Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 74



Yên Vân Hạ nắm chặt lấy váy của mình, hít một hơi thật sâu sau đó lấy hết can đảm nhìn vào mắt Lý Trạch Lâm.

Đôi mắt cậu thâm tình, Yên Vân Hạ có cảm giác muốn hôn lên đôi mắt ấy… Cô không nghĩ nhiều, rướn người hôn nhẹ lên đôi mắt cậu, cánh môi mềm mại chậm rãi mơn trớn sống mũi, rồi xuống đến đôi môi lành lạnh của Lý Trạch Lâm.
- Trạch Lâm… - Yên Vân Hạ nỉ non lên tiếng.
Lúc này, Lý Trạch Lâm mới giật mình tỉnh táo lại.

Trước giờ Yên Vân Hạ vốn không phải người chủ động.

Mặc dù trước đây cậu cũng đã từng có ý định muốn biến cô thành của riêng mình, nhưng Lý Trạch Lâm vẫn muốn tôn trọng Yên Vân Hạ hơn… Chỉ là hành động hôm nay của cô khiến Lý Trạch Lâm không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Yên Vân Hạ nhìn cậu vẫn chưa hoàn hồn thì càng thêm can đảm.

Cô cụp mắt xuống, giọng nói dịu dàng lọt vào trong tai Lý Trạch Lâm, rất nhỏ thôi nhưng có sức công phá cực kỳ lớn.

Yên Vân Hạ khẽ hỏi:
- Lý Trạch Lâm\, anh có muốn chúng ta tiến xa hơn một bước không?
Lý Trạch Lâm có cảm giác não mình như muốn nổ tung ra vậy.

Cậu không biết liệu mình có còn tỉnh táo hay không nữa? Lời của Yên Vân Hạ cứ văng vẳng bên tai khiến cho Lý Trạch Lâm cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Cậu nuốt nước bọt, khó khăn lên tiếng hỏi lại Yên Vân Hạ:
- Vân Hạ\, em có biết mình đang nói gì không?
Yên Vân Hạ đương nhiên rất tỉnh táo.

Tuy cô biết hành động này của bản thân cũng có một phần là kích động, nhưng Yên Vân Hạ chắc chắn mình sẽ không hối hận.


Có điều nhìn Lý Trạch Lâm còn bối rối hơn cả mình thế này, Yên Vân Hạ lại có chút buồn cười.

Cô nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi gật đầu:
- Em biết… Đương nhiên là em biết mình nói gì.

Trạch Lâm\, ý của anh như thế nào? Anh có muốn cùng em không?
Lý Trạch Lâm sao có thể không muốn được cơ chứ? Trước giờ Yên Vân Hạ vẫn luôn là người con gái duy nhất trong lòng cậu, ngay cả ngủ mơ, Lý Trạch Lâm cũng nhớ về cô.

Chỉ là Lý Trạch Lâm lo lắng Yên Vân Hạ vì muốn làm mình vui nên mới nhẫn nhịn, chủ động như vậy.

Cậu không chắc rằng mình đã thực sự khiến cho cô tin tưởng hay chưa… Lý Trạch Lâm trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Anh hi vọng em là tự nguyện… Vân Hạ\, anh không muốn ép buộc em.

Tất nhiên là anh muốn cùng em\, rất muốn là đàng khác\, nhưng anh…
Yên Vân Hạ chưa bao giờ có cảm giác muốn đánh người như vậy.

Cô đã biểu hiện rõ ràng thế này rồi mà Lý Trạch Lâm vẫn còn nghi ngờ là cô không tự nguyện? Được rồi, Yên Vân Hạ cố gắng kìm nén cảm giác muốn đấm cho cậu một trận, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Lý Trạch Lâm mà.

Có điều Yên Vân Hạ cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn như ban nãy nữa, cô túm lấy cổ áo của Lý Trạch Lâm, lạnh nhạt nhắc cậu:
- Lý Trạch Lâm, em đây chưa bao giờ chịu khuất phục hay cam chịu nghe lời ép buộc từ người khác? Sao anh có thể thiếu tự tin và nghi ngờ em rằng em cùng anh là không tự nguyện như vậy chứ? Em đang rất khó chịu với suy nghĩ này của anh đấy.
Nhìn Yên Vân Hạ tức giận như thế, Lý Trạch Lâm đã đủ hiểu được cảm giác của cô dành cho mình là thế nào rồi.

Không nói không rằng, Lý Trạch Lâm nhấc bổng Yên Vân Hạ khiến cho cô thiếu chút nữa hét toáng lên.

Hai chân Yên Vân Hạ vòng qua hông rắn chắc của cậu, đôi mắt đào hoa mông lung nhìn Lý Trạch Lâm, cô cao giọng hỏi:
- Lý Trạch Lâm\, anh làm gì thế?
- Vân Hạ, anh rất vui vẻ.

– Lý Trạch Lâm cười đến híp mắt.

– Vân Hạ, em là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời trao tặng cho anh.
Lý Trạch Lâm nói xong liền bắt lấy cánh môi căng mọng của Yên Vân Hạ mà hôn xuống.

Bọn họ tuy không phải là lần đầu tiên hôn nhau như vậy, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn không giống mọi khi.

Lý Trạch Lâm thấy toàn thân mình nóng bừng, chỉ hận không thể ngay lập tức đè chặt Yên Vân Hạ xuống bàn, hung hăng âu yếm, khảm cô vào bên trong mình để Yên Vân Hạ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.
Yên Vân Hạ cũng cảm nhận được sức nóng mà Lý Trạch Lâm mang tới, hai tay cô ghì lầy cổ cậu, đón nhận từng nụ hôn vụn vặt.

Ban đầu còn là mơn trớn, nhưng dần dần, Lý Trạch Lâm giống như muốn đem cô nuốt vào trong bụng vậy.

Cậu dùng sự nồng nhiệt của mình để bày tỏ cho Yên Vân Hạ thấy mình yêu thương cô như thế nào.

Những nụ hôn dần rơi xuống cổ, bả vai rồi khung xương quai xanh đầy tinh tế của Yên Vân Hạ.
- Trạch Lâm… - Yên Vân Hạ lại dịu dàng gọi tên cậu.
Lý Trạch Lâm hai mắt đầy tơ máu, cậu ngẩng đầu lên nhìn Yên Vân Hạ đã dần mất lý trí.

Đôi mắt đào hoa phủ một tầng sương mỏng, đôi môi đỏ mọng có chút sưng hơi hé mở càng thêm quyến rũ.


Yên Vân Hạ đưa tay lên xoa nhẹ má cậu, âu yếm, dịu dàng.

Cô hơi khàn giọng nói tiếp:
- Em yêu anh.
Chút lý trí cuối cùng còn sót lại của Lý Trạch Lâm cuối cùng cũng đã bị Yên Vân Hạ đánh gục.

Ôm Yên Vân Hạ một mạch bước vòng phòng mình, Lý Trạch Lâm hấp tấp đặt cô xuống chiếc giường mềm mại.

Từng lớp váy áo rơi xuống, Lý Trạch Lâm hơi ngẩn người khi nhìn thấy bộ nội y của Yên Vân Hạ.

Cậu đương nhiên biết Yên Vân Hạ quyến rũ, có điều trước giờ cô đối với chuyện ăn mặc thường khá bảo thủ, Lý Trạch Lâm rất ít khi thấy cô mặc những trang phục mát mẻ trước mặt mình.
- Hạ Hạ, thì ra em đã chuẩn bị sẵn cả rồi… Hóa ra Hạ Hạ của anh thích kiểu dáng như thế này à? – Lý Trạch Lâm hôn lên từng tấc da thịt của Yên Vân Hạ, giống như một con sói đói, vô liêm sỉ mà trêu chọc cô.
Lời nói của Lý Trạch Lâm càng khiến cho Yên Vân Hạ thêm xấu hổ, toàn thân cô nóng bừng.

Yên Vân Hạ không dám đối diện với Lý Trạch Lâm, càng không dám để cho cậu thấy vẻ mặt đều ngượng ngùng bây giờ của mình.

Hai tay cô đưa lên che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhiễm sắc tình, Yên Vân Hạ thấp giọng:
- Trạch Lâm\, đừng nói nữa mà…
Lý Trạch Lâm làm sao có thể bỏ qua được khoảnh khắc tuyệt vời như thế này? Cậu vươn tay mơn trớn nụ hoa còn đang e ấp, khám phá những nơi chưa một lần bị người lạ chạm tới của Yên Vân Hạ.

Lý Trạch Lâm cong môi cười:
- Bạn gái của anh đẹp như vậy\, anh đương nhiên phải khen ngợi rồi.

Vân Hạ\, giao cho anh\, anh sẽ nhẹ nhàng\, được không?
Tuy Lý Trạch Lâm hỏi là vậy, nhưng rõ ràng cũng chẳng cần Yên Vân Hạ đồng ý thì cậu đã động thân rồi.

Tên đã lên dây không thể thu lại được, Yên Vân Hạ chỉ có thể bấu chặt lấy tấm lưng rộng lớn của Lý Trạch Lâm, đón nhận từng đợt sóng trào.

Tất nhiên, thể lực của nam nhân, nhất là cậu thanh niên 23 tuổi mới khai trai như Lý Trạch Lâm thì không thể trong một lần là xong được.
- Trạch Lâm\, nhẹ một chút… Đừng sâu như vậy… - Yên Vân Hạ ngắt quãng nói.
Có điều lọt vào tai Lý Trạch Lâm, những lời như vậy lại biến thành những lời nũng nịu khiến cậu càng thêm hưng phấn.

Lý Trạch Lâm ghé sát tai của Yên Vân Hạ, bông đùa hỏi:
- Hạ Hạ chắc chứ? Nếu bây giờ mà anh nhẹ nhàng thì em sẽ không được vui vẻ đâu.
Lý Trạch Lâm nói xong, động tác bên dưới càng thêm mạnh mẽ.

Yên Vân Hạ bị hành đến eo lưng mỏi nhừ, năn nỉ cậu hết lần này đến lần khác, cuối cùng tới tờ mờ sáng Lý Trạch Lâm mới chịu dừng lại.

Tất nhiên, chẳng mấy khi có cơ hội bắt nạt cô thế này, Lý Trạch Lâm ép Yên Vân Hạ phải nói đủ mọi câu yêu thương, thề thốt sến súa rồi mới buông tha cho cô.

Yên Vân Hạ nằm bẹp ở trên giường, ngay cả nhúc nhích cũng lười.
- Yên Vân Hạ, anh cũng yêu em.

– Lý Trạch Lâm xong xuôi thì cẩn thận giúp cô lau rửa, sau đó mới hôn lên trán Yên Vân Hạ mà nỉ non.
Cậu cứ như vậy ôm người con gái mình yêu vào lòng mà ngủ một mạch đến sáng hôm sau.

Yên Vân Hạ vì khát nước nên mới 8 giờ sáng cô đã thức giấc rồi, vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Lý Trạch Lâm ở bên cạnh, Yên Vân Hạ không khỏi giật mình.

Trong đầu cô bắt đầu nhớ về những hình ảnh không mấy trong sáng đêm qua, hai má Yên Vân Hạ nóng bừng.

“Trời ạ.” – Yên Vân Hạ thầm nghĩ.

Có chết cô cũng không tưởng tượng được bản thân mình hôm qua thế nhưng lại chủ động như vậy.

Thậm chí những câu nói như nhanh một chút, hay chậm một chút vẫn còn đang văng vẳng trong đầu cô.

Yên Vân Hạ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, che giấu đi sự xấu hổ này.

Có điều, bạn trai nhỏ của cô cũng đẹp trai quá đi mất thôi.
- Cái gương mặt hại nước hại dân này… - Yên Vân Hạ vươn tay ra\, phác họa những đường nét tinh tế trên gương mặt của Lý Trạch Lâm.

– Mày kiếm\, mũi cao\, môi cũng mềm nữa… Anh có biết là nhiều cô gái ghen tị với anh lắm không hả Lý Trạch Lâm?
Yên Vân Hạ vừa nghịch, vừa thì thầm nói chuyện.

Cuối cùng cô không nhịn được mà hơi rướn người hôn lên môi cậu.

Có điều vừa mới chạm phải môi mềm thì Yên Vân Hạ đã bị Lý Trạch Lâm đánh úp.

Không biết cậu đã dậy từ lúc nào, chỉ biết khi Yên Vân Hạ vừa hôn thì Lý Trạch Lâm đã lập tức lật người đè lên cô, giành quyền chủ động.
Yên Vân Hạ bị hôn đến hô hấp dồn dập, nhìn cô ở trong lòng mình nhỏ bé, tựa như một chú thỏ ngơ ngác.

Lý Trạch Lâm có chút buồn cười.

Cậu hơi nhếch môi, híp mắt lại nhìn người con gái xinh đẹp bên dưới:
- Phát hiện ra có người trong lúc anh ngủ, ăn trộm đậu hũ của anh.

Hạ Hạ, em nói xem, anh nên phạt người ta thế nào đây?
Do mới ngủ dậy nên giọng nói của Lý Trạch Lâm hơi khàn, có điều chính vì thế nên càng thêm phần quyến rũ.

Yên Vân Hạ nhất thời bị cậu làm cho ngẩn người, cô không dám nhìn vào mắt Lý Trạch Lâm nữa, chỉ có thể quay đầu sang một bên, ấp úng hỏi lại:
- Phạt cái gì cơ…? Em không biết gì hết… Còn anh đó\, sao anh giả vờ ngủ?
Lý Trạch Lâm bật cười, hôn nhẹ lên trán cô một cái sau đó mới đáp:
- Nếu không giả vờ ngủ thì làm sao có thể nghe được những lời thật lòng của bạn gái chứ? Hóa ra bạn gái đối với nhan sắc của anh lại ưng ý như vậy.

Xem ra anh phải tích cực phát huy ưu điểm này mới được.
Yên Vân Hạ bị Lý Trạch Lâm trêu đến ngượng, cô nhanh chóng đẩy cậu sang một bên, thấp giọng đe dọa:
- Anh đừng có nghịch ngợm\, hôm nay chẳng phải anh có lịch quay quảng cáo sao? Mau đứng lên đi làm cho em.
Được rồi, Lý Trạch Lâm cảm thấy ngày tháng của cả hai còn dài, tương lai vẫn còn nhiều thời gian tiếp tục trêu chọc cô.

Hôn khắp lên gương mặt Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm mới thỏa mãn rời khỏi giường.


Bình Luận (0)
Comment