Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 52

Từ thành phố Lam Tuyền quay lại nghỉ ngơi vài ngày xong, công việc của hai người dần dần lại khôi phục như bình thường. Buổi tối ra ngoài thu phục vài con ma, ban ngày quay lại viết báo cáo, hai người phân công rõ ràng hợp tác ăn ý.

Hôm nay ánh nắng mặt trời rất tốt, Trần Dương đang ngồi trước máy tính sửa lại báo cáo về công việc của mấy ngày hôm nay, An Niên vẫn nằm trong lòng Trần Dương ngủ nướng. Từ khi từ thành phố Lam Tuyền trở lại, An Niên cực kỳ thích ngủ. Tuy rằng mèo vốn là động vật thích ngủ, nhưng thời gian ngủ trong mấy ngày này của An Niên đã vượt xa so với trước kia.

Vì chuyện này mà Trần Dương lo lắng rất lâu, anh cố ý đi hỏi Bộ trưởng An. Sau khi Bộ trưởng An làm một lượt kiểm tra cho An Niên thì cho ra kết luận: Năng lượng của ma vương ở thành phố Lam Tuyền mà An Niên chiếm đoạt quá lớn, cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết những năng lượng này, cho nên mới xuất hiện triệu chứng ngủ. Vì vậy triệu chứng ngủ này của An Niên không những thể hiện cơ thể không có vấn đề gì, mà cơ thể còn đang có dấu hiệu tiến hóa, chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi là được.

Theo thời gian ngày từng ngày trôi qua, Trần Dương cũng cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của An Niên. Hình dạng mèo của An Niên mấy ngày nay hình như lớn hơn trước đây một chút.

“Tít tít, tít tít.”

Tiếng chuông báo thức bỗng nhiên vang lên đánh thức mèo mun đang ngủ say, mèo mun ngáp một cái rồi ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt màu vàng dưới ánh nắng mặt trời ban trưa trở nên hẹp dài mà trong suốt.

“Đánh thức em à?” Trần Dương đã dùng tốc độ nhanh nhất để tắt chuông báo thức, nhưng vẫn chậm một bước khiến An Niên bị đánh thức.

“Tiếng gì vậy?” An Niên híp mắt, nhẹ nhàng ngáp một cái.

“Anh đặt đồng hồ báo thức nhắc nhở.”

“Nhắc nhở? Nhắc nhở cái gì?” An Niên hỏi.

“Nhắc nhở em xem thành tích.” Trần Dương cười trả lời.

“Thành tích?” An Niên sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền hiểu ra: “Có thành tích tự kiểm tra rồi?”

“Đúng vậy.” Trần Dương ôm An Niên từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến giá sách: “Anh nhớ là giấy dự thi của em đặt ở đây đúng không?”

Vừa nói anh vừa lục lọi giá sách, tìm được <Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác Lê-nin> rồi mở ra, bên trong có kẹp giấy dự thi.

“Em có thể thi đỗ không?” An Niên lo lắng hỏi.

“Xem thử là biết thôi.” Lấy được giấy dự thi, Trần Dương ôm An Niên ngồi xuống ghế sofa, dùng máy tính xách tay trên bàn trà mở ra trang web thi.

“Nếu như làm tốt đề trắc nghiệm thì có thể qua, nhưng nếu như làm không tốt thì có lẽ chỉ lấy được năm mươi mấy điểm.” An Niên lo lắng nói.

Cô đã làm bài tự kiểm tra trưởng thành rất nhiều lần rồi, mấy lần trước cô cũng không thường xuyên đọc sách, chỉ là xem lướt qua mà thôi, vì vậy có thi được hay không cô cũng hoàn toàn không quan tâm. Nhưng mà lần này, An Niên dựa vào cố gắng của mình để làm bài thi nên cô cảm thấy mình vẫn có chút hi vọng.

An Niên mở hai mắt thật to nằm trong lòng Trần Dương, nhìn Trần Dương nhập từng số từng số dự thi của cô vào, sau đó đăng nhập mật mã, cuối cùng bấm xác nhận, thành tích được công bố.

Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mac Lê-nin: 66 điểm.

Đề cương lịch sử cận đại của nước Trung Quốc: 61 điểm.

“Qua môn rồi, qua môn rồi.” Trong khoảnh khắc nhìn thấy thành tích, An Niên hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên.

“A!” Trần Dương đang định chúc mừng An Niên, ai ngờ vừa cúi đầu thì mèo mun trước mặt bỗng nhiên lao đến, đụng mạnh vào mặt của anh. Trần Dương kêu đau một tiếng, ôm mũi ngã xuống ghế dựa sofa.

“Anh Trần Dương, anh Trần Dương, anh không sao chứ?” An Niên nhận ra mình đã gây họa vội vàng nhảy lên sofa kiểm tra vết thương của Trần Dương.

“Không sao.” Một lúc lâu sau, Trần Dương buông tay đang che mũi ra, phát hiện không chảy máu mũi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi anh Trần Dương, là do em không tốt.” An Niên nhận ra mũi của Trần Dương đã bị cô đâm vào đến đỏ lên, chợt cảm thấy rất đau lòng.

“Không sao.” Trần Dương không để ý cười cười, đưa tay ra ôm An Niên vào lòng một lần nữa, một người một mèo tiếp tục xem danh sách thành tích trên máy tính: “An Niên rất giỏi, cả hai môn đều đạt yêu cầu. Đặc biệt là đại cương về Mác Lê-nin, lại còn thi được 66 điểm, xem ra đề thi trắc nghiệm đều làm đúng rồi.”

“Đều là nhờ anh Trần Dương dạy tốt.” An Niên lập tức trả lời: “Lúc em đi thi vẫn luôn nhớ kỹ mẹo nhỏ mà anh Trần Dương dạy cho em đấy.”

“Mẹo nhỏ gì cơ?” Bản thân Trần Dương cũng không nhớ ra là mình đã nói gì.

“Anh nói với em chủ nghĩa Mác Lê-nin là chủ nghĩa hiện thực, vì vậy thực hành là quan trọng nhất. Nếu lúc thi làm bài trắc nghiệm không biết chọn câu nào, thì chỉ cần xem đáp án nào có hai chữ hiện thực thì cứ chọn nó, sau đó sẽ dễ dàng làm đúng.” An Niên nói.

“Lúc em thi đã chọn rất nhiều đáp án có hai chữ hiện thực, xem ra đều làm đúng rồi.”

“An Niên của chúng ta thật thông minh.” Trần Dương vui mừng nói, không kìm được đưa tay xoa xoa đầu mèo của cô.

An Niên vì động tác của Trần Dương mà hơi cúi thấp đầu, lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt đúng lúc rơi vào đôi môi hơi cong cong của Trần Dương, sau đó không biết là nghĩ đến điều gì, cơ thể của An Niên hoàn toàn ngẩn ra.

“An Niên?” Nhận ra mèo mun trong lòng đang ngơ ngẩn, Trần Dương gọi mấy tiếng mà không thấy cô đáp lại liền trực tiếp đưa mèo ra trước mặt, huơ huơ tay trước mặt cô.

“Anh Trần Dương?” Cuối cùng An Niên cũng hoàn hồn lại.

“Lúc nãy em đang suy nghĩ gì vậy?”

“Em đang nghĩ đến chủ nghĩa Mác Lê-nin.” An Niên vẫy vẫy đuôi, ánh mắt dao động.

“Chủ nghĩa Mác Lê-nin?” Trần Dương không hiểu.

“Đúng, là chủ nghĩa Mác Lê-nin. Chủ nghĩa Mác Lê-nin là chủ nghĩa hiện thực, vì vậy thực hành là quan trọng nhất.” An Niên mở to hai mắt, hưng phấn nói: “Anh Trần Dương, em có chuyện này muốn thực hành.”

“Vậy thì thực hành đi.” Mặc dù không biết An Niên có chuyện gì muốn thực hành, nhưng Trần Dương vẫn khích lệ vô điều kiện.

“Anh đồng ý sao?” An Niên vui vẻ vểnh cái đuôi lên.

“Tại sao anh lại không đồng ý?” Trần Dương vừa mới dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy một sức nặng từ trên tay truyền tới, mèo mun bỗng nhiên biến thân thành người, sức nặng bất ngờ xuất hiện. Hai cánh tay của Trần Dương không chịu đựng được bị An Niên đụng vào.

“An…” Trần Dương bị An Niên đè nặng, một lần nữa ngả người xuống ghế sofa, anh đang định hỏi cô tại sao bỗng dưng lại biến thân thì An Niên bỗng nhiên tiến tới, sau đó cắn lên môi anh.

Không sai, chính là cắn.

An Niên nằm trên người Trần Dương, dùng răng cắn lên môi Trần Dương, không ngừng mút vào, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi liếm một cái. Cắn môi trên rồi lại cắn môi dưới, cắn môi dưới xong lại cắn môi trên. Cắn qua cắn lại như vậy cho đến khi gần như cắn nát môi Trần Dương mới thỏa mãn buông anh ra.

“Anh Trần Dương, anh há miệng ra.” An Niên tiếp tục yêu cầu.

“An Niên… rốt cuộc em đang làm gì vậy?” Trần Dương thấy cổ họng mình khô khốc, giọng nói trầm khàn, ánh mắt phức tạp hỏi cô.

“Em muốn thử xem cảm giác hôn môi giữa người với người là như thế nào?” An Niên nói, cô muốn thực hành từ rất lâu rồi.

“Em…” Đây là thực hành mà em nói?

“Anh há miệng ra, em còn chưa đưa lưỡi vào trong.” An Niên là một con mèo nghiêm túc cẩn thận, phải hoàn nguyên kịch bản trăm phần trăm, sao có thể bỏ qua bước đưa đầu lưỡi vào được.

“Tại sao em lại… muốn thực hành… hôn môi với anh?” Lúc Trần Dương nói ra chữ cuối cùng, anh xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào An Niên.

“Bởi vì anh là bạn trai trong dự tính của em, muốn hôn môi không phải nên đi tìm bạn trai sao?” Vẻ mặt An Niên tỏ ý đây là việc đương nhiên.

Muốn hôn môi không phải nên đi tìm bạn trai sao? Đương nhiên là không sai, nếu không thì còn đi tìm ai nữa?

Lần này không chỉ cổ họng của Trần Dương khàn đi, mà ngay cả ánh mắt cũng tối sầm lại. Anh nhìn đôi môi đỏ thẫm gần ngay trước mắt đó, đưa tay ôm lấy sau gáy của An Niên rồi dùng sức đè xuống.

“Ưm.” An Niên khẽ rên rỉ, đôi môi nhỏ nhắn hơi mở ra. Lần này không cần cô chủ động, đầu lưỡi của Trần Dương đã đi vào trước. An Niên kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt, sau đó tích cực nghênh đón.

Mèo mun nhỏ tràn đầy tinh thần thăm dò cuối cùng cũng cảm nhận được tinh túy của việc hôn môi, cô cảm thấy toàn bộ mạch máu trong cơ thể gần như đều đang dồn lên não, không ngừng kích thích thần kinh vui vẻ của cô.

Đồng thời, tứ chi lại vì không được cung cấp đủ máu mà mềm nhũn vô lực, chỉ có thể dựa lên người Trần Dương. Cô giống như một con bạch tuộc mắc cạn, chỉ có thể dựa vào đôi môi, từ cơ thể của người dưới thân hấp thụ nguồn nước duy nhất. Rất nguy hiểm, nhưng lại không muốn rời đi.

“Khụ khụ!” Bỗng nhiên, một tiếng ho khan cắt đứt hình ảnh không hợp với trẻ em ở trong phòng.

Trần Dương bỗng nhiên tỉnh lại, biết là phòng làm việc có người đến, vội vàng đẩy An Niên trên người ra. Nhưng An Niên đang mê mẩn trong khoái cảm của nụ hôn, sao có thể nỡ lòng rời đi, lại đưa tay đè Trần Dương xuống.

Trần Dương bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị An Niên cắn mấy cái.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi An Niên, vẻ mặt Trần Dương như một cô vợ nhỏ bị người ta bắt gian, vô cùng lúng túng nhìn về phía cửa: “Trưởng… trưởng khoa Lưu.”

“Chậc chậc chậc… Tôi nói này hai cô cậu, đây là phòng làm việc.” Trưởng khoa Lưu cũng được mở rộng tầm mắt.

“Tôi… chúng tôi…” Gương mặt của Trần Dương nóng đến mức đã có thể luộc trứng gà, lần đầu tiên trong đời không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.

“Trưởng khoa Lưu, sao chú không gõ cửa vậy?” Lúc này An Niên cũng từ ghế sofa đứng dậy, cô nhìn trưởng khoa Lưu còn bình tĩnh hơn Trần Dương vài phần.

“Hai người cũng đâu có khóa cửa.” Trưởng khoa Lưu nhìn An Niên, trong lòng thầm nghĩ: đúng là không nhìn ra cô nhóc này lại mãnh liệt như vậy, trực tiếp đè Trần Dương ra hôn. Xem xem, dọa thanh niên nhà người ta sợ đến lắp bắp rồi kìa. Vừa rồi ông ấy nhìn thấy rất rõ ràng, Trần Dương còn phản kháng, lại bị An Niên đè xuống, thật là đáng thương.

“Không đóng cửa nhưng chú cũng phải gõ cửa chứ.” An Niên nghiêm túc nói.

“Đúng đúng đúng, là chú sai, chú quấy rầy chuyện tốt của hai đứa.”

“Được rồi, vậy cháu tha thứ cho chú.” An Niên hào phóng đáp.

“…” Cái gì? Trần Dương kinh ngạc nhìn An Niên, dường như không nhận ra cô vậy. Sao cô có thể thản nhiên như vậy, không hề cảm thấy ngượng ngùng chứ? Thế này… thế này không hợp với hình tượng của An Niên.

“Khụ… cháu không xấu hổ chút nào à?” Trưởng khoa Lưu cũng kinh ngạc, nhưng ông ấy không kiêng dè nhiều như Trần Dương, trực tiếp hỏi.

“Tại sao lại phải xấu hổ? Không phải chỉ là hôn thôi sao?” An Niên lý lẽ hùng hồn đáp: “Trong phim lúc nào cũng diễn, hơn nữa lúc cháu ở thành phố Lam Tuyền có rất nhiều anh trai chị gái cũng hôn nhau ở bên ngoài. Hơn nữa Huyết Phách còn nói, bây giờ người dân đã cởi mở, chỉ cần không phải cởi quần áo ngủ chung thì những động tác thân mật khác cũng không có vấn đề gì.”

Thời gian này, An Niên học được không ít thứ thông qua phim thần tượng. Không sai, hôm nay cô đã là một con mèo tiến hóa, cô phát hiện có rất nhiều chuyện trước đây bố cô nói với cô đều là lừa gạt. Ví dụ như, trước đây bố cô nói rằng nhìn thấy cơ thể của người khác thì mắt sẽ mọc kim, nhưng cô nhìn thấy cơ thể của anh Trần Dương mà mắt cũng không hề gì. Hơn nữa, bây giờ gần như trong bộ phim nào cũng có cảnh hôn, các kiểu hôn, hơn nữa còn đăng lên mạng để mọi người cùng xem. Còn nữa, Huyết Phách và chị Nghê Phi còn vì hôn quá mức nhập tâm mà cơ thể suýt chút nữa bị nước biển tràn vào.

“!” Trần Dương, rốt cuộc Huyết Phách đã truyền thụ cho An Niên cái gì vậy?

“…” Trưởng khoa Lưu có thể nói những lời thiện chí cũng nói không nên lời.

Chẳng lẽ đây chính là bản năng động vật? Thường ngày không biết tình yêu là gì, một khi đến thời kỳ động dục sẽ động dục một cách tự nhiên, không biết gì mà lao vào lòng người lạ?

“Vậy hay là… hai người tiếp tục, lát nữa chú lại đến?” Trưởng khoa Lưu hỏi.

“Khụ khụ, trưởng khoa Lưu, ông có chuyện gì vậy?” Nói thật, lúc này Trần Dương chỉ hận không tìm được một cái lỗ để mình chui vào, nhưng anh cảm thấy nếu cứ để trưởng khoa Lưu đi như vậy, sau này có lẽ anh cũng không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

“Thực ra thì cũng không có gì, chỉ là có một chuyện riêng muốn nhờ cậu giúp đỡ.” Trưởng khoa Lưu cũng không phải thật lòng muốn đi. Thấy Trần Dương hỏi, lập tức nói rõ ý đồ.

“Ông nói đi.” Lúc này cho dù trưởng khoa Lưu nói gì, Trần Dương cũng quyết định đồng ý.

“Tôi muốn nhờ cậu giới thiệu, tìm đại sư tạo ra bùa hộ mệnh của cậu chế tạo ra một cái bùa hộ mệnh giống cái của cậu.” Trưởng khoa Lưu nói.

“Bùa hộ mệnh?” Trần Dương theo bản năng nhìn qua bùa hộ mệnh trên cổ tay mình.

“Có gì khó khăn à?” Trưởng khoa Lưu hỏi.

“Không có!” Trần Dương quả quyết lắc đầu. Đừng nói là không có khó khăn, cho dù có khó khăn thì nhất định cũng phải khắc phục.

“Vậy làm phiền cậu rồi.” Trưởng khoa Lưu tiếp tục nói: “Chi phí tôi sẽ trả. Xong việc cậu nói cho tôi bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển cho cậu.” Mặc dù thường ngày trưởng khoa Lưu thích chiếm món lợi nhỏ, nhưng bùa hộ mệnh đáng giá cả triệu tệ này ông ấy cũng không tiện để người ta tặng không.

“Không cần đâu, nhà tôi còn có mấy cái dự phòng, tôi đưa luôn cho ông là được.” Trần Dương nào dám lấy tiền.

“Vậy thì ngại lắm.” Phản ứng đầu tiên của trưởng khoa Lưu là ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó thì định khước từ cho có. Mặc dù ông ấy không tham món lợi lớn, nhưng nếu người ta đã kiên quyết đưa đến trước mặt thì ông ấy cũng sẽ không cự tuyệt.

“Không có gì, việc nhỏ mà thôi.”

“Vậy…”

Trưởng khoa Lưu đang định thuận thế nhận lời thì An Niên ở một bên bỗng nhiên nói: “Không được, anh Trần Dương, trưởng khoa Lưu thường xuyên nói với bọn em, giữa đồng nghiệp với nhau nhất định phải tính toán tiền bạc thật rõ ràng.”

“Hơn nữa có bỏ ra thì mới có hồi báo, cho nên dù chỉ là một việc nhỏ cũng phải đưa một nghìn tệ tiền tư vấn. Nếu không, quan hệ giữa đồng nghiệp cũng không còn đơn thuần nữa. Vì vậy anh không thể cho không được, nếu không quan hệ giữa anh và trưởng khoa Lưu cũng không còn đơn thuần nữa, như vậy thì không tốt.”

“…” Trần Dương.

“….” Trưởng khoa Lưu. Gặp quỷ rồi, lời này là ông ấy nói với Triệu Phương vào ba năm trước, sao con bé này lại nhớ rõ như vậy chứ?

Trần Dương nhìn trưởng khoa Lưu, trưởng khoa Lưu lại nhìn Trần Dương, nhất thời không biết nên giải quyết thế nào.

“Vậy… hay là ông cũng đưa cho tôi một nghìn tệ đi.” EQ của Trần Dương kịp thời thức tỉnh.

“Được thôi, được thôi…” Trưởng khoa Lưu quả quyết chuyển cho anh một nghìn tệ. Món đồ giá trị một triệu tệ mà mua với giá một nghìn tệ, quá lời rồi.

An Niên nghe thấy Trần Dương đã lấy tiền, không nói gì thêm nữa, coi như đã công nhận mối giao dịch này, bảo đảm quan hệ đồng nghiệp trong sáng giữa trưởng khoa Lưu và anh Trần Dương của cô.

“Ngày mai tôi sẽ mang đến cho ông.” Trần Dương nhận tiền xong liền nói.

“Vậy làm phiền cậu rồi. À… việc của tôi xong rồi, hai người tiếp tục đi, tôi không quấy rầy nữa.” Nói xong, trưởng khoa Lưu xoay người ra khỏi phòng làm việc, lúc đi ra còn chu đáo đóng cửa phòng lại giúp hai người.

“…” Hành động chu đáo này khiến Trần Dương lại đỏ bừng mặt. Ngay sau đó, điện thoại Trần Dương nhận được một tin nhắn, là trưởng khoa Lưu gửi đến.

Trưởng khoa Lưu: Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho Bộ trưởng.

Nhìn thấy tin nhắn này, Trần Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm. Thầm nói, không mất công tặng bùa hộ mệnh.

Đinh!

Ngay sau đó lại có một tin nhắn được gửi đến, vẫn là trưởng khoa Lưu: Có vẻ như An Niên đang đến thời kì động dục, thời kì động dục của mèo tinh tôi cũng không hiểu rõ lắm, mấy hôm nữa tôi sẽ xem sách cổ giúp cậu, lần này không thu phí tư vấn của cậu nữa.

“…” Trần Dương.

“Anh Trần Dương.”

Trần Dương hoàn hồn, quay lại liền đối mặt với đôi mắt to trong suốt của An Niên, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

“Chúng ta thực hành thêm chút nữa đi.”

“…” Đối mặt với lời mời vui vẻ như vậy, Trần Dương cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại: “An Niên, chúng ta cần nói chuyện một chút.”

“Nói chuyện gì?” Mặc dù An Niên rất muốn tiếp tục thực hành, nhưng cô vẫn lựa chọn nghe Trần Dương nói trước.

“Em nói anh là bạn trai trong dự định của em, vậy rốt cuộc em có biết bạn trai có nghĩa là gì không?” Trần Dương hỏi.

“Em biết chứ.” An Niên trả lời cực kỳ tự nhiên: “Bạn trai là người sẽ cưng chiều, bảo vệ em, mua đồ ăn ngon cho em, sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.”

“An Niên, bạn trai không chỉ là người làm những việc này, nó… là một kiểu tình cảm, một kiểu tình cảm rất vi diệu, em hiểu không?” Trần Dương hỏi.

“…” An Niên lắc đầu, vẻ mặt mơ màng.

“Haiz.” Trần Dương cười khổ, quả nhiên, An Niên không biết.

“Anh Trần Dương, có phải em đã làm sai gì không?” Thấy Trần Dương cười khổ rõ ràng như vậy, An Niên bỗng nhiên bất an.

“Không phải, là do anh không tốt.” An Niên không hiểu gì cả, nhưng mà anh thì không như vậy. Sự sai lầm vừa rồi rõ ràng là do anh dung túng mới có thể xảy ra. Trần Dương chán nản ngồi lên ghế sofa, vẻ mặt đầy thất bại và ảo não.

“Anh Trần Dương, anh đừng ảo não. Vậy… sau này em không thực hành nữa là được.” An Niên đáng thương đi đến, cố gắng hết sức dỗ dành Trần Dương.

“An Niên, anh thích em.” Trần Dương nhìn thẳng vào An Niên, anh biết có thể An Niên sẽ không hiểu, nhưng anh vẫn muốn nói cho cô. Ít nhất đến khi có một ngày An Niên biết tình yêu là gì, cô sẽ biết anh của hiện tại rất thích cô, chứ không phải là một tên háo sắc chỉ đơn thuần muốn sàm sỡ cô.

“Em cũng thích anh Trần Dương.” An Niên cũng không hề nghĩ ngợi trả lời.

“Cũng giống như em thích ăn hải sản?” Trần Dương trêu chọc.

“Không phải vậy.” An Niên lắc đầu: “Là kiểu thích giống như nữ chính thích nam chính. Là kiểu cho dù có nam phụ thứ nhất, nam phụ thứ hai đồng thời thích nữ chính, nhưng nữ chính chỉ thích một mình nam chính.”

“Là kiểu thích mà sau khi em biến thành mèo, có rất nhiều người cho em đồ ăn, nhưng em chỉ thích ăn cá khô nhỏ mà anh Trần Dương đưa cho em. Là kiểu thích mà em không thích đọc sách, nhưng nếu anh Trần Dương dạy thì em lại thích đọc. Là kiểu thích mà khi thực hành em chỉ muốn thực hành với một mình anh Trần Dương. Là kiểu…”

An Niên ngẩng đầu, cố gắng suy nghĩ về kiểu thích của cô, cố gắng đưa ra ví dụ, cố gắng muốn biểu đạt rõ ràng.

“An Niên…” Trần Dương lên tiếng cắt đứt cô gái đang không ngừng giải thích.

“Hả?”

“Còn muốn thực hành không?” Giọng nói của Trần Dương trầm thấp, gần như là dán vào lỗ tai An Niên để nói ra.

“Không… không muốn.” An Niên nói trái với lương tâm. Mặc dù thực hành rất vui vẻ, nhưng anh Trần Dương lại không thích.

“Nhưng anh bỗng nhiên lại muốn rồi.”

“!!” An Niên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được ánh sao trong mắt của Trần Dương, sau đó nghênh đón đôi môi đang hạ xuống của Trần Dương, một lần nữa tích cực thực hành.

Mặc dù lời bố nói không hoàn toàn là đúng, nhưng vẫn có một số câu là có đạo lý. Ví dụ như đi học quả nhiên rất hữu dụng, chủ nghĩa Mác Lê-nin quả nhiên là chủ nghĩa hiện thực.
Bình Luận (0)
Comment