vậy, cũng đến lúc em nên cho anh câu trả lời rồi chứ?" Ánh mắt trong trẻo của Cố Uyên khóa chặt Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược cắn môi, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ căng thẳng: "Được, hôm nay chúng ta sẽ nói rõ ràng!"