Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 65



Số điện thoại này Yên Vân Hạ vừa mới mua gấp sáng nay để tiện bề liên lạc với mọi người ở nhà, cũng không có nhiều người biết.

Do đó khi thấy cuộc gọi này, đôi mày xinh đẹp của cô không khỏi nhíu lại khó hiểu.

Tuy nhiên Yên Vân Hạ vẫn chủ động bắt máy.

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói dịu dàng đã vang lên:
- Xin hỏi có phải là số máy của cô Yên Vân Hạ không?
Đây là khung giọng của những người phụ nữ tầm độ tuổi trung niên.

nếu Yên Vân Hạ đoán không lầm thì là vậy.

Số điện thoại trên màn hình cũng là mã liên lạc tại Mỹ, Yên Vân Hạ nén tiếng thở dài, chậm chạp đáp lại:
- Vâng, tôi là Yên Vân Hạ đây.

Không biết tôi có thể giúp gì được cho bà?
- Vân Hạ, tôi là Niên Tư - mẹ kế của Lý Trạch Lâm.

- Ở bên kia, Niên Tư nhẹ nhàng đáp lại.

Nhắc tới hai từ ‘mẹ kế’, chính bà cũng cảm thấy chua chát, nhưng trong trường hợp này, Niên Tư lại chẳng biết giới thiệu như thế nào cả.

Bà thậm chí còn chẳng thể nghe Lý Trạch Lâm gọi mình một tiếng ‘dì Niên’ nữa là tiếng ‘mẹ’.

Trước giờ, Lý Trạch Lâm vẫn luôn xa cách gọi bà là “Lý phu nhân’.

Chuyện của ba con họ, Niên Tư cũng chẳng thể xen vào, chỉ là hạnh phúc gia đình, bà hi vọng ở một góc nào đó có thể giúp đỡ được hai người họ.
Yên Vân Hạ không nghĩ Niên Tư vậy mà lại có số mình, càng không hiểu được lý do vì sao Niên Tư lại gọi tới cho cô.

Tuy nhiên, Yên Vân Hạ vẫn kiên nhẫn lắng nghe bà nói.

Niên Tư thấy cô im lặng, do đó cũng tiếp tục:
- Tôi biết mình đột nhiên làm phiền cô thế này là không phải, nhưng tôi không hề có ý xấu.

Tôi chỉ muốn hẹn gặp cô nói chuyện một chút, đều là những người phụ nữ lo lắng cho người đàn ông mình yêu.

Tôi nghĩ Yên tiểu thư hiểu ý tôi mà phải không?
Yên Vân Hạ quay đầu nhìn Lý Trạch Lâm đang ngủ say trên giường, lại nhớ đến cuộc cãi vã trưa nay của cậu với ba mình.

Yên Vân Hạ chưa đến nỗi muốn kiểm soát cuộc sống của Lý Trạch Lâm như vậy, có điều nhìn cậu không vui vẻ, cô cũng chẳng thoải mái gì.

Yên Vân Hạ đương nhiên hiểu ý của Niên Tư, cô thở hắt một tiếng, sau đó mới trả lời:
- Được rồi, hiện tại tôi có thời gian.

Nhưng tôi không quen đường phố của Los Angeles cho lắm, nên phiền Lý phu nhân tới khách sạn HW một chuyến rồi.
Yên Vân Hạ nhớ không lầm thì trên tầng thượng của khách sạn có một quán cà phê nhỏ.

Dù sao cuộc gặp gỡ này cũng không phải mong muốn của Yên Vân Hạ, cô không nhất thiết phải khiến cho bản thân thêm mệt mỏi.

Sau khi Niên Tư tắt máy, Yên Vân Hạ mới đi tắm rửa một phen rồi tới chỗ hẹn gặp bà.
Niên Tư năm nay đã ngoài 50 tuổi nhưng do được bảo dưỡng tốt nên dường như dấu vết của thời gian chẳng hiện mấy trên gương mặt tinh tế của bà.

quả thực khi nhìn thấy Niên Tư rồi, Yên Vân Hạ mới chột dạ trong rằng nếu mình là Lý Trạch Vĩ, có khi cô cũng sẽ say mê bà mất.

Niên Tư niềm nở hỏi thăm Yên Vân Hạ, nhưng cô vẫn duy trì khoảng cách với bà.

Yên Vân Hạ nhấp một ngụm cà phê, sau đó cũng lên tiếng:
- Lý phu nhân, chắc bà cũng biết Lý Trạch Lâm không muốn tôi tiếp xúc nhiều với mọi người.

Lý Trạch Lâm hiện tại cũng đang ở đây, do đó tôi chỉ muốn chúng ta đi vào chủ đề chính ngay thôi.


Bà cũng hiểu mà, chuyện chúng ta gặp nhau cũng có thể khiến cho cậu ấy không vừa lòng đấy.
Niên Tư biết, Lý Trạch Lâm trước giờ đối với bà ta rất khách sáo, tuy chưa từng tỏ ý gay gắt nhưng thái độ không thể nói là tốt được.

Bà thì không biết cách nào hóa giải mối quan hệ căng thẳng này.

Cuối cùng, Niên Tư chỉ có thể thở dài đáp:
- Thực ra tôi cũng không biết tại sao lại muốn gặp Yên tiểu thư, chỉ là tôi nghĩ việc này, Yên tiểu thư có thể giúp được chúng tôi.

Kì thật, mối quan hệ của tôi và chồng mình không hề giống như mọi người nghĩ.

Ông ấy và tôi, thậm chí còn là những con người đáng thương trong tình yêu...
Yên Vân Hạ có cảm giác như bản thân mình đang lạc vào một bộ phim ‘tình cảm’ đầy giật gân và máu lửa vậy.

Niên Tư kể rằng bà và Lý Trạch Vĩ vốn yêu nhau từ trước, nhưng khi ấy gia đình Niên Tư chưa khá giả, không thể giúp đỡ gì cho Lý Trạch Vĩ, còn mẹ của Lý Trạch Lâm lại là một tiểu thư cao quý.
Niên Tư cười chua chát:
- Tôi không dám so sánh trong hai chúng tôi, ai là người yêu Lý Trạch Vĩ hơn, nhưng rõ ràng, khi ấy mẹ của Trạch Lâm là người dùng thủ đoạn để có được cuộc hôn nhân ấy.

Bà ấy chuốc say Lý Trạch Vĩ, sau đó chuyện gì đến cũng đến, Lý Trạch Vĩ phải chịu trách nhiệm với bà ấy...
Niên Tư rơi vào trầm ngâm, khi đó bà đã nghĩ cứ như vậy mà buông tay thôi.

Dù sao tương lai của Lý Trạch Vĩ cũng rộng mở như vậy, mà bà thì chẳng giúp đỡ được gì.

Bà đã hi vọng Lý Trạch Vĩ sẽ hạnh phúc, mong mẹ của Lý Trạch Lâm thực sự là người phù hợp với ông… Nhưng cuối cùng lúc bà gặp lại Lý Trạch Vĩ lại là lúc ông thê thảm và mệt mỏi nhất.
Yên Vân Hạ trước đây chỉ biết rằng Lý Trạch Lâm hận ba mình vì ông đối xử tàn nhẫn với mẹ con cậu, nhưng nguồn gốc cách hành xử của Lý Trạch Vĩ từ đâu, Yên Vân Hạ lại không rõ… Phải rồi, cô dù sao cũng chỉ là người ngoài, câu chuyện này ai đúng ai sai, Yên Vân Hạ hoàn toàn không có quyền phán xét, nhưng cô sẽ có cái nhìn khác về một số việc.
- Được rồi.

- Yên Vân Hạ nghiêm túc nhìn Niên Tư, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng.

- Việc này, tôi không hứa trước có thể giúp bà, nhưng tôi sẽ thử nói chuyện với Trạch Lâm xem góc nhìn của cậu ấy về câu chuyện này như thế nào.

Như vậy được chứ?
Niên Tư đương nhiên không có quyền từ chối.

Bà biết để thay đổi suy nghĩ của một người không phải là chuyện ngày một ngày hai, chỉ cần Yên Vân Hạ chịu giúp bà tác động tới Lý Trạch Lâm thì đã là tốt lắm rồi.

Cả bà, Lý Trạch Vĩ và mẹ của Lý Trạch Lâm đều là những kẻ đáng thương, những kẻ khao khát được yêu thương.

Bọn họ mỗi người một hoàn cảnh, so với đáng trách thì vẫn là nên cảm thông sẽ tốt hơn.

Lúc Yên Vân Hạ trở về phòng thì Lý Trạch Lâm cũng vừa mới dậy, cậu nhìn quần áo trên người Yên Vân Hạ, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Bạn gái của anh, trong lúc anh ngủ, em đã đi gặp ai vậy hả?
Yên Vân Hạ nhìn tâm trạng cậu đã tốt hơn nhiều thì cũng trêu chọc đáp lại:
- Tất nhiên là ở sau lưng anh lén lút gặp ‘người đẹp’ rồi.
Kỳ thật Yên Vân Hạ nói không sai, Niên Tư rõ ràng là một người đẹp, không chỉ có sắc mà còn có tài.

Cô không có quyền phán xét chuyện tình cảm hay nhân cách của bọn họ, nhưng những gì Niên Tư đạt được, Yên Vân Hạ hoàn toàn cảm thấy ngưỡng mộ.
Hai người nói chuyện một lúc, Yên vân Hạ bỗng nhiên im lặng.

Cô nhìn Lý Trạch Lâm bằng ánh mắt đắn đo, sau đó mới lên tiếng:
- Thực ra ban nãy em đã đi gặp dì Niên Tư.
Lý Trạch Lâm có lẽ cũng không nghĩ Niên Tư vậy mà lại tìm đến Yên Vân Hạ, cậu còn chưa biết phải bản ứng thế nào thì đã nghe cô nói tiếp:
- Bà ấy kể cho em nghe về mối quan hệ của ba mẹ anh và bà ấy, Trạch Lâm, bà ấy nói anh chưa từng phản bác bà ấy, như vậy, có phải anh cũng biết chuyện này không?
Yên Vân Hạ biết tính của Lý Trạch Lâm, cậu sẽ không tùy tiện đổ lỗi hay đối xử tệ bạc với người vô tội.

Giống như Niên Tư vậy, tuy Lý Trạch Lâm không chấp nhận bà, nhưng cũng không gây khó dễ cho bà, chứng tỏ Lý Trạch Lâm biết bản thân mình không có quyền trách móc bà.

Yên Vân Hạ nhìn Lý Trạch Lâm trầm ngâm thì chỉ hỏi thêm một câu:
- Trạch Lâm, nếu đã biết rằng bọn họ mỗi người đều có nỗi khổ riêng thì sao không thể nhìn nhận họ tích cực hơn một chút?
Lời nói của Yên Vân Hạ giống như một đòn đánh ‘quật’ mạnh vào nội tâm của Lý Trạch Lâm.

Yên Vân Hạ để cậu tự mình suy nghĩ, còn bản thân chỉ yên lặng ngồi bên cạnh làm động lực cho Lý Trạch Lâm.

Được một lúc, cuối cùng Lý Trạch Lâm cũng đáp lại:
- Anh biết chứ, nhưng mẹ là người sinh ra, cũng là người chăm sóc cho anh từ bé… Anh không trách dì Niên, thậm chí còn ngưỡng mộ tình yêu bà ấy dành cho Lý Trạch Vĩ… Nhưng anh không có cách nào quên được hình ảnh mẹ nằm trên giường bệnh.

Vân Hạ, anh cũng muốn buông bỏ lắm.
Yên Vân Hạ nhanh chóng dang tay ôm lấy cậu, sự vỗ về của cô giống như cái phao cứu sinh vớt lấy Lý Trạch Lâm.

Có lẽ ngoại trừ Yên Vân Hạ, sẽ chẳng có ai đem lại cảm giác an toàn cho Lý Trạch Lâm cả.

Cậu cứ như vậy, càng lúc càng dựa dẫm vào cô.


Bình Luận (0)
Comment