Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 34

Thỏa thuận với Âu Thành, tiếp theo là mời Thành Hoàng xử án.

Trưởng khoa Lưu mang theo An Niên và Trần Dương đi tới tầng hầm ngầm của Cửu Bộ. Trong tầng hầm ngầm có một căn phòng bị khóa lại, chưa từng có ai đi vào, cửa lớn bị khóa sắt có phần rỉ sét loang lổ khóa lại. Trưởng khoa Lưu móc một chiếc chìa khoá cũng đã rỉ ở trong túi quần ra, chọc vào. Vặn cả buổi cuối cùng khóa cũng không hề hấn gì.

“Khóa sắt này đã qua thời gian dài nên đã rỉ sét, khó mà mở ra.”

Trưởng khoa Lưu rút chìa khóa, hơi lúng túng nói: “Tôi nghĩ hay là đi tìm chút dầu để bôi trơn thử xem?”

“Để tôi đi.”

Trần Dương nói xong muốn đi tìm dầu bôi trơn, nhưng chân còn chưa bước đi thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng rặc rặc, An Niên dùng móng vuốt khẩy xích sắt xuống.

“Cháu… cháu chỉ muốn cầm lên nhìn xem.” An Niên cầm khóa sắt đứt rời, biểu cảm còn mờ mịt hơn hai người. Thật sự, cô thật sự không có dùng sức, ổ khóa này tự đứt đó.

“À… Không sao, đứt thì đứt vậy.”

Trưởng khoa Lưu qua loa không thèm để ý nói, cầm lấy khóa sắt trong tay An Niên, bao gồm cả chìa khoá đều tiện tay ném xuống bên chân, đẩy cửa ra đi vào.

Trần Dương yên lặng không nói gì nhìn khóa sắt và chìa khoá bên chân, hoài nghi sâu sắc rằng căn phòng này thật sự là nơi đặt vật tư trọng yếu nhất gửi Cửu Bộ sao?

“Vào đi thôi, đứng ở cửa làm gì?”

Trưởng khoa Lưu vào trong phòng lục lọi trong chốc lát, không biết từ đâu tìm được một nửa cây nến, thắp sáng căn phòng: “Nơi đây không có đèn điện, chỉ có thể dùng nến.”

“Cháu có đèn pin.” An Niên lục điện thoại của mình ra, mở chức năng đèn pin.

Trưởng khoa Lưu nói: “Vậy thì rất tốt, hai người qua bên kia tìm trên kệ xem, có lẽ có một cái hộp bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn hoa Bỉ Ngạn, sau đó cầm lấy nó qua đây.”

“Hoa Bỉ Ngạn trông như thế nào?” An Niên vừa hỏi vừa đi về phía cái giá.

“ Hoa Bỉ Ngạn…”

“Có phải cái này hay không?” Trưởng khoa Lưu còn chưa miêu tả hình dạng của hoa Bỉ Ngạn thì Trần Dương cũng đã cầm lấy một cái hộp gỗ nhỏ đi tới.

“Để tôi xem thử, bên trên này là hoa Bỉ Ngạn đúng không?”

Trưởng khoa Lưu nhận hộp gỗ, dùng bàn tay quét hết bụi bặm bên trên, có thể là bởi vì do đã lâu nên bụi bặm bên trên thật sự quá dày. Trưởng khoa Lưu lau cả buổi cũng không hiện ra hoa văn hoa Bỉ Ngạn: “Cậu xác định là cái này chứ? Bên trên không có hoa Bỉ Ngạn, cậu lại đi tìm tiếp xem.”

Trần Dương nói: “Hộp gỗ tử đàn ở đây có một cái.”

“Ở đây có một cái?”

Lúc này, cuối cùng trưởng khoa Lưu đã tìm được một hoa văn cây hoa Bỉ Ngạn chỉ lớn chừng ngón cái ở một góc xó xỉnh của cái hộp, lập tức kêu lên: “Đúng đúng đúng, chính là cái này. Vẫn là Trần Dương nhà có tiền, liếc cái đã nhận ra gỗ tử đàn.”

An Niên sáp lại đây xem hoa Bỉ Ngạn ra làm sao tiện thể nói một câu: “Đúng, nhà anh Trần Dương có lẽ nhiều tiền lắm, luôn dẫn cháu đi ăn quán ăn tư nhân.”

“…” Trần Dương.

Xác nhận chính xác là cái hộp đó, lúc này trưởng khoa Lưu mở cái hộp ra, bên trong lộ ra một xấp lá bùa màu vàng. Trên lá bùa dùng chu sa đỏ chói phác họa một cái hoa văn có chút phức tạp, dưới quầng sáng của ánh nến lộ ra một cảm giác huyền diệu.

Trưởng khoa Lưu nói: “Không sai, cái này chính là bùa Thông Thần.”

“…”

Nếu như có thể trực tiếp mở hộp ra xem, vừa rồi cần gì phải tìm cho được hoa Bỉ Ngạn nào đó, cứ mở ra liếc mắt nhìn không phải xong rồi, Trần Dương không nhịn được chửi thầm trong lòng.

An Niên tò mò nhìn bùa trong hộp: “Dùng cái này có thể liên lạc với Thành Hoàng sao?’”

“Đúng vậy.” Trưởng khoa Lưu lấy ra một tờ bùa Thông Thần, sau đó vươn tay về phía Trần Dương: “Để cậu ghi đơn kiện nhé?”

“Ở đây.”

Trần Dương lấy đơn kiện mình dùng máy tính in ra đưa cho trưởng khoa Lưu. Trên đơn kiện giới thiệu kỹ càng tình huống của Tiểu Đông, cùng với thỉnh cầu muốn Thành Hoàng xử án.

Trưởng khoa Lưu lấy đơn kiện và bùa Thông Thần bỏ chung vào, sau đó dùng ngọn nến trong tay đốt lá bùa và đơn kiện. Sau khi làm xong hết thảy, trưởng khoa Lưu dập tắt ngọn nến.

“Trưởng khoa Lưu, sao tắt ngọn nến đi vậy?” An Niên không hiểu hỏi, đợi lát nữa lá bùa bị đốt xong trong phòng sẽ lại tối đi.

Trưởng khoa Lưu khuyên bảo nói: “Ngọn nến này phải dùng tiết kiệm chút, bởi vì bùa Thông Thần chỉ có thể dùng ngọn nến này đốt mới có hiệu quả.”

An Niên đã hiểu: “À, vậy phải dùng ít chút.”

“…”

Thế thì ngay từ đầu ông đừng cầm nó để soi sáng chứ. Nếu lúc này là Khưu Hằng, Trần Dương cam đoan sẽ tát ngay một cái.

“Vù…”

Lá bùa cháy hết trong nháy mắt, một ngọn gió âm bỗng vang lên trong phòng, nếu vừa rồi trưởng khoa Lưu không chủ động dập tắt ánh nến, đoán chừng cũng sẽ bị gió âm thổi tắt.

“Thứ gì tới thế?” An Niên cảm nhận được một luồng khí lạnh lại gần, quay người muốn nhào qua, cũng may phản ứng của Trần Dương rất nhanh, kéo An Niên lại mới coi như chặn được động tác nhào qua của An Niên.

“Đừng nhúc nhích.” Trần Dương kéo tay đã biến thành vuốt mèo của An Niên xuống, thời điểm này có thể xuất hiện ở đây ngoại trừ thuộc hạ của Thành Hoàng thì còn có thể là ai.

Quả nhiên, sau cơn gió âm đó, một bóng người lơ lửng xuất hiện trước mặt ba người, là một người đàn ông mặc trang phục thời nhà Đường màu sáng, trên quần áo còn có hoa văn hoa giống như hoa văn Bỉ Ngạn trên cái hộp.

“Tôi là quỷ sai mà Thành Hoàng lệnh xuống, Liễu Mộc.” Người đàn ông tự giới thiệu mình.

“Quỷ sai đại nhân, chúng tôi là tổ chức siêu hình học Trung Quốc, An ninh Quốc gia…”

“Tôi biết các người là ai, cũng biết các người có chuyện gì.” Quỷ sai cắt ngang lời tự giới thiệu của trưởng khoa Lưu.

“Đơn kiện tôi đã xem rồi, thỉnh cầu không được phê chuẩn, các người mau bắt lệ quỷ kia đi.”

“Vì sao?!” An Niên lập tức đình công, bọn họ tốn đi sức lực lớn như vậy, người đến không phải ông Thành Hoàng cũng coi như thôi đi, quỷ sai này còn đi lên rồi nói không phê chuẩn, lại còn muốn bảo bọn họ đi giết Tiểu Đông, làm sao mà An Niên chấp nhận được.

“Tên.. tên lệ qủy Tiểu Đông này thực sự có tình có lý…”

Quỷ sai khiển trách: “Quy định của Địa Phủ rành rành, linh hồn ký sinh người khác không thể đầu thai. Tiểu quỷ này lại còn hấp thụ sinh khí hóa thành lệ quỷ, vậy mà các người còn dám lấy loại chuyện này ra để quấy rầy Thành Hoàng đại nhân. Địa Phủ cho các người bùa Thông Thần đâu phải là để các người lấy ba chuyện lông gà vỏ tỏi này để làm phiền đến Thành Hoàng đại nhân.”

Trưởng khoa Lưu bị quỷ sai quở mắng, dạy bảo một trận như tát nước lập tức bối rối. Đây là lần đầu tiên bọn họ dùng bùa Thông Thần, thật sự không biết chuyện này có tính là lông gà vỏ tỏi không. Hoặc là nói, đối với Địa Phủ thì một lệ quỷ chết đúng là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi. Trong lòng Trưởng khoa Lưu không chắc, quay đầu nhìn Trần Dương.

Sau khi Trần Dương nghe xong ngôn luận của quỷ sai, hai đầu lông mày cũng nhíu chặt, anh chỉ nghĩ rằng sau khi gặp Thành Hoàng thì nên giúp Tiểu Đông giải vây như thế nào, nhưng không ngờ thậm chí ngay cả bản án Thành Hoàng cũng không thụ lí?

An Niên nói: “Sao chuyện này lại là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi được, đây chuyện có liên quan mạng người, cực kỳ quan trọng.”

Quỷ sai nói: “Chuyện liên quan đến mạng người là chỉ người sống, lệ quỷ vốn đáng chết!”

Tuy rằng về tổng thể câu này không sai, nhưng mà chẳng biết tại sao khi mọi người nghe xong, trong lòng đều không thoải mái.

“Anh…” An Niên tức giận nói không ra lời: “Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi muốn gặp Thành Hoàng, tìm ông ấy mượn ấn Thành Hoàng.”

“Buồn cười, Thành Hoàng là người cô muốn là gặp được sao.”

“Quỷ sai đại nhân…”

Trần Dương buông An Niên, đang muốn nói chuyện với quỷ sai, chỉ thấy ngón tay quỷ sai vừa nhấc lên đã chỉ vào Trần Dương, lạnh lùng nói: “Còn có… tại sao ở đây có một người sống. Cửu Bộ các người với tư cách là tổ chức siêu hình học, tự mình tuyển chọn người sống coi như thôi đi, nhưng dùng bùa Thông Thần liên hệ Địa Phủ mà dám mang theo người sống, còn không mau mau xóa sạch trí nhớ của cậu ta.”

“Anh!”

Giờ đây An Niên đã rất tức giận, thấy quỷ sai thế mà còn muốn xóa đi trí nhớ của Trần Dương, làm gì còn nhịn được, mèo linh từ trong cơ thể bay ra, một con mèo mun cực lớn nhào tới quỷ sai: “Tôi nuốt anh.”

“An Niên!”

“An Niên!”

Biến cố bất ngờ này khiến trưởng khoa Lưu và Trần Dương quá hoảng, hai người một người đi kéo An Niên, một người đi cứu quỷ sai. Chỉ thấy quỷ sai mới vừa rồi còn diễu võ dương oai đang bị mèo linh cực lớn ngậm trong miệng, hàm răng bén nhọn ngoạm đầu của quỷ sai, chỉ cần mèo linh dùng lực, quỷ sai sẽ lập tức bị đâm thủng.

“Các… các người lại dám giết quỷ sai?” Quỷ sai Liễu Mộc bị hù tới nỗi mặt ma càng thêm trắng.

“Không dám không dám, cô ấy đùa giỡn thôi.” Trưởng khoa Lưu vừa trấn an quỷ sai, vừa cố gắng nháy mắt với An Niên.

“An Niên, nhanh buông ra.” Trần Dương thật sự không nghĩ tới, ngay cả quỷ sai mà An Niên cũng dám động, không, phải nói ngay cả quỷ sai cũng có thể giết, hóa ra thiên sư có thể giết quỷ sai sao?

“Em chán ghét anh ta.” An Niên vẫn còn tức giận.

“Nhanh buông ra, nghe lời.” Trần Dương dịu giọng dụ dỗ An Niên, quỷ sai này đã tương đương với cảnh sát Địa Phủ, coi như là quỷ sai này khốn nạn hơn nữa cũng không thể ra tay giết, đây là khiêu khích phủ tư pháp: “Nghe lời.”

Cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Trần Dương, An Niên không cam lòng thu hồi mèo linh, quỷ sai vừa được tự do, vèo một cái chạy mất dạng, trước khi đi còn để lại một câu: “Các người chờ đó cho tôi.”

An Niên sốt ruột nói: “Anh xem, vừa rồi không nên thả anh ta đi. Nhân vật phản diện trên TV trước khi đi đều sẽ nói như vậy đấy, về sau nhất định sẽ có chuyện xấu.”

Trần Dương: “…”

Bình thường không phải cô đều xem phim hoạt hình sao, bây giờ tiêu chuẩn của phim hoạt hình đều lớn như vậy?

Trưởng khoa Lưu sống không còn gì luyến lưu, nói: “Ài, ra khỏi đây trước đã. Thế này coi như xong.”

Phòng họp Cửu Bộ, đây là lần duy nhất không cần Bộ trưởng cưỡng ép triệu tập nhưng tập thể mọi người Cửu Bộ đã đến đông đủ. Đây cũng là lần duy nhất Trần Dương gặp được tất cả mọi người của Cửu Bộ, ngoại trừ vẫn còn ông ngoại làm Bộ trưởng.

Trầm Chi Ngữ hỏi: “Có cần thông báo cho Bộ trưởng hay không?”

Trưởng khoa Lưu khoát tay nói: “Chúng ta thương lượng được đối sách trước rồi nói sau.”

Bộ trưởng không có ở đây ông ấy chính là vị quan lớn nhất trong chỗ này, khiến chuyện biến thành thế này, sau này Bộ trưởng nhất định sẽ lột da ông ấy.

“Không nói những thứ khác, tôi phải khen em mèo trước mới được, một chiêu đã chế ngự quỷ sai. Hay!” Triệu Phương giơ ngón cái siêu to lên với An Niên.

An Niên thất vọng nói: “Em còn tưởng rằng quỷ sai sẽ rất khủng khiếp, nhưng so ra còn kém một lệ quỷ có đạo hạnh ba trăm năm.”

“Vô dụng tới vậy?” Mọi người kinh ngạc.

Trưởng khoa Lưu phẫn nộ đập bàn: “Đến lúc nào rồi còn lòng dạ đùa giỡn.”

Tam Mao thuộc bộ Phù Chú hỏi: “Chẳng qua nói đi thì nói lại, bùa Thông Thần này của chúng ta không phải liên hệ trực tiếp Thành Hoàng sao?”

Đạo sĩ Yên Tửu hỏi: “Nói nhảm, Thành Hoàng là quan lớn như vậy, sao có thể tùy tiện liên hệ với ông ấy được. Chẳng qua, quỷ sai đến là phán quan sao?”

Trưởng khoa Lưu lắc đầu nói: “Không phải, là quỷ sai bình thường.”

Nếu như người đến là phán quan thì có thể bị An Niên dùng một chiêu bắt được sao?

Triệu Phương nói: “Quỷ sai bình thường? Vậy thì thật là ứng với câu cách ngôn kia, Diêm Vương dễ trêu tiểu quỷ khó chơi. Sớm biết như vậy lúc các ông đốt đơn kiện thuận tiện đốt ít tiền, có lẽ con đường này sẽ mở ra.”

Những người còn lại đều gật đầu.

Trần Dương: “…”

“Vì sao vậy?” An Niên không hiểu.

Triệu Phương giải thích nói: “Có tiền có thể ma xui quỷ khiến.”

“Đừng nghe anh ấy nói linh tinh.” Trần Dương nghe không nổi nữa, sửa chữa: “Không phải ma… nào cũng như vậy.”

“Dừng.” Triệu Phương không đồng ý cắt ngang, nhưng lại không phản bác chính diện Trần Dương.

Trưởng khoa Lưu sốt ruột nói: “Được rồi, đừng nói mấy thứ vô dụng này nữa, mau chóng nghĩ biện pháp đi.”

Mọi người cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc lần này, vì vậy đều nhíu mày uể oải, ý tưởng nổi lên như bão táp.

Triệu Phương nghĩ kế nói: “Hay là, cho quỷ sai này thêm ít tiền? Biết đâu còn có thể hòa hoãn được.”

Tam Mao hỏi: “Nhưng em mèo suýt nữa nuốt anh ta rồi, anh cảm thấy tiền có thể hữu dụng không?”

Đạo sĩ Yên Tửu đề nghị: “Vậy hay là…. tìm người đi cầu tình thử?”

Trưởng khoa Lưu mong đợi hỏi: “Phương pháp này không tệ, mọi người ai có người quen ở Địa phủ?”

“Ừm…” Mọi người cúi đầu, chơi điện thoại, phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.

Trưởng khoa Lưu kích động nói: “Không phải chứ, thầy dạy của mọi người kìa, sư phụ của sư phụ đâu rồi, tổ tiên lăn lộn vui vẻ ở Địa Phủ thì sao?”

Triệu Phương nói: “Cho dù có cũng đầu thai rồi. Khó khăn lắm mới lăn lộn được một thân công đức, còn không nắm chặt đầu thai vào nơi tốt.”

“Đúng, giống như Trần Dương vậy, vừa đẹp vừa tiền.” Đạo sĩ Yên Tửu phụ họa, những người khác trong phòng họp đều gật đầu đồng ý.

Người vô tội nằm không cũng trúng đạn, Trần Dương: “…”

Trưởng khoa Lưu lại đập bàn nói: “Đừng lắm mồm nữa, mau chóng nghĩ cách đi, không thể đưa An Niên đi được đúng không.”

Nghe Trưởng khoa Lưu nói muốn đưa An Niên đi, rốt cuộc Trần Dương cũng lên tiếng: “À… tôi có biết một quỷ sai.”

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Trần Dương: “Anh quen biết?”

“Cũng không có thể nói là thân thiết, nhưng thật ra là em gái tôi quen, nhưng mà… tôi có số điện thoại người đó.”

Thật ra Trần Dương cũng không muốn gọi số điện thoại này cho lắm, anh không muốn liên lụy đến Trần Ngư. Nhưng mà nghe tới đây, hình như Cửu Bộ không có biện pháp khác để giải quyết rồi, Trần Dương đành phải lên tiếng.

Mọi người kêu lên: “Ôi đệt.”

“Cửu Bộ cũng chỉ có thể dùng bùa Thông Thần liên hệ Địa Phủ, thế mà cậu có cả số điện thoại. Em gái của cậu là ai, tên gì?” Trực giác Trưởng khoa Lưu mách bảo em gái của Trần Dương chắc chắn là nhân vật lớn.

An Niên nói: “Em gái của anh Trần Dương tên là Trần Ngư, là một thiên sư rất lợi hại.”

Trưởng khoa Lưu thì thào lẩm bẩm: “Trần Ngư? Chưa từng nghe nói qua, bây giờ trên trang web siêu hình học trong thiên sư trẻ tuổi người lợi hại nhất là Tây Thi bắt quỷ.” Chẳng lẽ Tây Thi bắt quỷ là em gái Trần Dương, sẽ không trùng hợp như vậy chứ.

Nghe thấy bốn chữ Tây Thi bắt quỷ, Trần Dương không nhịn được cũng có chút ê răng, Thi Thi lại có thể dùng một tên đáng hổ thẹn như vậy để đăng ký mạng lưới siêu hình học, tôi cương quyết không thừa nhận đây là em gái tôi.

Trầm Chi Ngữ hỏi: “Anh biết quỷ sai có cấp bậc gì không? Ngoài ra vẫn liên hệ được chứ?”

Trần Dương không nắm chắc lắm, nói: “Hình như là phán quan? Nhưng mà số điện thoại đó tôi chỉ mới gọi một lần, rất lâu rồi chưa gọi nữa, không biết có còn liên hệ được nữa hay không.”

Triệu Phương chen lấn sáp tới, hỏi: “Phán quan?! Là Văn phán quan hay là Võ phán quan, là phán quan của Thành Hoàng thủ đô sao? Mau chóng gọi điện thoại thử xem đi.”

“…” Vì vậy dưới ánh nhìn chăm chú của một đám thiên sư, Trần Dương bị ép bấm số điện thoại của phán quan, sau đó….

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đến không tồn tại, xin…”

Không tồn tại? Trần Dương nhíu mày.

Trưởng khoa Lưu đề nghị: “Cũng đúng, chắc chắn điện thoại của Địa Phủ không phải cậu muốn gọi là có thể gọi được. Hay là cậu tìm em gái của cậu thử xem?” Em gái Trần Dương có thể liên hệ lần một, đương nhiên có thể liên hệ lần hai.

Trần Dương nghĩ tới nghĩ lui việc này cũng chỉ có thể tìm Thi Thi, đang muốn cúp điện thoại để gọi qua cho em gái thì đường dây số điện thoại không tồn tại bỗng nhiên được kết nối, một giọng nam trầm thấp mà từ tính từ đầu kia truyền đến: “Alo?”

Mọi người hít vào một hơi, tập thể ngồi về xuống ghế, thật sự đã được kết nối rồi sao?

Nhìn một đám thiên sư bị kinh hãi trong nháy mắt, Trần Dương chỉ có thể kiên trì tiếp điện thoại: “Xin hỏi, là phán quan đại nhân đúng không?” Trần Dương không biết tên của Huớng Nam.

Đối diện trả lời: “Là tôi.”

“Xin lỗi đã làm phiền, tôi có chuyện muốn làm phiền anh…”

“Là chuyện nhóm cậu tập kích quỷ sai sao?” Không chờ Trần Dương nói xong, đối diện đã hỏi tiếp.

Vẻ mặt Trần Dương lúng túng, hỏi: “Anh đã biết?”

“Đã biết, quỷ sai bị cậu tập kích vừa mới đến chỗ của tôi báo cáo, nói là một cô gái có thể sử dụng năng lực mèo yêu suýt chút nữa ăn anh ta.”

Điện thoại của Trần Dương vốn là gọi không được, nhưng mà cũng đúng lúc này Liễu Mộc tìm đến anh cáo trạng, anh ấy phát hiện trong danh sách có tên Trần Dương, lại phát hiện Trần Dương đang gọi điện thoại cho anh ấy nên mới tạm thời mở quyền trò chuyện điện thoại của Trần Dương.

Trần Dương gấp gáp nói: “Cái này là hiểu lầm, anh nghe tôi giải thích. Đương nhiên, cho dù nói thế nào thì chuyện này là chúng tôi không đúng trước, cho dù như thế nào chúng tôi cũng không nên ra tay, nhưng mà…”

Trần Dương giải thích tiền nguyên nhân hậu quả của sự việc một cách trật tự rõ ràng một lần, cường điệu trọng điểm rằng quỷ sai Liễu Mộc ăn nói trêu tức cỡ nào, An Niên tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, dễ dàng xúc động cỡ nào. Mọi người Cửu Bộ nghe vậy liên tục giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ bội phục.

“Tôi đã biết, sự việc tôi sẽ xác minh, chuyện đơn kiện tôi cũng sẽ giúp cậu chuyển đến Thành Hoàng.” Nói xong, Hướng Nam cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Liễu Mộc đang nơm nớp lo sợ đứng ở trong văn phòng anh ấy.

Hướng Nam hỏi: “Lời Trần Dương vừa mới nói có phải là thật?”

“Phải… phải.” Liễu Mộc nào dám nói dối, anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, đám người này lại có thể trực tiếp lướt qua anh ta tìm được Văn phán quan. Có thể tìm tới Văn phán quan mà còn đốt bùa Thông Thần gì gì đó, thật sự là gài bẫy quỷ mà.

Hướng Nam lạnh giọng hỏi: “Chức trách của cậu là giúp đỡ điện Thành Hoàng thu thập thỉnh cầu dương gian muốn gửi tới điện Thành Hoàng, nói trắng ra cậu chính là một kẻ chịu trách nhiệm thu bưu kiện. Cậu tài thật, thế mà tự mình chạy tới bác bỏ thỉnh cầu của đối phương?”

“Tôi… tôi chỉ nghĩ là một lệ quỷ bị trừ bỏ thì thôi, không cần làm phiền Thành Hoàng đại nhân và phán quan đại nhân.”

Hướng Nam đột nhiên hỏi: “Vậy cậu có biết… trước khi tôi làm phán quan là làm cái gì không?”

“Anh… anh là Quỷ tu.” Địa Phủ bọn họ đều biết Hướng Nam là Quỷ tu sáu trăm năm tu luyện.

“Đúng vậy, nhưng mà trước kia tôi làm lệ quỷ sáu trăm năm.” Hướng Nam mỉm cười.

Gì cơ? Liễu Mộc quỳ bịch xuống mặt đất.

“Cút.”

Ống tay áo của Hướng Nam hất lên, Liễu Mộc bị thổi bay ra ngoài: “Nhân viên kiểm tra đánh giá công vụ của Địa Phủ thật sự là càng ngày càng lỏng lẻo rồi.”

Hướng Nam đứng lên, cầm lấy đơn kiện tự mình đưa đến điện Thành Hoàng.

Phòng họp Cửu Bộ, từ sau khi cuộc trò chuyện giữa Trần Dương và Hướng Nam chấm dứt, ánh mắt mọi người Cửu Bộ nhìn Trần Dương đều kỳ lạ.

“Không nghĩ tới, hóa ra có chống lưng lớn nhất trong Cửu Bộ chúng tôi là cậu.” Trưởng khoa Lưu đưa ly trà trước mặt mình qua: “Nào, uống trà.”

Trần Dương giải thích nói: “Mọi người đừng như vậy, thật ra là em gái tôi và anh ấy có quen biết.”

“Người một nhà, có gì khác nhau sao?”

Mọi người lắc đầu, tỏ vẻ không có gì khác nhau.

Trần Dương: “…”

Hướng Nam tự mình đưa đơn kiện, cộng thêm đây là từ khi Cửu Bộ thành lập đến nay, lần đầu tiên dùng bùa Thông Thần liên hệ Thành Hoàng, Thành Hoàng không cân nhắc nhiều, đã nhận thụ lí vụ án này. Định ra mười giờ đêm mai, tại miếu Thành Hoàng thủ đô.
Bình Luận (0)
Comment