Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 98

“Những chuyện còn lại cậu làm nốt đi.” Thẩm Chi Ngữ ném bùa thu hồn cho Triệu Phương.

Triệu Phương đang vội vàng cất pháp khí, nhất thời không chút ý, bùa thu hồn trực tiếp rơi trên mặt đất, quỷ hồn hoảng sợ bất mãn kêu khóc oa oa: “A, bẩn quá, bẩn quá, toàn là bùn.”

Triệu Phương vừa cúi đầu, phát hiện bùa thu hồn đúng lúc rơi vào trong một bãi bùn nhão.

“Yo, vẫn còn có quỷ sạch sẽ à!” Triệu Phương nhặt bùa thu hồn lên, dùng ngón tay thô bạo búng một cái, tùy ý nhét vào trong túi.

“Đại sư, đổi một tấm bùa khác cho tôi đi, bẩn rồi khó chịu lắm.” Quỷ hồn ở trong bùa thu hồn không phụ kêu lên.

“Một tấm bùa chú mười đồng.” Triệu Phương thuận miệng nói.

“Được.”

“Đại gia chờ một chút, tôi sẽ đổi cho người, thuận tiện sẽ xịt thêm chút nước hoa cho ngài nữa?” Triệu Phương lập tức trở nên ân cần.

Thẩm Chi Ngữ đã quá quen với loại hành động không chút tiết tháo này của đồng đội, ngay cả mắt cũng không nhấc lên, chỉ thu dọn xong hết đồ của mình, trực tiếp nói: “Cho cậu xe, tôi gọi xe khác đi.”

“Đi, cậu không trở về Cửu Bộ à?” Triệu Phương hỏi.

“Không, tôi hẹn người khác ăn cơm rồi.” Nói xong, Thẩm Chi Ngữ rời đi.

Thẩm Chi Ngữ rẽ khỏi ngõ hẻm, đón một chiếc taxi ở ven đường, chạy tới nhà hàng tốt nhất thủ đô. Hôm nay người hẹn anh ấy ăn cơm không phải ai khác mà chính là bố và em trai anh ấy.

Theo cậu hai Thẩm nói thì là có hẹn với một người bạn tới thủ đô hợp tác một lần, trùng hợp hai ngày nay đã làm xong nên kêu Thẩm Chi Ngữ tới ăn bữa cơm.

Tới nhà hàng đã hẹn trước, Thẩm Chi Ngữ nhìn đồng hồ, anh ấy tới muộn năm phút, chắc là lát nữa gặp mặt cha ông ấy lại quở trách anh ấy đây.

“Tinh!”

Quả nhiên, tin nhắn thúc giục của cậu hai Thẩm Chi Ngôn đã được gửi tới: Anh cả, anh đến đâu rồi?

Thẩm Chi Ngữ nhìn nhà hàng to lớn một chút, trả lời: Ở cửa, các em ở đâu?

Thẩm Chi Ngôn: Vào cửa rẽ phải, ở phòng bao trong cùng.

Thẩm Chi Ngữ cất điện thoại di động, vào cửa, rẽ phải, đi thẳng, đến cửa phòng bao, sau đó đẩy cửa đi vào…

Hả? Thẩm Chi Ngữ cau mày lại.

“Thằng nhóc thối, đi vào không gõ cửa à?” Ông Thẩm vừa thấy Thẩm Chi Ngữ thì không nhịn được mà dạy dỗ.

“Con cho rằng chỉ có bố và Chi Ngôn thôi.” Thẩm Chi Ngữ rời tầm mắt đi, rơi vào hai người đàn ông anh ấy không quen biết trong phòng bao.

“À à à, vị này chính là chính là cậu cả nhà anh Thẩm hả?” Một người đàn ông nhìn tuổi xấp xỉ bằng ông Thẩm cười ha ha nói.

“Không sai, chính là đứa con trai lớn không ra hồn của tôi.” Ông Thẩm tỏ ý Thẩm Chi Ngữ đi vào, rồi giới thiệu: “Vị này Triệu Chiêm Bằng, bác Triệu của con, vị này là con trai của ông ấy, tuổi tác cũng xấp xỉ với con, đã là tổng giám đốc của tập đoàn Triệu Thị vô cùng nổi tiếng rồi đó.”

“Chú Thẩm quá khen rồi. Chào anh, tôi là Triệu Hâm.” Triệu Hâm thân thiện đưa tay ra về phía Thẩm Chi Ngữ.

“Chào anh.” Thẩm Chi Ngữ đưa tay ra bắt lại, sau đó hỏi: “Gần đây anh Triệu có gặp phải chuyện kỳ lạ gì không?”

“Cái gì?” Triệu Hâm bị Thẩm Chi Ngữ hỏi vậy thì sửng sốt.

“Tỷ như vô duyên vô cớ vô cùng xui xẻo gì gì đó?”

“Tôi…”

“Nói bậy nói bạ gì đó.” Ông Thẩm vừa nghe lời mở đầu của con trai, không chút suy nghĩ, đứng lên kéo con trai nhà mình tới, nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Cất mấy cái thứ phong kiến, mê tín này lại cho bố.” Lừa người mà cũng lừa tới đối tượng hợp tác của ông ấy nữa chứ.

Uy hiếp xong, ông Thẩm lại vội vàng giải thích với Triệu Chiêm Bằng bên kia: “Anh Triệu, xin lỗi, đứa con trai này của tôi không biết nói chuyện lắm.”

“Không sao, không sao.” Triệu Chiêm Bằng cười ha ha bày tỏ không để ý.

Thẩm Chi Ngữ nhíu mày, không lên tiếng, ngồi xuống, trải khăn ăn xong, bưng bát đũa lên, ăn!

“Thật ra thì… gần tôi hình như là tôi có hơi xui xẻo.” Bỗng nhiên Triệu Hâm ở bên cạnh lại tiếp lời.

Anh không xui xẻo mới lạ, vận xui toàn thân thế kia, cũng không biết là bị dính từ đâu. Trong lòng Thẩm Chi Ngữ nói bổ sung.

“Hả? Sao vậy?” Triệu Chiêm Bằng ân cần nhìn về phía con trai.

“Cũng không biết là có phải trùng hợp hay không.” Triệu Hâm cười nói: “Hôm trước không phải là con mới mua một chiếc xe sao, mới vừa ra đường đã bị va quệt rồi. Ngày hôm qua tới công trường, thiếu chút nữa bị cục đá đập vào chân, sáng sớm hôm nay ra khỏi cửa, âu phục lại bị quệt vào chỗ sơn chưa khô.”

“Hôm nay anh chỉ bị quệt hỏng một bộ âu phục thôi à?” Thẩm Chi Ngữ hỏi.

“Đúng vậy.”

“Thế thì lát nữa anh chú ý một chút, chắc là khoảng mười hai giờ anh sẽ lại xui xẻo đó.” Thẩm Chi Ngữ hữu nghị nhắc nhở.

“Im miệng!” Ông Thẩm rất tức giận, nếu như không phải có người ngoài đang ở đây thì ông ấy cũng muốn trực tiếp cầm đĩa thức ăn trong tay đập tới. Có kiểu nói chuyện  như vậy à? Đây chẳng phải là đang nguyền rủa người ta sao?

Vì vậy một bữa tối vui vẻ hòa thuận đã bị mấy câu nói của Thẩm Chi Ngữ lướt qua làm cho thanh tịnh hẳn đi. nhưng bản thân anh ấy thì lại chẳng bị ảnh hưởng gì, nên ăn uống thì ăn uống. Những người khác thấy không thể tiếp tục nói về đề tài này được nữa, đúng vậy, thế thì cùng ăn đi. Vì vậy hai ông già có một đống thói quen đàm phán trên bàn ăn hiếm khi thấy vùi đầu vào chỉ ăn uống đơn thuần.

Ăn cơm tối xong, ông Thẩm cảm thấy con trai nhà mình rất thất lễ, khi ra cửa còn nhất định bắt Thẩm Chi Ngữ đi xin lỗi.

“Không sao đâu, tôi không tin những chuyện này.” Triệu Hâm cười từ chối nói.

“À.” Thẩm Chi Ngữ cũng không có ý định nói xin lỗi, anh ấy ấy lật một cái trong túi áo, mấy lá bùa màu vàng nhảy ra.

Nhất thời, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh lại.

Ông Thẩm: Xong rồi, chuyện con trai là thánh lừa bịp hoàn toàn bị bại lộ rồi.

Bố con nhà họ Triệu: Cậu cả nhà họ Thẩm còn quá trẻ tuổi, lại… đáng tiếc.

“Cho này, đây là bùa bình an, có thể ngăn cản vận xui cho anh.” Thẩm Chi Ngữ thật vất vả mới tìm được một tấm bùa bình an từ trong một đống bùa đuổi quỷ.

“…” Ông Thẩm và cậu hai Thẩm.

“…” Bố con họ Triệu.

“Cầm lấy, sẽ có tác dụng.” Thẩm Chi Ngữ chân thành nói.

“Cảm… cảm ơn.” Vẻ mặt Triệu Hâm vô cùng hoang mang nhận lấy, sẽ có tác dụng là ý gì chứ, ý là chắc chắn tôi sẽ gặp xui xẻo hả?

“Cái đó, xe của chúng tôi tới rồi, chúng tôi đi trước đây.” Triệu Chiêm Bằng sợ nếu còn nán lại, không biết Thẩm Chi Ngữ lại nói những lời xui xẻo nào nữa. Tuy nói bọn họ không tin, nhưng nghe cũng khó chịu. Vì vậy kéo con trai ông ấy chui vào trong xe, ngay cả ông Thẩm bắt tay tạm biệt cũng không chú ý tới.

“Mày…” Ông Thẩm đâu thể nào không nhìn ra tâm tư của Triệu Chiêm Bằng chứ, nhất thời cảm thấy cái mặt già này của mình bị Thẩm Chi Ngôn phá hủy trong một đêm, trước khi đi còn bị anh ấy ném xuống đất day đi day lại: “Mối hợp tác tốt đẹp vừa rồi của tao đã bị mày phá tan nát rồi.”

“Bố, cẩn thận huyết áp.” Cậu hai Thẩm vội vàng trấn an, vừa liều mạng nháy mắt với Thẩm Chi Ngữ.

“Cao huyết áp rồi hả? Bình thường bảo bố ăn ít thịt một chút rồi mà.” Thẩm Chi Ngữ không quên phàn nàn bố mình.

“Tao…” Ông Thẩm không thèm quan tâm tới huyết áp đang tăng lên của mình nữa, khi đang muốn dạy dỗ Thẩm Chi Ngữ một trận thì bỗng nhiên bên tai vang lên một loạt tiếng va chạm kịch liệt và tiếng phanh xe chói tai.

“Đâm xe rồi!”

“Mau cứu người.”

“Gọi 120 đi!”

“Đó là xe ai vậy?” Ông Thẩm nhìn thế nào cũng cảm thấy chiếc xe gặp tai nạn kia có hơi quen mắt.

“Hình như là bác Triệu thì phải.” Thị lực của cậu hai Thẩm tốt hơn bố mình.

“Con đã nói là sẽ gặp xui xẻo mà.” Vẻ mặt Thẩm Chi Ngữ kiểu con đã dự liệu từ trước rồi mà.

“…” Bố con nhà họ Thẩm, mày chắc chắn không phải do mày miệng quạ đen à?

Mặc kệ có phải là Thẩm Chi Ngữ miệng quạ đen hay không, người quen xảy ra tai nạn dù sao thì cũng phải quan tâm đôi chút. Ông Thẩm cũng không đoái hoài tới việc dạy dỗ Thẩm Chi Ngữ nữa, dẫn Thẩm Chi Ngôn chen vào. Thằng đến khi nhìn thấy bố con nhà họ Triệu đi ra từ chiếc xe đã vặn vẹo biến dạng thì mới tính là thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Triệu, không bị thương chỗ nào chứ?” Ông Thẩm quan tâm nói.

“Triệu Hâm, anh thì sao?” Thẩm Chi Ngôn cũng hỏi Triệu Hâm.

“Hình như không bị gì thì phải?” Triệu Hâm sờ sờ tay chân mình, vẻ mặt may mắn nói.

“Xem ra, gần đây quả thật là anh có vận xui rồi.” Thẩm Chi Ngôn thở phào nhẹ nhõm nói.

Xui xẻo? Triệu Hâm lập tức sửng sốt, ngay sau đó đưa tay móc móc túi mình, sau đó móc ra một đống tro màu đen từ trong túi.

“Đây là cái gì?” Thẩm Chi Ngôn hỏi.

“Bùa bình an anh cậu cho.” Triệu Hâm vừa dứt lời, vẻ mặt của bốn người tại chỗ đều thay đổi.

“Anh Thẩm, cậu cả nhà anh đâu?” Triệu Chiêm Bằng lấy lại tinh thần đầu tiên, cũng không đoái hoài gì tới cánh tay đang bị trẹo, nắm lấy bả vai ông Thẩm, hỏi với vẻ mặt vô cùng vội vàng.

“Ở… ở…” Ông Thẩm nhìn xung quanh, không nhìn thấy Thẩm Chi Ngữ, lập tức hỏi con trai thứ hai của mình: “Anh con đâu?”

“Ở đó!” Thẩm Chi Ngôn đúng lúc nhìn thấy anh cả nhà mình, đưa tay lên chỉ ra ven đường. Mọi người nhìn thấy, không phải chứ, Thẩm Chi Ngữ đang bắt xe ở ven đường.

“Cháu ngoan, dừng bước!” Triệu Chiêm Bằng giật mình, đây đám người ra phóng tới bên lề đường, sống chết kéo Thẩm Chi Ngữ từ trên xe taxi xuống.

Hai tiếng sau, trong phòng bệnh ở bệnh viện tư nhân Thủ Đô.

Vốn dĩ chỉ là trẹo khớp, nhưng vì Triệu Chiêm Bằng quá kích động, lại dùng quá nhiều sức, cuối cùng khớp xương bị sai vị trí, phải ở lại quan sát một ngày.

Còn nguyên nhân dùng sức quá mạnh… Mọi người nhìn về phía Thẩm Chi Ngữ.

“Cháu ngoan à, có phải lúc trước cháu đã nhìn thấy cái gì trên người Triệu Hâm cho nên mới đưa bùa bình an cho nó không?” Lúc này ánh mắt Triệu Chiêm Bằng nhìn Thẩm Chi Ngữ như là đang quỳ bái đại sư.

“Không sai, cháu vừa vào cửa đã phát hiện ấn đường Triệu Hâm biến thành màu đen, giữa hai lông mày có âm khí vờn quanh, có tai ương huyết quang…”

“Khụ…” Ông Thẩm vừa nghe tới chỗ Thẩm Chi Ngữ nói những lời giống như giang hồ lừa đảo, mặc dù kìm nén không ngăn lại, nhưng cổ họng vẫn ngưa ngứa khó chịu.

Thẩm Chi Ngữ nhìn cha mình một cái, im miệng không nói gì nữa.

“Cháu ngoan, tại sao lại không nói nữa?” Triệu Chiêm Bằng nói với vẻ mặt khẩn trương.

Thẩm Chi Ngữ yên lặng nhìn cha mình một cái.

“Anh Thẩm, tôi đồng ý chuyện hợp tác. Ngày mai sẽ ký hợp đồng, lợi nhuận tôi sẽ chia cho ông thêm chút.” Triệu Chiêm Bằng bỗng nhiên nói.

“Hả?” Ông Thẩm không thể hiểu nổi câu chia thêm chút lợi nhuận.

“Cháu ngoan, bây giờ có thể nói rồi.” Triệu Chiêm Bằng lấy lòng nhìn Thẩm Chi Ngữ.

“Sở dĩ Triệu Hâm gặp chuyện xui xẻo là vì anh ấy đã đi qua chỗ nào đó không sạch sẽ, bị dính âm khí, âm khí ảnh hưởng cho nên mới xui xẻo.” Thẩm Chi Ngữ hỏi Triệu Hâm: “Nếu như muốn hoàn toàn giải trừ chuyện này, nhất định phải tìm được ngọn nguồn, gần đây anh có đi qua chỗ nào đặc biệt không?”

“Gần đây tôi vẫn luôn bận rộn chuyện ở công trường.” Triệu Hâm trả lời.

“Công trường có ai chết không?” Thẩm Chi Ngữ hỏi.

“Tôi vừa mới nhận công trường chưa được mấy ngày.”

“Vậy trước kia đã từng có người chết chưa?”

“Tôi… Tôi sẽ để trợ lý điều tra xem.” Triệu Hâm không quá rõ ràng.

“Cháu ngoan, cháu có thể tới công trường xem thử không?” Triệu Chiêm Bằng ở bên cạnh hỏi.

“Được ạ, sáng mai cháu có thời gian rảnh.” Thẩm Chi Ngữ trả lời.

Hẹn xong thời gian ngày mai sẽ tới công trường, cha con nhà họ Thẩm rời khỏi bệnh viện. Khi đứng ở trên đường xe chạy, cuối cùng cha Thẩm cũng không thể nhịn được mà hỏi con trai: “Thật hay giả vậy?”

“Ngày mai cha cũng đi qua xem thử chẳng phải là sẽ biết sao.” Thẩm Chi Ngữ phất tay nói, ngồi lên xe rời đi.

Ngày hôm sau, chín rưỡi sáng, mọi người đồng loạt tụ họp ở trên công trường.

Thẩm Chi Ngữ đeo kính râm, đút tay trong túi quần, loanh quanh một vòng trong công trường, cuối cùng dừng trước một đống đá vụn. Anh ấy dùng mũi chân đập đập xuống dưới đất, tỏ ý Triệu Hâm: “Đào lên.”

“Đào cái gì?” Triệu Hâm mơ hồ nói.

“Thi thể!”

“Shh~” Mọi người hít một hơi khí lạnh, dưới ánh mặt trời chói chang, mà lại cảm thấy toàn thân rét run.

Nhưng Triệu Hâm vẫn tỏ ý cho công nhân đào, sau khi đào khoảng nửa tiếng, quả nhiên công nhân moi được một bộ xương trắng từ dưới đất sâu khoảng hai mét. Mọi người nhất thời càng sợ hơn, ánh mắt nhìn Thẩm Chi Ngữ lại càng kính nể, sợ hãi hơn.

Thẩm Chi Ngữ thấy đã đào xong hết rồi, đi tới, ngồi ở miệng hố, bỗng nhiên hỏi một câu: “Tại sao lại không đi đầu thai?”

“Shh~~” Mấy chục người đàn ông vây quanh miệng hố to đồng loạt lùi về phía sau một bước.

“Tên là gì? Chết ở đây như thế nào?” Thẩm Chi Ngữ tiếp tục hỏi.

Triệu Hâm thấy vậy mà nổi da gà toàn thân, len lén kéo một tay của Thẩm Chi Ngôn hỏi: “Anh cậu đang nói chuyện với người chết à?”

“Tôi… Tôi cũng không biết.”

Lúc này Thẩm Chi Ngữ cũng đã nói xong, anh ấy đứng lên đi tới trước mặt cha con nhà họ Triệu nói: “Người chết này tên là Lưu Nhị Căn, ba năm trước chết ở công trường này.”

Cha con nhà họ Triệu đang muốn trả lời, lúc này một người có ánh mắt của thanh niên bước nhanh tới hô lên: “Tổng giám đốc Triệu, tra ra rồi, ba năm trước công trường này từng xảy ra một sự cố, lúc ấy có năm người chết, nhưng chỉ tìm được bốn thi thể. Còn có một người chết tên là Lưu Nhị Căn, bởi vì vẫn luôn không thể tìm được thi thể, lại không có người thân tới tìm, cho nên không báo lên.”

“Shh~~” Chân mọi người đều mềm nhũn.

“Anh cả thẩm, Triệu Hữu Căn này, anh ta có nguyện vọng gì không?” Mặt Triệu Hâm xanh mét hỏi, hóa ra mình thật sự bị quỷ theo.

“A, anh ta nói ông chủ chưa trả tiền lương tháng cuối cùng và tiền bồi thường cho anh ta.”

“Trả, trả, tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Thẩm Chi Ngữ quay đầu lại hỏi không khí: “Bao nhiêu tiền?”

“Ba trăm sáu mươi lăm nghìn ba trăm mười sáu đồng.” Thẩm Chi Ngữ thuật lại.

“Trả, bây giờ tôi sẽ trả ngay, đưa tiền cho ai?” Triệu Hâm vội vàng nói.

“Anh ta nói trong nhà anh ta không có ai, muốn mang tiền đi mua một chỗ đẹp trong nghĩa trang, chôn anh ta ở đó.” Câu cuối cùng là khi còn sống chưa từng được ở một ngôi nhà đẹp, sau khi chết muốn ở ngôi nhà tốt một chút Thẩm Chi Ngữ không lặp lại.

“Được!” Triệu Hâm đồng ý toàn bộ.

“Được rồi, chờ bọn họ chôn hài cốt của tôi xong thì anh lại siêu độ cho tôi đi.” Lưu Nhị Căn hài lòng nói.

“Hả…” Thẩm Chi Ngữ lấy kính râm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói: “Siêu độ phải thu lệ phí, với tình hình này của anh, lệ phí thấp nhất cũng phải là bốn trăm ngàn.”

“Vậy không phải là tôi còn thiếu tiền của anh sao?” Lưu Nhị Căn không thể tin nói.

“Đúng vậy.”

Mọi người không nghe nổi nữa, người này ngay cả tiền của người chết mà cũng kiếm, không hổ là con của nhà tư bản.

“Cái đó… anh cả Thẩm, tiền này, tôi trả.” Triệu Hâm chỉ muốn mau chóng tiễn được con quỷ này đi.

“Anh trả? Bao nhiêu?”

“Trả hết.” Triệu Hâm cắn răng một cái.

“Vậy được, chờ mấy người chôn hài cốt xong tôi lại tới siêu độ.” Thẩm Chi Ngữ đeo kính lên chuẩn bị rời đi.

Trên đường, toàn bộ quá trình ông Thẩm vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Cái đó…”

“Sao ạ?”

“Bên dưới nhà chúng ta thật sự là quỷ trạch à?”

“Trước kia là như vậy, bây giờ thì chỉ còn dư lại cái quan tài ở bên dưới thôi.”

Ông Thẩm không thể chấp nhận nổi, che ngực, ngất đi.

“Cha, cha!” Thẩm Chi Ngôn vội vàng nhào qua ấn nhân trung.

Thẩm Chi Ngữ cũng sợ hết hồn, anh ấy nhìn linh hồn của cha ngồi dậy từng chút từng chút một, đánh một cái cho quay lại.

Người theo thuyết vô thần vừa nhìn thấy quỷ mà lại sợ tới như vậy?

Chương 99: Cuộc sống mang thai sau khi cưới

Hồn thể của Tiểu Vệ quá yếu, cho nên quá trình lớn lên vô cùng tiêu hao linh lực, sau khi mang theo An Niên rất thèm ngủ, cả ngày cứ mơ mơ màng màng, mắt cũng rất ít khi mở ra. Nhưng chỉ cần Trần Dương vừa rời khỏi cô, An Niên lập tức sẽ bất an tỉnh lại, vì vậy sau khi mang thai cuộc sống bình thường của hai người đã biến thành như vậy.

Buổi sáng, Trần Dương thức dậy, ôm An Niên đang mơ mơ màng màng ra ngoài tản bộ, một đường từ tiểu khi tới công viên, anh đi rất thận trọng, nhìn thấy chỗ đông người thì sẽ tránh thật xa, rất sợ vừa sơ sẩy là sẽ có người va vào con mèo mun nhỏ trong ngực anh.

Đến công viên, Trần Dương sẽ tìm một cây đại thụ cành lá um tùm, sau đó ngồi trên ghế băng dưới tàng cây. Anh nhìn các ông bà, bác gái đánh thái cực quyền tập thể dục sáng sớm, An Niên thì nghe tiếng chim hót, ve kêu đầy trên cây. Lúc này, tay Trần Dương cũng sẽ không nhàn rỗi, anh sẽ dùng ngón tay chải chải lông An Niên từng chút một, thỉnh thoảng cảm giác An Niên động đậy, sẽ lập tức cúi đầu nhìn. Mà trong đại đa số những thời điểm này, An Niên chỉ là trở mình, cũng không tỉnh lại. Trần Dương chỉ có thể cười cười cưng chiều, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái xuống phần lưng mềm mại của An Niên.

“Meo~~” Mà mỗi lần Trần Dương hôn cô, dường như An Niên có thể cảm nhận được vậy, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

“Ngủ đi.” Trần Dương không đành lòng đánh thức cô, lại dịu dàng dỗ cô chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

“Chàng trai, ra ngoài đi dạo với mèo à.” Lúc này một bác gái thân thiết dắt chó đi dạo ở bên cạnh thân thiết nói chuyện phiếm.

“Dạ không ạ.” Trần Dương cười lắc đầu.

“Còn nói không phải, mỗi sáng bác đều nhìn thấy cháu, mỗi lần cháu đều mèo nhà cháu, không phải đi dạo với mèo thì là gì hả?” Bác gái buồn bực nói, tuy nói hiếm thấy có ai đi dạo với mèo, nhưng cũng không có cái gì để phải giấu giếm cả, sao chàng trai này lại không thừa nhận chứ.

“Đây là vợ của cháu.” Trần Dương đáp lại, động tác trong tay cũng không ngừng lại, vẫn luôn dịu dàng vuốt ve sau lưng An Niên.

“Vợ?” Bác gái có hơi ngạc nhiên: “Thanh niên bây giờ thật là, bạn gái thì không đi tìm, cứ ngày ngày ở nhà nuôi chó nuôi mèo như vợ vậy.”

Trần Dương yên lặng nghe, khóe môi nhếch lên mỉm cười, nhưng cũng không phản bác lời bác gái. Nhưng bác gái này rất nhiệt tình, chắc là cảm thấy người đẹp trai như Trần Dương lại coi mèo như vợ thì rất đáng tiếc, vì vậy nhiệt tình nói: “Chàng trai, hay là bác giới thiệu đối tượng cho cháu nhé?”

“!” Trần Dương lập tức sửng sốt.

“Đầu năm nay, trai tráng chưa lập gia đình trong thành phố rất khan hiếm, con gái lại nhiều, chỉ cần cháu muốn, bác…”

“Meo!!” Bác gái còn chưa kể xong, An Niên trong ngực đã không ưng thuận trước, cô lắc lắc cái đầu đang rất buồn ngủ, không vui kêu meo meo với bác gái.

Tôi vẫn còn đang ở đây mà đã có người tới cướp chồng tôi rồi à.

“Ha, vật nhỏ này còn không vui nữa à?” Bác gái cảm thấy thú vị, đưa tay muốn vuốt vuốt lông mèo.

Trần Dương né người sang một bên, ôm An Niên tránh né kịp thời: “Không cần đâu ạ, cháu đã có vợ rồi.” Nói xong, Trần Dương lại gật đầu với bác gái một cái, ôm An Niên đi thẳng.

“Chàng trai, mèo có tốt hơn nữa thì cũng không thể là vợ được đâu.” Ở xa xa, còn truyền tới tiếng kêu chưa từ bỏ ý định của bác gái.

“Ngoan, đừng tức giận.” Trần Dương không quan tâm tới tiếng kêu sau lưng, mà là chuyên tâm dỗ dành mèo mun nhỏ đang trợn tròn mắt trong ngực. Đây là lần đầu tiên An Niên hoàn toàn tỉnh táo trước khi ăn sáng.

“Sau này không tới công viên nữa.” An Niên cả giận nói.

“Được, không tới nữa.”

“Hôm nay em tức giận, muốn ăn hai phần bữa sáng.”

“Được, chúng ta lập tức đi mua.”

“Em muốn anh làm bữa sáng cho em.” An Niên nói ra yêu cầu.

“Được, vậy chúng ta đi mua đồ ăn.”

Hai người đi ra chợ, mua những thứ An Niên thích ăn mỗi loại một ít về nhà.

Khi làm bữa sáng, Trần Dương vốn dĩ muốn cho An Niên về phòng ngủ rồi lát nữa mới ăn, nhưng An Niên không chịu, cố ý muốn đứng trên vai Trần Dương. Trần Dương không cưỡng lại được cô, nhưng sợ An Niên ngủ gà ngủ gật trên vai bị rơi xuống, dẫu sao sau khi An Niên mang thai nói ngủ là ngủ. Suy nghĩ một chút, Trần Dương trở về phòng ngủ mặc thêm một cái áo khoác cho mình, sau đó kéo khóa lên, giấu An Niên ở trong đó, chỉ lộ ra cái đầu ở ngực.

Sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Trần Dương chiên lạp xưởng, lấy miếng đầu tiên từ trong nồi đút cho An Niên trước.

Trần Dương ép nước trái cây, cắt trái cây, đưa miếng đầu tiên tới trước ngực.

Trần Dương nướng bánh mì, trước khi nướng lại đưa tới trước ngực tiếp.

Mà mỗi lần khi Trần Dương đút tới, An Niên không chắc chắn sẽ tỉnh ngủ, nhưng chỉ cần vừa đưa thức ăn tới bên miệng, An Niên sẽ tự động há miệng, meo một tiếng nuốt sạch. Vừa làm vừa đút như vậy, chờ khi Trần Dương làm bữa sáng xong, An Niên… đã khai vị rồi.

Nếu như là cuối tuần, Trần Dương sẽ tổng vệ sinh, cộng thêm giặt quần áo. Bởi vì mũi An Niên nhạy cảm, không chịu nổi mùi nước giặt quần áo, cho nên quần áo của hai người hầu như đều là do Trần Dương giặt.

Khi tổng vệ sinh, không thể nhét An Niên vào trong ngực nữa, vì vậy lúc này Trần Dương sẽ để cho An Niên nằm trước cửa sổ sát đất phơi nắng. Vì để cho An Niên được ngủ yên ổn, Trần Dương sẽ cầm một cái áo mình đã mặc lót vào trong ổ mèo.

Ngày hôm đó, Trần Dương cầm giỏ quần áo giặt tìm quần áo bẩn khắp phòng, cuối cùng chỉ còn lại một cái An Niên đang nằm lên. Trần Dương thận trọng ôm An Niên qua một bên, nhẹ giọng giải thích: “Anh đi giặt quần áo, lát nữa sẽ trở lại.” Chỉ cần bỏ quần áo vào trong máy giặt là anh sẽ không ở cùng An Niên.

Dặn dò xong, Trần Dương cầm giỏ giặt quần áo trở về phòng giặt quần áo, sau đó bỏ hết vào trong máy giặt, khi đưa tay cầm nước giặt quần áo thì phát hiện nước giặt đã hết. Trần Dương không suy nghĩ nhiều, xoay người tìm nước giặt quần áo mới mua ở trong ngăn kéo.

Lúc này, An Niên ngủ mơ mơ màng màng tỉnh ngủ được một nửa, cô nhếch nhếch mũi, phát hiện bên cạnh không có mùi của Trần Dương, vì vậy trừng đôi mắt mê mang lên, men theo mùi của Trần Dương đi tới phòng giặt quần áo theo bản năng.

Hả? Trần Dương đang ở chỗ này, nhưng anh Trần Dương đang làm việc nhà không thể ôm mình được, mình phải một mình làm ổ trong quần áo ngủ, chờ anh Trần Dương làm xong việc nhà.

Nghĩ như vậy, An Niên vẫn chưa hoàn toàn mở mắt men theo mùi hương chui vào trong máy giặt quần áo. Sau đó chắp hai tay lại, chui sâu vào trong đống quần áo.

Lúc này, Trần Dương đã tìm được nước giặt, mở ra, đổ vào, bấm nút giặt quần áo.

Rửa tay xong, anh chuẩn bị đi ra phòng khách trông chừng An Niên.

“Meo?” Thứ gì đang quay vậy.

“Ào ào…”

“Meo?” Sao trên người lại ướt nhẹp thế này?

Vừa bị nước xối vào, An Niên chợt mở mắt ra, sau đso cơ thể bắt đầu không tự chủ được mà chạy theo lồng giặt quần áo. An Niên thất kinh chạy nhanh, chạy quanh bên trong lồng giặt quần áo, giống như một con chuột hamster chạy bon bon trong tiệm thú cưng vậy.

“Meo, meo meo… anh Trần Dương.” An Niên lớn tiếng kêu cứu.

“An Niên?” Trần Dương mới vừa ra khỏi phòng giặt quần áo lại vội vàng chạy về, nhưng lúc này An Niên đã tự biến về hình người, ướt sũng đứng trong máy giặt quần áo, dùng sức nặng của cơ thể cưỡng ép máy giặt quần áo dừng lại. Trợn to đôi mắt có hơi kinh hoảng, nhìn từ trong máy giặt quần áo ra ngoài.

“An Niên, em không sao chứ?” Trần Dương vội vàng mở nắp máy giặt quần áo ra, đưa tay muốn kéo An Niên ra ngoài.

“Anh Trần Dương..” Tóc ướt sũng, An Niên đáng thương nói: “Không ra được, kẹt rồi.”

“Phụt~” Trần Dương quả thực không nhịn được nữa, đứng trước máy giặt quần áo bật cười.

“Anh Trần Dương…” An Niên tủi thân hô lên, mình cũng đã như vậy rồi mà anh còn cười được.

“Không sao, em biến lại thành mèo đi, anh ôm em ra ngoài.” Trần Dương nín cười dỗ dành nói.

“Biến thành mèo nó lại quay thì làm sao?” Trong lòng An Niên vẫn còn sợ hãi nói.

“Sẽ không đâu, anh đã tắt máy giặt quần áo rồi.”

Lúc này An Niên mới yên tâm, biến lại thành mèo. Lúc ấy Trần Dương mới đưa tay thận trọng ôm con mèo rơi vào trong nước từ trong máy giặt quần áo ra.

“Em chạy thế nào mà vào được đây vậy?” Trần Dương ôm An Niên vào trong nhà vệ sinh, chắt một chậu nước, giúp An Niên rửa sạch nước giặt quần áo trên người.

“…” An Niên quay đầu qua, kiên quyết không thừa nhận là mình chưa tỉnh ngủ gây nên.

“Xem ra chỉ kiểm tra giỏ giặt quần áo là không đủ, sau này, trước khi bật máy giặt, anh còn phải kiểm tra máy giặt một lần nữa.” An Niên không nói gì, nhưng Trần Dương cũng đại khái đoán được. Trước kia đã xuất hiện nhiều tình huống tương tự, anh vừa ra cửa đổ rác thì An Niên đã tự chui vào trong lồng giặt quần áo rồi.

Cũng không biết tình hình này của An Niên kéo dài bao lâu, Trần Dương đau lòng An Niên phải mang thai khổ cực.

An Niên khôn khéo để mặc Trần Dương tắm giúp cô, sau đó ôm ra, bỏ vào trong một cái khăn lông mềm mại khô ráo. Sau khi lau sạch, lại ôm vào phòng khách, dùng máy sấy tóc nhẹ nhàng sấy khô lông trên người cô. Sau đó lại ôm mèo mun nhỏ thơm thơm mềm mềm làm ổ trong phòng khách xem tivi.

Khi xem phim, Trần Dương sẽ đặt một cuộn len ở trong ngực An Niên, cho cô ôm chơi. Cuộn len này được tháo ra từ cái áo len Tiểu Vệ đan tặng cho anh. Khi ở miêu tộc, áo len bị phá hủy hơn nữa, hơn nữa, Trần Dương còn phát hiện Tiểu Vệ hình như còn có thể hấp thu khí tức anh lưu lại trên áo len trước đó. Mỗi khi ôm cục len này thì Tiểu Vệ sẽ thoải mái vươn vai, duỗi người.

“Động, động.” An Niên bỗng nhiên mừng rỡ kêu lên.

“Sao vậy?” Trần Dương cúi đầu.

“Anh Trần Dương, anh sờ bụng em đi.” An Niên nói xong, trở người trong ngực Trần Dương một cái, lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại.

Trần Dương thận trọng đặt tay mình lên, ngạc nhiên cảm nhận sinh mệnh thần kỳ. Lúc này, An Niên sẽ không tự chủ được mà cong toàn thân lên, cong người lên, ôm cả tay Trần Dương vào trong ngực. Cô thích Trần Dương sờ bụng cô như vậy, giống như, cả nhà ba người bọn họ giao lưu trước vậy.

Đến xế chiều, tinh lực của An Niên sẽ dư thừa hơn chút, có thể có lúc duy trì hình người, lúc đó Trần Dương sẽ dắt tay An Niên cùng ra ngoài mua sắm.

“Nhiều bánh ú quá đi.” An Niên nhìn bánh ú với đủ loại nhân mà chảy nước miếng.

“Sắp tết đoạn rồi.” Trần Dương cười.

“Vậy chúng ta mua một ít về có được không.

“Được.”

Hai người lấy bánh ú trong siêu thị mỗi loại nhân một cái, cuối cùng còn tìm được khu trải nghiệm làm bánh ú, An Niên thấy mới lạ không thôi, la hét còn muốn tự tay gói mấy cái.

Trần Dương không có cách nào, chỉ có thể ngồi xổm xuống gói cùng An Niên.

An Niên lấy một nắm gạo nếp to bỏ vào lá gói bánh ú, sau đó cho đủ thứ nhân vào bên trong, cuối cùng cho nhân còn nhiều hơn cả gạo nếp, Trần Dương cũng không ngăn cản, chỉ là ở bên cạnh cười cưng chiều xem.

“Cô gái, nhân thì để một loại là được rồi, để nhiều ăn sẽ không ngon đâu.” Nhân viên ở đó có lòng tốt nhắc nhở.

“Hả.” An Niên ngượng ngùng le lưỡi ra, không thể cho vào cùng cũng không sao, cô có thể gói thêm mấy cái mà.

“Anh Trần Dương, anh thích nhân gì, em sẽ gói cái đầu tiên cho anh.” An Niên quay đầu hỏi Trần Dương.

“Anh thích hết.” Chỉ cần là An Niên gói thì tất nhiên anh đều thích cả.

“Nói một loại anh thích nhất đi.”

“Vậy… gói chính bản thân em vào trong đi?” Trần Dương tiến tới bên tai An Niên, nhỏ giọng nói.

Mặt An Niên đỏ lên, lúc này… tai không khống chế được mà biến ra.

Trần Dương nhanh tay nhanh mắt đã mang cái mũ chuẩn bị từ trước chụp lên đầu An Niên. Nhìn gương mặt dưới vành mũ đỏ bừng lên, Trần Dương vui vẻ cười, mèo mun nhỏ đơn thuần mơ hồ nhà anh cũng coi như là biết xấu hổ rồi, cũng…

Nghe hiểu được lời tỏ tình rồi.

TOÀN VĂN HOÀN

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI TRUYỆN TẠI YEUNGONTINH.VN

Bình Luận (0)
Comment