Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 3



Lý Trạch Lâm cảm thấy đề nghị này không tệ, dù sao cậu cũng không thể chỉ trông đợi vào công việc diễn viên được.

Hiện tại nếu tiếp tục làm ở quán bar cũng không phải là sự lựa chọn đúng đắn, chi bằng làm giúp việc cho Yên Vân Hạ có khi lại là chuyện tốt.

Lý Trạch Lâm không phủ nhận mình đối với Yên Vân Hạ có chút tâm tư không đứng đắn, nhưng cậu biết mình đối với cô có khoảng cách lớn.

Chi bằng từ từ tiếp cận, biết đâu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì sao?
Ma xui quỷ khiến thế nào, Yên Vân Hạ lại không nỡ nói rằng mình chỉ đùa cậu thôi.

Thậm chí, cô còn có chút mong chờ.

Yên Vân Hạ nhướn mày hỏi lại:
- Cậu chắc chứ? Làm giúp việc cho tôi tuy sẽ có thêm lương, nhưng vất vả lắm đấy.

Lý Trạch Lâm gật đầu chắc nịch.

Từ nhỏ đã phải sống tự lập, chuyện nấu ăn hay dọn dẹp đối với Lý Trạch Lâm chẳng có gì khó khăn cả, thậm chí còn vô cùng quen thuộc là đằng khác.

Lý Trạch Lâm nghiêm túc khẳng định:

-Tôi chắc chắn.

Chỉ cần chị Vân Hạ giúp tôi giữa bí mật thì việc gì tôi cũng làm được hết.

Yên Vân Hạ cảm thấy bản thân mình hình như có chút xấu xa.

Một người con trai hiền lành, dễ tin người như vậy bị cô lừa tới thê thảm, thậm chí còn sẵn sàng gán thân làm giúp việc trả nợ nữa chứ? Nhưng hiện tại quả thực Yên Vân Hạ đang rất cần một người phụ trách việc ăn uống, dọn dẹp trong nhà.

Bên môi giới vẫn chưa tìm được người phù hợp, Yên Vân Hạ cảm thấy nếu Lý Trạch Lâm đã quyết tâm như vậy thì cứ để cậu thể hiện xem sao.

Cô lấy từ trong túi xách ra một chùm chìa khóa, đưa cho Lý Trạch Lâm:
- Biệt thự số 6 khu Tản Vân Cư.

Sáng sớm mai cậu đến sớm giúp tôi dọn dẹp và chuẩn bị bữa sáng.

Yên Vân Hạ nói xong liền rời khỏi phòng họp, để Lý Trạch Lâm ở đó với dáng vẻ bán tín bán nghi.

Cậu vậy mà thực sự đồng ý chấp nhận cảnh gán thân trả nợ sao? Có điều Lý Trạch Lâm lại không cảm thấy chuyện này tệ chút nào, nắm chặt chùm chìa khóa trong tay, khóe môi cậu không khỏi cong lên một nụ cười như có như không.

Sáng sớm hôm sau, Lý Trạch Lâm theo đúng lời dặn của Yên Vân Hạ mà tới nhà cô.

Căn biệt thự rộng lớn với màu be là chủ đạo, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

Có điều khi nhìn thấy đống sách báo, tạp chí cùng quần áo vứt lung tung trên sô pha, Lý Trạch Lâm lại cảm thấy hình như mình đánh giá sai Yên Vân Hạ rồi.

- Sức bày bừa cũng thật tốt.

- Lý Trạch Lâm âm thần tán thưởng.

Cậu thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu xắn tay áo lên dọn dẹp, đem sách báo xếp ngay ngắn trên bàn.

Quần áo vứt bừa bãi cũng được nhặt vào trong giỏ đồ đem đi giặt.

Lý Trạch Lâm lau dọn qua một lượt, chẳng mấy chốc phòng khách đã trở nên sáng bóng.

Nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ sáng, Lý Trạch Lâm bắt đầu vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho Yên Vân Hạ.

Tủ lạnh chỉ còn ba quả trứng và vài lát bánh mình nên Lý Trạch Lâm chỉ có thể làm bánh mì kẹp cho Yên Vân Hạ.


Lý Trạch Lâm trong lòng thầm toan tính lát nữa phải nhắc nhở Yên Vân Hạ đi siêu thị mới được.

Chuẩn bị xong xuôi, cậu đun thêm một cốc sữa nóng cho Yên Vân Hạ rồi bày biện đồ ăn ra bàn.

Có điều hình như chủ nhân của căn nhà vẫn chưa có định thức giấc.

Lý Trạch Lâm đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nhấc chân lên gọi cô dậy.

- Anh trai, anh làm gì trong nhà mẹ Vân Hạ vậy?
Lý Trạch Lâm vừa đặt chân lên tầng 2 thì phát hiện ra một cô bé mặc đồ khủng long đáng yêu đang ôm theo chú gấu bông nhỏ dụi mắt nhìn mình.

Cô bé thoạt nhìn chỉ mới 2 - 3 tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu khiến cho người ta muốn nhéo một cái.

Nghe cô bé gọi Yên Vân Hạ là mẹ, Lý Trạch Lâm bỗng nhiên cảm thấy toàn thân cứng đờ.

Chuyện gì xảy ra thế này?
Yên Vân Hạ vậy mà đã có con rồi… Nếu như vậy, cô để một người con trai như Lý Trạch Lâm tùy tiện vào nhà làm giúp việc, có phải là phóng khoáng quá rồi không? Đột nhiên trong lòng Lý Trạch Lâm bừng bừng tức giận một cách khó hiểu.

Cậu nắm chặt tay lại, cố gắng mỉm cười với cô bé kia:
- Anh là nhân viên của mẹ em.

Mẹ em có phải vẫn chưa dậy không? Hay là chúng ta cùng đi gọi cô ấy nhé?
Bé con đương nhiên không nghi ngờ gì, nhanh chóng gật đầu.

Bé dẫn Lý Trạch Lâm đến căn phòng ở cuối hàng lang, ngoan ngoãn giới thiệu:
- Đây là phòng của mẹ Vân Hạ.

Anh trai, em muốn đi đánh răng đã, anh tự gọi mẹ Vân Hạ dậy nhé.

Bé con nói xong liền ôm theo gấu bông chạy biến về phòng mình, để Lý Trạch Lâm đờ đẫn đứng ở đó.

Lý Trạch Lâm có gan bước lên lầu, nhưng khi đến phòng của Yên Vân Hạ thì lại cảm thấy ngại ngùng.

Có điều bây giờ không còn sớm nữa, nếu không gọi cô dậy thì chắc chắn Yên Vân Hạ sẽ đi làm muộn.

Cuối cùng, Lý Trạch Lâm vẫn đưa tay lên gõ cửa:
- Chị Vân Hạ, chị đã dậy chưa?
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Lý Trạch Lâm hơi nhíu mày, lại gõ thêm một lần nữa, gọi tiếp:
- Chị Vân Hạ, không còn sớm nữa, mau dậy thôi.


Có vẻ như Yên Vân Hạ chính là con sâu ngủ trong truyền thuyết.

Cho dù Lý Trạch Lâm gõ cửa hay gọi thế nào cũng không khiến cô nhúc nhích.

Lý Trạch Lâm đắn đo một hồi liền lấy hết can đảm mở cửa bước vào.

Phòng ngủ của Yên Vân Hạ rất rộng, bên ngoài còn có thêm một ban công nhỏ là nơi cô thường nghỉ ngơi, ngắm thành phố mỗi khi đêm xuống.

Yên Vân Hạ vẫn đang ngủ say trên giường, nhưng điều làm Lý Trạch Lâm bất ngờ nhất chính là dáng ngủ của cô.

Cậu đã tưởng tượng ra nhiều tình cảnh khi bước vào phòng, tình huống xấu hổ nhất cũng đã nghĩ đến, nhưng kinh ngạc thế này thì Lý Trạch Lâm cũng chưa hình dung ra.

Chăn bị Yên Vân Hạ vo thành một cục rồi đạp rơi lung tung dưới đất, gối thì một chiếc dưới chân giường, một chiếc mấp mé sắp rơi, chân cô chỉ thiếu điều xếp thành hình chữ đại mà thôi.

Không những vậy cô nàng còn phát ra tiếng gáy khe khẽ, có lẽ là do công việc áp lực, không ngủ đủ giấc làm ảnh hưởng.

Lý Trạch Lâm rất muốn cười, lại nghĩ đến dáng vẻ của cô lúc ở công ty chỉ đạo, giao nhiệm vụ cho nhân viên và lần đầu hai người gặp mặt.

- Đúng là khác nhau một trời một vực.

– Cậu cảm thán.

Yên Vân Hạ ngủ say, ngay cả khi Lý Trạch Lâm đến gần mình vẫn chẳng mảy may hay biết, thậm chí còn thoải mái thở hắt một tiếng, xoay người đá văng nốt chiếc gối ôm xuống đất, tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp, kỳ thực khiến cho người khác cảm thấy hoang mang vô cùng.

Nếu nhân viên Viễn Ảnh biết việc này, chắc chắn hình ảnh về boss Yên sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.

Lý Trạch Lâm nhặt tấm chăn từ dưới sàn lên, đắp cho cô.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại muốn chạm vào gương mặt Yên Vân Hạ.

Ngón tay phác họa những đường nét trên gương mặt cô một cách nhẹ nhàng, Lý Trạch Lâm cảm thấy có cái gì rất nhẹ, giống như một sợi tơ gãi vào trái tim mình


Bình Luận (0)
Comment