Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời

Chương 33

Tô Lâm vẫn luôn cố chấp với chuyện này, là vì một cái chiến lược.

Trước khi Lộc Viên Viên gửi tin nhắn trên Wechat cho anh nói muốn quay video phỏng vấn lại lần nữa, ở trong lớp anh vừa mới xem xong.

Dạy cách theo đuổi con gái, được vô số người xưng tụng là chiến lược.

[Chiến lược thứ nhất: Bắt đầu từ xưng hô.]

[Nếu bạn có chức vị hoặc chức danh, mà cô ấy chỉ gọi bạn là lớp trưởng, đội trưởng, tổ trưởng, chủ tịch hoặc là học trưởng thối.

Vậy bạn phải chú ý, đây tuyệt đối không phải là một dấu hiệu tốt. Chuyện trước hết bạn cần phải làm nhất, chính là đem cách xưng hô của cô ấy sửa lại.

Dù thế nào đi nữa, chí ít ở nơi cô gái bạn thích, bạn phải được gọi bằng họ tên.]

Tô Lâm tỉ mỉ nhớ lại một chút.

Thật sự đúng là anh không được gọi bằng tên.

"......"

Học trưởng thối nát lúc ấy cảm thấy đặc biệt đâm lòng.

Trong nháy mắt đó, anh ngay cả tâm trạng nhìn xuống cũng không còn.

Cho nên sau đó nhìn thấy cô, nhất là khi nghe cô không có trở ngại gì mà gọi người khác là "học trưởng", anh liền lập tức liên tưởng đến cái này, phiền muộn đến không chịu được.

Mặc dù Tô Lâm cũng cảm thấy bản thân mình không hiểu được.

Cô không gọi bọn họ là học trưởng vậy thì có thể học là gì? Ông Vương ông Lý?

Nhưng anh lại phiền muộn.

Đột nhiên muốn nghe cô....gọi tên anh như thế nào.

Quả nhiên.

Thật mẹ nó êm tai.

Tô Lâm nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Cô nghe anh nói xong, đầu tiên là rất nhanh ngẩng đầu quét mắt nhìn anh một cái, lại cấp tốc rũ mắt xuống, xoay người cúi đầu ở bên cạnh anh đi ra ngoài, bả vai còn đụng phải cánh tay anh,

"Đi nhanh lên học trưởng!"

Anh nhìn bóng lưng cô nhanh chóng bước đi xa, không khống chế được cong môi lên.

Lớn như vậy, cái tên này cũng không biết bị gọi bao nhiêu lần. Được bạn học, được giáo viên, được người nhà, khi nói chuyện, khi được tỏ tình, khi đánh nhau, hoặc là khi bị giáo huấn.

Cho tới nay chưa bao giờ như thế này.

Tô Lâm cào tóc một cái, liếm liếm môi, thấp giọng mắng một câu.

Quả thật mẹ nó giống như khiến anh bị điện giật một lần.

"Lộc Viên Viên." Anh mấy bước liền đuổi kịp cô gái nhỏ, nhìn cô giấu diếm cái tai hơi đỏ, giống như bị nghiện mà nói: "Em gọi lại một lần nữa đi."

"....." Đầu cô vùi xuống thấp hơn.

"Em không gọi --- Anh sẽ không cho em quay video phỏng vấn."

Nghe vậy.

Bước chân Lộc Viên Viên lập tức dừng lại.

Cô mạnh mẽ ngẩng đầu, trên mặt còn một chút màu đỏ chưa rút đi, đôi mắt hươu trong suốt rõ ràng, mở thật lớn, tràn đầy không dám tin.

Hai người nhìn nhau nửa phút.

Lộc Viên Viên nhận thua.

"Aizz...." Cô gái nhỏ giống như từ bỏ, lại ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Tô Lâm."

Lần này so với lần trước nhanh hơn, còn giòn giã, trôi chảy hơn.

Nhưng vẫn rất mềm mại.

Vẫn rất dễ nghe.

Vẫn, làm cho da đầu anh tê rần.

Cô hình như sợ anh nói thêm lời gì nữa, trực tiếp đưa tay níu lấy cánh tay áo anh, kéo về phía trước,

"Ài, đi nhanh một chút nào học trưởng...."

Tô Lâm nhìn đôi tay trắng nõn của cô đặt trên cánh tay anh, nho nhỏ, ngón tay tinh tế.

Anh cảm thấy mình giống như có bệnh, mẹ nó chỉ bị gọi cái tên.

Mà lại có thể cười ngây ngô thế này.

Bên tai không ngừng lặp lại giọng nói vừa rồi của cô.

Giọng cô mềm mại, âm sắc ngọt ngào, anh biết.

Bình thường nghe nhiều, còn nghĩ rằng mình đã quen.

Nhưng khi cô gọi "Tô Lâm" -----

Tô Lâm thậm chí cảm thấy, cho dù bây giờ anh được thông báo rằng giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của mình là Nghiêm Xuyên, chỉ cần là Lộc Viên Viên gọi tên anh thông báo, anh cũng có thể cười đến tâm bình khí hòa* mà tiếp nhận, đồng thời còn nói lời cảm ơn.

(*: bình tâm tĩnh khí, bảo trì tâm thái bình thản)

.....Mẹ nó, thật đáng sợ.

Thật mẹ nó điên rồi.

-

Câu hỏi yêu cầu phỏng vấn video chỉ có mấy câu như vậy.

Lần thứ nhất, Lộc Viên Viên nói sai, lại thêm mới bắt đầu quay không lâu, trực tiếp quyết định xóa quay lại.

Lần thứ hai rất nhanh liền thành công, toàn bộ quá trình chỉ mới hơn mười phút.

Hai người ngồi ở phòng học khác với lần trước phỏng vấn học bổng, nhưng vị trí ngồi lại giống nhau như đúc, đều là sát ở bên cạnh cửa sổ, chọn nơi có ánh sáng tốt nhất.

Cô ngồi ở sau cái bàn, Tô Lâm kéo ghế dưới mặt bàn bên cạnh tới, ngồi đối diện cô.

Hai người cách nhau một cái bàn.

Lưu xong video, Lộc Viên Viên ngẩng đầu một cái, cùng đôi mắt anh chạm nhau ở trong không trung.

Lộc Viên Viên sững sờ.

Sau đó cúi đầu trốn tránh, lần nữa loay hoay trên điện thoại, nửa đường còn suýt chút nữa rơi xuống đất,

"Học trưởng, anh có muốn xem lại video không? Buổi tối em phải đưa cho bạn cùng phòng em rồi."

"Không xem."

Nhìn khuôn mặt của bản thân anh làm gì.

Thật ra quay video xong, lẽ ra có thể đi.

Nhưng mà Lộc Viên Viên không nói gì, vậy anh khẳng định sẽ càng không nói.

Tô Lâm rung chân dưới bàn, một tay chống đầu, cứ như vậy rũ mắt nhìn cô đang đùa nghịch trên di động.

Anh nhớ tới chuyện ngày hôm qua, bị người ta đăng bài lên diễn đàn.

Anh thử thăm dò gọi cô:

"Viên Viên."

"....." Cô hình như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích.

Anh gọi tiếp: "Viên Viên?"

"....." Lỗ tai cô động một chút, ánh mắt vẫn nhìn trên màn hình điện thoại, lông mi cong vút khẽ run.

Tô Lâm nhìn cô như vậy, nở nụ cười.

Sau đó nói: "Lộc Viên Viên."

Người đối diện lập tức ngẩng đầu:

".....Sao vậy học trưởng?"

"Em có xem ---"

Nói được một nửa câu liền dừng lại, anh suy nghĩ, đổi cách nói khác,

"Bình thường em hay xem diễn đàn không?"

"!!!"

Sao anh lại muốn hỏi cái này!

Lộc Viên Viên bỗng nhiên khẩn trương lên, trong lòng bồn chồn, đầu lưỡi giống như không chịu khống chế của cô, thốt ra:

"Không xem."

Cô quan sát nét mặt của anh:

".....Sao vậy?"

Tô Lâm yên lặng nhìn chằm chằm cô, biểu cảm nghiêm túc, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu như có điều gì suy nghĩ.

Trong lòng bàn tay Lộc Viên Viên đổ một chút mồ hôi.

Đột nhiên anh cười, trở về loại dáng vẻ nhàn nhạt, nói:

"À, không có gì, vậy thì không xem."

Dây thần kinh căng cứng của Lộc Viên Viên được thả lỏng.

Lại nghe anh nói:

"Sáng ngày mai, anh chở em đi học tiếng Pháp."

-

Buổi tối hôm đó, Tô Lâm nằm mơ.

Trong mơ, anh dựa vào giọng nói để phân biệt ra người nào là Lộc Viên Viên ở trong một đám người, đưa tay túm cô đi, kéo đến một góc tối không người.

Môi của cô trong tầm mắt anh dần dần rõ ràng, màu hồng mềm mại, một lớp nước ở trên lộ ra một đôi môi no đủ.

Trừ cái đó ra, tất cả đều mơ hồ.

Anh nghe được những gì cô đang nói.

Cô nói liên tục, líu ríu, gọi anh "Tô Lâm", cánh môi luôn khép khép mở mở, như là hình ảnh rõ ràng duy nhất ở trong tầm mắt, vô cùng mê người.

Trong lòng anh sinh ra bực bội.

Hoặc cũng không phải là bực bội, là cái gì khác.

Dứt khoát một tay kéo cô qua, cúi người muốn đặt lên đó ----

Lúc này Tô Lâm liền tỉnh lại.

Bởi vì bỗng nhiên ngồi dậy, lồng ngực phập phồng hơi lớn, anh có chút mờ mịt nhìn chằm chằm vào không khí đen ngòm một lúc.

Sau một lát, cầm điện thoại lên nhìn.

Bốn giờ sáng.

Tất cả mọi người đều đang ngủ.

Tiếng ngáy của lão đại lão nhị có tiết tấu kết hợp nhịp nhàng.

Bên tai anh vẫn luôn lặp lại giọng nói của Lộc Viên Viên gọi "Tô Lâm".

Ở trong mơ nghe được cùng với buổi chiều cô gọi, hai giọng nói này cùng đan vào nhau.

Cử chỉ giống như điên rồ.

Tô Lâm cào mái tóc.

Không biết vì sao, có chút mồ hôi, trên người hơi dính dính khó chịu.

Lão đại lão nhị ngủ đều giống như sấm sét đánh xuống, mà anh cùng Tần Phóng không thể ngủ được vì tiếng ngáy của hai người ở trên, theo thói quen nhét nút bịt tai ngủ.

Anh đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa.

Nước nóng được bật lên, cả phòng hơi nước mờ mịt, ở trên vách tường ngưng tụ lại thành giọt nước, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.

Bên trong tiếng nước ào ào, trong đầu Tô Lâm vẫn không xua đi được cảnh vừa rồi, bên tai ong ong, đều là giọng nói của cô.

Trong đầu lại nhảy ra một câu.

- -- Học trưởng, em tất nhiên không nói chuyện yêu đương, em mới tốt nghiệp cấp ba bốn tháng thôi.

"....."

Tô Lâm cắn răng: "Mẹ nó....."

Anh thở ra một hơi, từ từ nhắm hai mắt lau mặt. Sau đó đưa tay, vặn van nước mở vòi hoa sen sang bên trái.

Màu xanh da trời, chuyển sang nước lạnh.

-

Sáng hôm sau, Lộc Viên Viên so với bình thường dậy sớm hơn năm phút. Cô lề mề một lúc, đưa tay lên vỗ vào mặt, rồi bắt đầu xuống giường rửa mặt thay quần áo.

Bảy giờ rưỡi, cô đúng giờ xuống dưới lầu.

Bên cạnh cây ngoài cửa ký túc xá, cô thấy Tô Lâm ngồi ở trên xe, cả người một màu đen, thân xe hơi nghiêng. Một chân anh nhấc lên đặt trên bàn đạp, một chân khác chống ở trên mặt đất, đang nhìn điện thoại.

Ghế ngồi của chiếc xe cao, cái chân chống trên mặt đất của anh lộ ra đặc biệt dài.

"....Học trưởng," Lộc Viên Viên đi đến trước mặt anh, "Chào anh."

Anh ngẩng đầu.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không. Ánh mắt của anh....trong nháy mắt vừa nhìn thấy cô, hình như có chút phức tạp.

"Chào." Sau đó anh khôi phục như thường, gật đầu một cái, "Lên xe đi."

Vừa nói xong.

Tô Lâm nhớ tới, lần trước khi cô bị thương ở chân, cảnh cô không thể lên được chỗ ngồi trên xe.

Chỗ ngồi sau xe được gắn với trục bánh xe. Độ cao không thể điều chỉnh như chỗ ngồi trước. Anh đang chuẩn bị xuống xe giúp cô, đằng sau xe có chút hạ xuống.

"......" Thế mà lên được?

Động tác của anh cứng đờ, người phía sau tựa hồ đoán được anh đang suy nghĩ gì, giải thích nói:

"Học trưởng, lần trước em không lên được là bởi vì có một chân không thể dùng được lực!"

Giọng nói của cô lại có chút cao lên:

"Bình thường em có thể hoàn toàn lên được."

Cô gái nhỏ như vậy giống như muốn chứng minh cho giọng nói của mình, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "hoàn toàn". Thậm chí anh còn tưởng tượng ra được vẻ mặt của cô.

Tô Lâm "Ừm" một tiếng, không tiếng động nở nụ cười, đạp xe đến nhà ăn.

Năm phút liền đến nơi.

Lúc Lộc Viên Viên đi cầu thang lên lầu hai của nhà ăn, vừa nhìn đồng hồ treo tường vừa suy nghĩ, đạp xe quả nhiên so với đi bộ nhanh hơn.

Sau đó, cô thành thạo chọn mấy ô cửa sổ mua đồ ăn, anh đi cùng một bên, đến mỗi một nơi, cô đều hỏi anh một câu.

"Học trưởng, anh có ăn cái này không?"

"Học trưởng, anh có muốn nếm thử một chút bánh mỳ này không, ăn siêu ngon!"

"Học trưởng anh....."

Anh đều nói không ăn.

Lộc Viên Viên nhíu mày.

Cô nghiêng đầu nhìn người vẫn luôn đi theo mình:

"Học trưởng, anh không thể không ăn sáng."

Dừng một chút, cố gắng làm cho giọng nói mình trở nên nghiêm túc:

"Sẽ đau dạ dày, rất khó chịu."

"Sao anh lại không có?" Tô Lâm đột nhiên cười.

Lộc Viên Viên phản ứng không kịp:

"Hả?"

Anh nở nụ cười hờ hững lại mười phần câu người,

"Em mua xong mấy cái này, muốn đi làm gì?"

Lộc Viên Viên ăn ngay nói thật:

"Đi nhận sữa đậu nành."

"Cho ai?"

"Cho anh đó."

"Vậy thì sao lại không có," Tô Lâm phát hiện bây giờ mình đã có thể hoàn toàn đem sữa đậu nành trở thành bữa sáng mong đợi, trên mặt còn có thể tràn đầy nụ cười nói với cô:

"Bữa sáng sữa đậu nành là đủ rồi."

Dù sao sữa đậu nành của trường rất thật.

Còn mang theo bã đậu, so với bên ngoài bán có lẽ càng chắc bụng hơn.

-

Khi đến phòng học, vẫn còn mười phút mới đến giờ vào học.

Lộc Viên Viên ngồi ở vị trí cũ. Tô Lâm ngồi bên cạnh cô. Nhìn cô kéo khóa cặp, đồng thời lấy đồ vật ra ngoài.

Bút, chai nước, vở, ppt.

"Lộc Viên Viên," Anh gọi cô: "Cuối tuần có đại hội thể dục thể thao, em có tham gia mục nào không?"

Đại hội thể dục thể thao của đại học C năm nay vẫn diễn ra vào cuối tháng mười, nhưng đặc biệt biết chọn ngày, tổ chức từ ngày thứ tư đến thứ sáu, vừa vặn được nghỉ hai buổi tiếng Pháp, làm cho tâm trạng người người vui vẻ.

Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới đôi mắt Lộc Viên Viên sáng lên, trong nháy mắt tinh thần trở nên tỉnh táo.

"Tham gia," Cả người cô từ trên xuống dưới đột nhiên hưng phấn lên, "Em muốn chạy tiếp sức, còn muốn nhảy cao nhảy xa."

"......"

Anh nhanh chóng quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới.

Khung xương nhỏ như vậy, cổ tay bắp chân nhỏ như thế, cô? Nhảy cao nhảy xa?

Có lẽ là ánh mắt nghi ngờ của anh quá rõ ràng, Lộc Viên Viên mở miệng nói, có chút bất mãn,

"Anh đừng nhìn em như vậy, học trưởng, anh không tin thì đến xem em thi đấu đi."

Tô Lâm sửng sốt một chút.

Một giây sau, gật đầu:

"Được, anh đi xem."

Lộc Viên Viên cầm bữa sáng mua về từ nhà ăn lên, vừa ăn vừa hỏi anh:

"Vậy còn anh?"

"....." Đại hội thể dục thể thao, thật sự năm ngoái anh không tham gia.

Nhưng anh không lập tức trả lời, ngược lại hỏi cô:

"Anh tham gia em sẽ đến cổ vũ cho anh sao?"

Động tác nhai nuốt của Lộc Viên Viên dừng lại, đôi mắt mở to:

"Đương nhiên!" Cô giống như sợ anh không tin, lại gật đầu một cái: "Nhất định em sẽ đến!"

Nói xong, cô vừa muốn quay đầu, nhưng lại hình như nhớ tới cái gì, "A" một tiếng.

Tô Lâm nhíu mày.

Trước tiên cô đem ppt trên bàn và đưa cho anh một bản.

Rồi lại đưa tay vào cái túi nhỏ trên cặp sách của mình, móc móc, lấy ra một hộp có chút quen thuộc, đặt nó bên cạnh quyển vở của mình.

Vẫn chưa xong.

Lộc Viên Viên liên tiếp móc mấy lần, lại lấy ra một cái hình dạng giống như vật vừa rồi, đặt ở trên bàn anh.

Tô Lâm rũ mắt nhìn.

Cái hộp có hình hộp chữ nhật, sát đó là một ống hút trong suốt, có màu hồng nhạt, bên trên được trang trí rất nhiều hình hoạt hình dâu tây.

[Sữa bò dâu tây]

Phía dưới dòng quảng cáo vẫn bắt mắt như cũ.

Anh nhìn chằm chằm bốn chữ này, nhớ lại lần trước uống nó khi nào, bên tai truyền đến giọng nói của cô:

"Lần trước em thấy hình như anh....rất thích uống, nên mang theo."

"....."

"Sau đó, vừa rồi em quên mất, sớm biết vậy cũng không cần nhận sữa đậu nành...."

"....."

Tô Lâm quay đầu, nhìn cô gái nhỏ có chút ngượng ngùng, nhưng mắt đen lấp lánh lại hỏi anh:

"Học trưởng, anh thích không?"

Anh dừng một chút, lại nhìn hộp sữa màu hồng trên bàn.

Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác luống cuống.

Tô Lâm dựa người vào lưng ghế, cúi đầu, chẳng rõ có phải thở dài hay không.

Anh không biết người khác thích một cô gái sẽ như thế nào.

Nhưng anh cảm thấy anh có chút mẹ nó không bình thường rồi.

Nếu không sao lại nhìn hộp sữa cát điêu cô cho, thế mà cảm thấy thật vui vẻ???

Lộc Viên Viên nhìn anh nửa ngày giống như bất động, nhanh chóng nhai nuốt thức ăn trong miệng xuống, vừa định nói chuyện ----

Đã thấy anh có động tác.

Tô Lâm đưa tay trái lên vuốt vuốt mặt, ngồi thẳng dậy xé mở ống hút, rồi cắm nó vào cái lỗ bên trên, phát ra một tiếng "phập".

Sau đó, anh đem sữa đã chuẩn bị xong đưa tới bên miệng cô.

Ống hút chạm vào vùng da trên miệng, cảm giác này quá quen thuộc, Lộc Viên Viên theo phản xạ tự nhiên mà há miệng ngậm vào.

Tay anh dùng một chút lực, cái hộp hơi bóp vào, sữa bò màu hồng nhạt tràn đầy vào trong ống hút trong suốt, dồn dập tràn vào trong miệng cô, một giọt cũng không bị rơi ra.

Một loạt động tác này không nhanh, nhưng khi ống hút đưa tới bên miệng cô, Lộc Viên Viên lập tức ngây ngẩn cả người.

Bởi vì hoàn toàn không ngờ tới, cho nên cũng hoàn toàn không phản kháng.

Cô trợn to hai mắt.

Trong miệng tràn đầy vị sữa bò dâu tây quen thuộc mà cô thích.

Tô Lâm một bên cầm hộp sữa, một bên trả lời cô:

"Thích chứ."

Một tay kia còn chống ở một bên mặt, đợi một lúc, đem ống hút trong miệng cô rút ra, Lộc Viên Viên nuốt xuống sữa không hiểu sao lại bị đút uống, mắt thấy hộp sữa bò dâu tây được anh đặt lại trên bàn.

Ánh mắt thuận theo bàn tay thon dài chuyển qua trên mặt anh.

Trong mắt anh chứa ánh sáng, đôi mắt cong cong nhìn chằm chằm vào cô, không biết đang cười cái gì,

"Thích chết."

Thích em chết mất. 
Bình Luận (0)
Comment