Các bạn đang đọc truyện Bạn Gái Của Tôi Là Mèo – Chương 95 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 95
Trần Dương tỉnh lại ở ký túc, khi còn chưa mở mắt thì anh đã biết khổ nhục kế của mình đã thành công. Bởi vì… anh cảm nhận được một sức nặng quen thuộc ở trên ngực mình.
Đó là sức nặng thuộc về An Niên.
“Anh Trần Dương.” Mèo mun nhỏ vùi trong ngực Trần Dương cũng lập tức dựng lỗ tai lên khi Trần Dương vừa mới tỉnh lại.
“Sao em biết là anh tỉnh?” Trần Dương cười mở mắt ra.
“Em nghe được tiếng tim anh đập.” An Niên leo từ trên ngực Trần Dương lên gối bên cạnh Trần Dương: “Lúc anh tỉnh lại thì nhịp tim sẽ tăng lên.”
An Niên cuộn tròn trong ngực Trần Dương để ngủ, hiểu rõ nên mỗi lần tần số vừa biến hóa thì cô cũng tỉnh lại.
Nhìn mèo mun nhỏ nằm ở bên gối, Trần Dương không kìm chế được nhích lại gần, hôn một cái lên chóp mũi mèo mun nhỏ.
Trong nháy mắt, đôi mắt mèo mun nhỏ lập tức sáng lên.
Nụ cười nơi khóe miệng của Trần Dương không nhịn được mà càng tươi hơn, đúng rồi, đây mới là mèo mun nhỏ của anh, khi mèo mun nhỏ nhà anh nhìn thấy anh thì mắt sẽ tỏa sáng lấp lánh. Không kìm chế được, Trần Dương đưa tay ôm mèo mun tới, để lông tơ mềm mại của mèo mun nhỏ cọ xát lên gò má anh, sau đó yên tâm thở dài một hơi.
“Anh Trần Dương, như vậy có phải là chúng ta đã thành công làm cho bố đồng ý rồi hay không?” An Niên nằm ở bên tai Trần Dương, nhỏ giọng hỏi.
“Cũng gần như vậy, chỉ là anh còn phải đi gặp ông ấy một lần nữa.” Trần Dương trả lời.
“Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi.” An Niên vù một cái biến thành người, kéo cánh tay phải của Trần Dương đi tìm Bộ trưởng An.
“Đi thì đương nhiên phải đi, chỉ là trước khi đi, anh còn có một việc muốn hỏi thẳng em.” Trần Dương ngồi dậy trên giường.
“Anh hỏi đi.” An Niên vô cùng phối hợp nói.
Trần Dương đứng lên, cầm tay An Niên nhẹ nhàng đặt lên trước ngực, sau đó nghiêm túc hỏi: “Tại sao không nói cho anh biết chuyện lời nguyền?”
An Niên ngẩn ra, mắt lóe lên rồi chột dạ cúi đầu xuống: “Em xin lỗi.”
“An Niên, anh không muốn em nói xin lỗi, anh chỉ cần sau này em có chuyện gì thì không được phép lừa gạt anh nữa.” Trần Dương hiếm khi kích động nói.
“Em có biết không, ngày đó anh gọi em, mà em không có một chút phản ứng nào cả, anh… anh…” Nhớ tới cảm giác vô cùng tuyệt vọng lúc ấy, bây giờ Trần Dương vẫn còn sợ run lên.
“Không phải em muốn lừa gạt anh, vốn em cũng định nói cho anh.” Cảm nhận được Trần Dương đang sợ hãi, An Niên vội vàng giải thích.
“Lúc ấy linh lực trên người em còn rất nhiều, em cho rằng ít nhất còn có thể chống đỡ được hai ba năm. Em định chờ sau khi bố trở về thì sẽ nói trước mặt hai người một lần luôn. Em nghĩ nếu là như vậy, bố sẽ nể mặt thời gian còn lại của chúng ta không nhiều mà không làm khó chúng ta nữa.”
Đúng vậy, ban đầu An Niên không có ý định lừa gạt Trần Dương, nếu như cô muốn lừa Trần Dương thì chỉ cần đưa ra lựa chọn như Cố Ngạn là được rồi, cần gì phải chọn con đường này.
“Em dự định như vậy à?” Trần Dương có hơi kinh ngạc hỏi.
“Vâng, nhưng bỗng nhiên Tiểu Vệ tới, sau đó thì biến thành như vậy.” Mặc dù sau khi cô trở về người của Cửu Bộ cũng chưa từng chủ động nhắc tới chuyện lời nguyền với cô, nhưng An Niên biết, cô thoái hóa thành mèo mà không có chút dấu hiệu báo trước nào, chắc chắn bọn họ đều lo lắng.
“Tiểu Vệ hấp thu linh lực của em?” Trần Dương hỏi.
“Không phải, là em cho nó.” An Niên giải thích.
“Em không biết tại sao Tiểu Vệ lại trở thành con của chúng ta, đêm hôm đó bỗng nhiên em cảm giác được có một hồn phách tiêu tán ở trong bụng em, sau đó thì em thức tỉnh, rồi sau đó… mơ mơ màng màng nghe được Tiểu Vệ ở trong bụng em đang gọi em là mẹ. Lúc ấy em không suy nghĩ chút nào mà đã dùng toàn bộ linh lực đi cứu Tiểu Vệ.”
Nói xong, An Niên thận trọng nhìn Trần Dương đang cau mày trầm tư, nhỏ giọng lên tiếng xin tha: “Anh Trần Dương, anh nhìn xem bây giờ em cũng không sao mà, chờ sau khi Tiểu Vệ ra đời, anh cũng đừng có mắng nó được không?”
“Em yên tâm đi, anh sẽ không mắng nó. Chẳng những không, mà chúng ta còn phải cảm ơn nó.” Trần Dương vui mừng nói: “Cũng may là Tiểu Vệ tới, nếu không thì ở tộc mèo yêu anh cũng không thể tìm thấy em được.”
Mặc dù dựa theo kế hoạch ban đầu của An Niên, chờ sau khi Bộ trưởng An trở về mới nói chuyện trên người cô có lời nguyền cho anh và Bộ trưởng An biết. Cứ như vậy Bộ trưởng An quả thật sẽ càng dễ dàng chấp nhận anh, nhưng nếu như không có Tiểu Vệ bỗng nhiên xuất hiện, chờ hai ba năm sau lời nguyền của An Niên bỗng nhiên bộc phát, anh làm sao có thể tìm được An Niên trong mấy trăm con mèo giống nhau như đúc kia chứ?
Nghĩ tới đây, bàn tay Trần Dương không nhịn được nhẹ nhàng đặt lên bụng An Niên. Lúc này Tiểu Vệ vẫn chưa được nửa tháng, bụng An Niên cũng chẳng có chút thay đổi nào, nhưng Trần Dương lại cảm giác được lòng bàn tay của mình đang nóng lên, dường như Tiểu Vệ trong bụng An Niên cũng đang chào hỏi anh vậy.
“An Niên, tại sao em lại lựa chọn thoái hóa thành mèo?” Trần Dương không nhịn được lại hỏi: “Cố Ngạn nói, rõ ràng em còn có một lựa chọn thứ hai mà.”
“Bởi vì em không muốn biến thành giống như Cố Ngạn, rõ ràng quan tâm Nguyệt Nhi như vậy, nhưng lại chẳng nhớ gì cả.” An Niên trả lời.
“Nhưng mà, em biến thành mèo rồi thì cũng sẽ quên anh giống vậy mà.” Miêu Miêu đã từng nói, An Niên biến thành mèo rồi thì sẽ không nhớ được đoạn tình cảm giữa hai bọn họ.
“Không giống nhau.” An Niên lắc lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Nếu như chọn con đường thứ hai, em sẽ cảm thấy mình rất thiệt thòi.”
“Rất thiệt thòi?” Trần Dương nghe không hiểu.
“Dĩ nhiên, anh nghĩ thử xem, nếu như có một miếng chocolate em rất thích ăn, nhưng ăn vào sẽ chết, mà không ăn cũng chết, vậy em có ăn hay không?” An Niên hỏi.
“…” Im lặng hồi lâu, cuối cùng Trần Dương cũng không thể không bị thuyết phục bởi ví dụ vô cùng hình tượng của An Niên: “Vậy đương nhiên là chọn ăn rồi chết.”
“Đúng không.” An Niên đắc ý vênh mặt lên.
“Đúng.” Trần Dương cười đồng ý nói.
Thật ra bây giờ Trần Dương vô cùng vui mừng vì An Niên đã lựa chọn phương án không thiệt thòi này, bởi vì một khi An Niên lựa chọn quên đi tình cảm giữa bọn họ, như vậy thì ràng buộc giữa anh và An Niên cũng theo đó mà biến mất. Cứ thế, cho dù bọn họ lại trở về tộc mèo yêu thì bọn họ cũng không giải được lời nguyền rủa, đây mới thật sự là bỏ lỡ.
Hai người vuốt ve an ủi ở trong ký túc một lúc, căn cứ vào suy nghĩ đưa đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao, không bằng rèn sắt nhân lúc còn nóng, hai người quyết định rời khỏi ký túc đi tìm Bộ trưởng An.
Đi qua sân, tiến vào tòa nhà văn phòng, đi tới phòng làm việc của Bộ trưởng An ở cuối tầng hai, hai người gõ cửa tiến vào.
“Bố.”
“Bộ trưởng.”
Mấy ngày trước, mặc dù Trần Dương không gặp mặt An Niên, nhưng vẫn dùng điện thoại di động hướng dẫn An Niên từ xa, để cô không biểu hiện ra là cô quan tâm anh nhiều hơn bộ trưởng An ở trước mặt bộ trưởng An.
Nhưng lúc này đang ở trước mặt Bộ trưởng An, Trần Dương lại làm đổ bể hết tất cả kế sách của mình, anh vững vàng cầm lấy tay An Niên, mười ngón tay đan chặt vào nhau đứng ở trước mặt Bộ trưởng An.
Dù ánh mắt Bộ trưởng An có giống như đao bắn về phía bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, Trần Dương cũng không buông lỏng một chút nào.
Nếu như nói mấy ngày trước là vì để xoa dịu cảm giác mất mát bỗng nhiên bị người ta cướp mất con gái của Bộ trưởng An, thì bây giờ Trần Dương cần sự kiên định để tỏ rõ lập trường của mình.
“An Niên, tới đây.” Bộ trưởng An ghét bỏ trừng mắt nhìn Trần Dương rồi bảo An Niên đi qua.
An Niên nhìn Trần Dương theo bản năng. Trần Dương gật đầu với cô, buông tay tỏ ý An Niên đi qua.
Lúc này An Niên mới nghe lời đi tới chỗ Bộ trưởng An, khôn khéo đứng bên cạnh Bộ trưởng An.
“Cậu tới đây làm gì?” Lúc này bộ trưởng An mới nhìn thẳng vào Trần Dương, oai nghiêm của bố vợ được mở lên tối đa.
“Bộ trưởng, cháu tới, là muốn thỉnh cầu chú chính thức đồng ý cho cháu và An Niên ở bên nhau.” Nói toạc móng heo càng làm cho người ta thấy được quyết tâm của mình.
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Bộ trưởng An nhướng mày.
“Bố!” Câu không đồng ý kia của Bộ trưởng An là nói với Trần Dương, nhưng Trần Dương nghe còn chưa có phản ứng gì mà An Niên ở bên cạnh đã gấp gáp trước rồi, nũng nịu đi kéo kéo cánh tay bố mình, không còn sót lại một chút điềm tĩnh nào của mấy ngày vừa rồi nữa.
“Bố cái gì mà bố, mới giả vờ có ba ngày mà con cũng không thèm giả vờ nữa à.” Bộ trưởng An tức giận nói.
Ông ấy cũng không ngốc, cho tới bây giờ An Niên luôn có tính cách đơn thuần, vì Trần Dương mà ngay cả lời nguyền cũng không sợ, kết quả ông ấy ngăn cản cô và Trần Dương ở bên nhau, cô không hề đấu tranh chút nào mà đã đồng ý ngay, chỉ cần dùng một cọng tóc nghĩ cũng biết là trong chuyện này có gì đó mờ ám.
Chỉ là thái độ giả vờ của An Niên khiến ông ấy nhìn thấy thoải mái, cho nên đã giả bộ không biết thôi.
An Niên chột dạ rời tầm mắt, cầu cứu nhìn về phía Trần Dương, dùng khẩu hình nói: Bố em phát hiện rồi, làm sao bây giờ?
Trần Dương khẽ lắc đầu, mỉm cười tỏ ý với An Niên là không sao.
“Cười cái gì mà cười, còn cậu nữa.” Bộ trưởng An tức giận đập bàn một cái: “Bản lĩnh không nhỏ đâu, mới tới Cửu Bộ có hơn nửa năm mà từ trên xuống dưới Cửu Bộ đều nói giúp cho cậu rồi, ngay cả loại người có tính cách không có lợi lộc không dậy sớm như trưởng khoa Lưu mà cũng có thể tận tâm tận lực thuyết phục giúp cậu.”
Không sai, đặc biệt là Lưu béo kia, dù có việc hay là rảnh rỗi thì cũng đều ở bên giác ngộ ông ấy về tầm quan trọng của Trần Dương, dùng trăm phương ngàn kế muốn giữ người lại Cửu Bộ, đâu có giống phong cách làm việc nhất quán của ông ấy trước đây chứ?
Trần Dương cũng không tranh cãi, chút thủ đoạn nhỏ nhặt này của anh cũng không thể lừa gạt được Bộ trưởng An, anh làm tất cả những chuyện này chẳng qua là chỉ muốn bộ trưởng An nhìn thấy anh để tâm tới An Niên mà thôi.
Trong tình cảm, kế sách chẳng qua chỉ là phương thức thôi, không sợ nhất chính là bị nhìn thấu kế sách, mà quan trọng nhất chính là phải để đối phương cảm nhận được anh thật lòng.
“Tôi để cậu đi vào không phải vì những thủ đoạn nhỏ này của cậu, mà là vì An Niên.” Bộ trưởng An nói.
Khi cho người mang Trần Dương bị cảm nắng vào, Bộ trưởng An vẫn không thuyết phục được mình giao An Niên cho Trần Dương. Còn thứ để ông ấy có thể ra quyết định như vậy, chính là khi ông ấy đặt An Niên đang ngủ say lên ngực Trần Dương, trên mặt An Niên lộ ra biểu cảm đó. Cái biểu cảm cả thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn, thả lỏng, yên tâm, ngay cả linh lực quanh cơ thể cũng dịu dàng đi.
Bộ trưởng An đứng ở bên giường nhìn rất lâu, ông ấy thấy An Niên vô thức tiến vào trong lòng Trần Dương, thấy An Niên dùng đuôi cuốn lấy cánh tay Trần Dương, sau khi cuốn lấy thì thoải mái meo một tiếng.
Nhìn thấy sức mạnh công đức trên cơ thể Trần Dương được thẩm thấu vào cơ thể An Niên, bị đứa nhỏ trong bụng hấp thụ, sau đó hồn phách lớn lên từng chút từng chút một. Không còn nghi ngờ chút nào nữa, liên hệ giữa bọn họ đã chặt chẽ hơn bất kỳ ai từ lâu rồi.
“Cảm ơn bộ trưởng.” Trần Dương không biết những đấu tranh trong nội tâm của Bộ trưởng An, nhưng anh nghe ra được ý cho phép trong lời nói của Bộ trưởng An, vì vậy không chờ kịp mà đã thuận theo ý của ông ấy.
“Tôi…” Bộ trưởng An sửng sốt, trong lòng ông ấy đúng là đồng ý, nhưng ông ấy đã nói ra ngoài miệng rồi hả?
“Bố, bố đồng ý cho con và anh Trần Dương ở bên nhau sao, cảm ơn bố, bố thật tốt quá đi.” Chưa chờ Bộ trưởng An nói hết lời, An Niên đã lập tức ôm lấy Bộ trưởng An, nũng nịu hô lên.
“…”
Thôi vậy, dù sao thì ông ấy cũng đã trừng phạt Trần Dương rồi, Bộ trưởng An âm thầm thở dài bất đắc dĩ.
“Trần Dương, cậu nghe kỹ cho tôi. Sau này nếu như cậu dám làm An Niên đau lòng, tôi mặc kệ cậu có phải người thân của Diêm Vương hay không tôi cũng sẽ rút đi hồn phách của cậu ở dương gian trước, sau đó sẽ luyện cậu thành huyết phách.” Bộ trưởng An uy hiếp.
“Dạ.” Đối với câu uy hiếp này, Trần Dương nhận mà vô cùng phấn khởi.
Mặc dù quá trình có hơi trắc trở, nhưng cuối cùng cũng lấy được sự cho phép của bố vợ, rồi sau đó cuối cùng hai người cũng cùng nhau trở về nhà của bọn họ.
Đối với việc An Niên rời đi cùng với Trần Dương nhanh như vậy, đương nhiên trong lòng Bộ trưởng An không muốn. Nhưng cân nhắc đến trạng thái mấy ngày nay con gái cưng và cháu gái bảo bối quả thật là không được tốt, Bộ trưởng An không thể làm gì khác hơn là nhịn đau để tên Trần Dương kia được hời.
Về đến nhà, cuộc sống thường ngày của hai người cũng chẳng có thay đổi gì quá lớn, An Niên vẫn làm ổ trong phòng khách xem phim thần tượng, còn Trần Dương ở trong bếp nấu ăn, sau đó đích thân đưa lên phòng khách, rồi lại ôm vợ cùng nhau xem tivi.
“An Niên, qua vài ngày nữa về nhà với anh một chuyến nhé, bố mẹ anh muốn gặp em.” Trần Dương nói.
“Được chứ, vậy ngày mai chúng ta đi luôn đi.” An Niên rất thích nhà họ Trần, ở nơi đó linh khí dồi dào, mẹ Trần làm cơm cũng rất ngon.
“Lần này đi, có thể mẹ anh sẽ ép cưới.” Trần Dương rào đón An Niên.
“Ép cưới, tại sao lại phải ép? Nếu như anh cầu hôn em thì em sẽ đồng ý ngay mà.” An Niên nghi ngờ nói.
Trần Dương không nhịn được cưng chiều mỉm cười, xoa xoa đỉnh đầu cô nhóc ngốc nghếch này. Cũng chỉ có mèo mun nhỏ nhà anh mới có thể đơn giản mà lại thẳng thắn như vậy.
“Anh Trần Dương, lúc nào thì anh định cầu hôn?” An Niên truy hỏi, vẻ mặt chờ không nổi. Nếu như còn không kết hôn nữa thì Tiểu Vệ sẽ không thể vào hộ khẩu được.
“Cô bé ngốc này, xem tivi của em đi.” Trần Dương cười nói sang chuyện khác, nếu còn bị An Niên hỏi như vậy nữa thì anh thật sự sẽ không nhịn được mà cầu hôn mất.
Trần Dương biết nếu cưới chỉ cần anh mở miệng, nhất định là An Niên sẽ lập tức đồng ý, nhưng Trần Dương cũng thật sự không hy vọng sẽ cầu hôn đơn giản như vậy. An Niên xem nhiều phim thần tượng như thế, nhất định cũng rất hy vọng có một lễ cầu hôn lãng mạn nhỉ.
“Ò.” An Niên có hơi mất mát, nhưng cũng không kiên trì nữa, còn mấy tháng nữa mà, kết hôn trước khi Tiểu Vệ ra đời là được rồi. Sau khi nghĩ thông suốt, An Niên quay đầu tiếp tục xem tivi.
Bộ phim đang xem này An Niên đã cày hai tháng rồi, hôm nay đúng lúc là tập cuối, chỉ chốc lát sau An Niên đã bắt đầu xem đến hăng say.
Khoảng một tiếng sau, đến hồi kết trên tivi, nam chính quỳ một chân trước mặt nữ chính, thâm tình chân thành nói: “Cưới anh nhé, anh muốn cho em một gia đình.”
An Niên đang ăn táo bỗng nhiên ngẩn ra, ánh mắt lúc sáng lúc tối không biết đang suy nghĩ gì, ngơ ngẩn khoảng một phút xong thì chợt An Niên nhảy cẫng lên từ trên ghế sô pha, chạy vào phòng ngủ.
“Anh Trần Dương…” An Niên vọt vào phòng ngủ.
“Sao vậy?” Trần Dương đang cầm quần áo ngủ chuẩn bị đi tắm cười hỏi.
“Lúc ấy ở trong công viên, khi anh ôm em về nhà đã nói cái gì?” Hai mắt An Niên vụt sáng lên, vẻ mặt rất hồi hộp, kích động.
“Lúc ấy?” Trần Dương nhớ lại: “Về nhà với anh à?”
“Em đồng ý!” Bỗng nhiên An Niên lớn tiếng hô lên.
Cái gì? Vẻ mặt Trần Dương vô cùng mờ mịt.
Hóa ra, vào buổi sáng cách đây rất lâu kia anh Trần Dương đã cầu hôn cô rồi. Đều tại cô quá ngốc, bây giờ mới hiểu rõ, chẳng trách anh Trần Dương nói cô là cô bé ngốc.
Ha ha ha… cũng may là bây giờ cô đã hiểu rõ rồi.
An Niên còn nhớ lúc ấy anh Trần Dương nhìn vào mắt cô, cách một màn mưa, mang theo nụ cười dịu dàng, cùng với cái ôm ấm áp.
Đẹp trai hơn bất kỳ một nam chính mà cô từng xem trong phim.
TOÀN VĂN HOÀN