Tô Lâm đã dự định trở về từ sớm.
Đến bây giờ, bọn họ đã xa nhau hai tháng, bình thường không muốn cô thức đêm, mỗi lần cho dù gọi điện thoại cũng chỉ nói tầm một tiếng.
Sinh nhật xem như cái cớ, anh tập trung thời gian làm xong tất cả bài tập bên phía nhà trường, báo với thầy hướng dẫn một tiếng, vừa vặn tới cuối tuần, cho nên nếu nghỉ học hai ngày thì có thể có tổng cộng bốn ngày nghỉ.
Thật ra thầy hướng dẫn là người rất tốt, lúc nói lí do anh nói bậy bạ bảo bản thân muốn về nhà đón sinh nhật, ông ấy chỉ cười chứ cũng không vạch trần anh.
Khi mới tới nước Mỹ, bởi vì bản thân anh vốn là người hay thức đêm làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, chênh lêch múi giờ cực kỳ thống khổ, giấc ngủ không đủ cộng thêm việc không thích ứng khí hậu, dẫn tới anh bị bệnh một lần.
Lúc gọi điện thoại thuận miệng nhắc tới, cô gái nhỏ cực kỳ lo lắng, tra mấy chục loại thuốc bảo anh đi mua. Lại không biết tìm đâu ra mấy phương pháp làm dịu cơn đau đầu đau mắt, trực tiếp gõ thành file word gửi cho anh.
Nếu không phải anh nói mình có thuốc, nói không chừng người ta có thể viết thành một bài luận văn ngắn.
Khi đó, nằm trên giường nghe giọng nói dịu dàng ấm áp của cô vẫn luôn hỏi han, đàn anh anh đỡ hơn chút nào không, anh đừng quên uống thuốc, anh có phiền không nếu không thì em cúp nha.
Khi đó, cả người cả đầu anh đều đang điên cuồng kêu gào muốn trở về.
Trở lại đất nước nơi cô đang ở.
Cho nên, lúc thầy hướng dẫn tò mò hỏi anh, bay trở về Trung Quốc mất mười mấy gần hai mươi tiếng, cũng sắp tới lễ Giáng Sinh được nghỉ đông rồi, sao lại không thể chờ thêm một tháng nữa.
Anh không trả lời, chỉ cười cười.
Không thể chờ nữa rồi.
Sắp nhớ cô gái nhỏ muốn chết rồi.
Giống như tất cả những lần muốn cho cô ngạc nhiên trước, anh nói gì cô gái nhỏ đều tin, đã từng kinh hỉ nhiều lần như vậy, trong lòng cũng không nghi ngờ chút nào, anh cảm thấy vừa buồn cười vừa vui.
Dù sao như thế này cũng rất tốt, vui thì không xác định, chí ít tất cả những bất đều có thể thật sự khiến cô kinh ngạc.
Lần này, sau khi hẹn trước thời gian gọi video với cô qua điện thoại, ở bên kia anh vừa quay người thì lập tức lên máy bay.
Lúc đầu vốn muốn đi tới dưới lầu ký túc xá của cô đợi tới lúc cô ra ngoài ăn cơm, làm một màn ảo thuật biến ra người sống.
Anh không nghĩ tới vừa đến lại có thể đụng trúng một màn này.
Cô gái nhỏ anh nhớ mong đêm ngày, ngồi ngay ngay ngắn ngắn trên ghế dài, áo khoác trắng nhìn có vẻ dày. Quần jean tối màu ôm sát đôi chân mảnh khảnh, anh có thể nghe được hai giọng nói rất to rất khoa trương vọng ra từ điện thoại cô một cách rõ ràng, sau đó lập tức dừng bước.
Có chút hiếu kì, cô có thể nói gì.
Khi đó anh không nhận ra cảm xúc của cô có gì không đúng, chỉ cảm thấy có lẽ cô vừa vặn rảnh rỗi nên xuống lầu ngồi một lát.
Thẳng đến cô gái nhỏ cúi gằm đầu xuống, đọc rõ ràng từng chữ: "Tớ muốn cầu nguyện, hiện tại lập tức nhìn thấy được đàn anh của tớ."
Âm cuối của cô rất run, đầu tiên Tô Lâm phải phản ứng một lúc.
Lập tức nhận ra vị đàn anh này cmn còn không phải là chính anh à... cô đã che miệng, cúi gằm mặt xuống, bả vai run run.
Cô khóc, lặng lẽ.
Trái tim của anh giống như là bị một bàn tay bóp chặt, có khoảng mấy phút, mấy phút liền nhìn chằm chằm về hướng cô, dưới chân lại giống như mọc rễ không động đậy được.
Phải rất lâu sau anh mới bình tĩnh lại, anh gần như là lập tức đi tới bên cạnh cô.
Vừa rồi vốn dĩ anh muốn dỗ dành cô.
Không nghĩ tới, nói xong câu cuối cùng "nói cho đàn anh" kia, nước mắt vừa lau khô cho cô lại lần nữa làm ướt gò má, nắm lấy quần áo anh khóc còn to hơn vừa rồi.
Cô khóc tới nấc nghẹn, lời nói cũng đứt quãng: "Hôm nay em, nhìn thấy mẹ em... Bà ấy có nhà mới, bà ấy sinh ra một đứa con... bé như vậy, đứa nhóc bé như vậy, bà ấy sinh con với người đàn ông kia huhuhu..."
"Em hỏi bà ấy, vì sao mẹ không hỏi xem con sống có tốt không, bà ấy lại khóc, bà ấy khóc thì có ích gì chứ... Thật ra cuối cùng em muốn hỏi bà ấy, mẹ có nghĩ tới con không, nhiều năm như vậy, mẹ có còn nhớ mẹ còn có một đứa con gái không..."
"Nhưng em không biết bà ấy sẽ nói gì, sợ hãi... nên không hỏi, cuối cùng em nói với bà ấy, mẹ hãy đối xử với đứa bé đó thật tốt, đừng vứt bỏ nó, đối xử tốt với nó, đừng khiến nó biến thành con thứ hai..."
"Đàn anh..." Cánh tay cô đang ôm lấy lưng anh dùng sức rất lớn, anh thậm chí đã hơi cảm thấy đau: "Mẹ em không cần em nữa rồi."
Trong nháy mắt anh nghe được câu này.
Giống như là bị búa gõ một cái, đau lòng đến tột đỉnh.
Tô Lâm vẫn luôn ôm cô, không nói chuyện, hôn lên những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt cô, vỗ nhẹ lên lưng cô từng cái một, cô ngoan ngoãn rúc trong lòng ngực anh, từ lúc mới bắt đầu cảm xúc mất khống chế, đến chậm rãi yên tĩnh bình thản.
Cô gái nhỏ chậm rãi ngẩng đầu, hàng mi dài ướt đẫm, níu lấy một góc áo khoác của anh: "Đàn anh..." iọng nói bởi vì vừa khóc to, vẫn có chút rung: "Anh an ủi em một câu đi, chỉ một câu, anh nói xong em sẽ thoải mái."
Sợ anh không tin, cô lại nói thêm một câu: "Thật đó, em cam đoan!"
"..."
Có đôi khi, ngôn ngữ là vô lực.
Cũng giống như bây giờ.
Vừa rồi vẫn luôn không nói chuyện, cũng là bởi vì anh không thể vì an ủi cô mà nói, Lộc Viên Viên em nhìn về phía trước đi, bà ấy không cần em thì em cũng quên bà ấy đi... hoặc là, trực tiếp qua loa nói ra bốn chữ, không có việc gì.
Sao có thể quên được.
Sao có thể không có việc gì.
Tô Lâm cụp mắt, nhìn đôi mắt mở to của cô, nước mắt trên mặt còn chưa khô, vẻ mặt chờ mong khiến anh cảm thấy, câu anh nói này có lẽ chính là liều thuốc an thần mà cô muốn.
Anh gật đầu: "Được, anh an ủi em."
Anh không bảo cô quên quá khứ đi nhìn về tương lai.
Cũng không qua loa nói không có việc gì.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, chỉ nói ra ba chữ vô cùng đơn giản.
... "Em có anh."
-
Tô Lâm ở được hai ngày rồi lại bay đi.
Qua chuyện kia chưa tới một tuần, cô lại tới câu lạc bộ, điều khiến cô kinh ngạc là, thế mà Từ Ức lại nói xin lỗi cô.
Lộc Viên Viên chưa từng trách cậu ta dù chỉ một giây.
Từ đầu tới đuôi, rõ ràng cậu ta không làm gì.
Sau khi nói ra, hai người ngầm hiểu ý vẫn duy trì cách ở chung như trước... Mặc dù tưởng giống như trước kia cũng sẽ không được tự nhiên bằng, nhưng đã tốt hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Dù sao đã định ra phương hướng nỗ lực học tập trong tương lại không phải là toán học, Lộc Viên Viên đi thực tập cũng là tìm việc có liên quan tới chuyên ngành cô thi nghiên cứu sinh.
Ngành và tên trường cô thi nghiên cứu sinh được cô viết vào lý lịch sơ lược, không biết là danh tiếng nghiên cứu sinh đại học B hay là danh tiếng sinh viên đại học C quá vang dội, mỗi một hồ sơ cô gửi đi đều đạt được cơ hội phỏng vấn.
Mấy công ty cô quyết định đi phỏng vần đều đạt, có mấy công ty quy mô nhỏ còn lập tức quyết định tuyển dụng cô ngay trong ngày, nhưng cô không đồng ý ngay.
Bởi vì cảm thấy sức cạnh tranh của mình cũng không tệ lắm, cho nên Lộc Viên Viên còn đang chờ.
... Thẳng đến khi nhận được mail thông báo tuyển dụng của công ty cô muốn đi nhất, rốt cuộc cũng thả lỏng.
Nơi cô thực tập là một công ty chi nhánh ở thành số S, trụ sở chính ở thành phố B.
Lộc Viên Viên không nghĩ tới việc nộp sơ yếu lý lịch vào trụ sở chính... Dù sao ông bà nội đều ở thành phố S, cô ở lại nơi này tương lai chọn đề án viết luận văn và tìm giảng viên hướng dẫn cũng tiện.
Cuối tháng mười một, nước Mỹ cho nghỉ nhân ngày Lễ Tạ Ơn, bởi vì Tô Lâm còn bận dự án bên kia nên không thể về được.
Hai tuần trước Lễ Giáng Sinh, anh được nghỉ đông, nửa tháng ở thành phố S cùng cô, nửa tháng quay về nhà.
Lúc đón tết, sau nhiều năm Lộc Viên Viên lại về huyện thành nhỏ cùng ông bà nội lần nữa.
Ngoại trừ không có anh, hết thảy đều tốt.
Ngày ba mươi tết, ban ngày cô ép bản thân ngủ không biết bao nhiêu tiếng, không làm gì là lập tức đi ngủ, bà nội còn cho rằng cô bị bệnh.
Cô không phải.
Cô có mục đích.
Mười một giờ đêm, gala cuối năm đang chiếu ngoài phòng khách chẳng mấy chốc sẽ tới đoạn cao trào, cô lặng lẽ đi vào phòng của mình, ngón tay bấm một cách nhanh chóng, gọi video wechat cho Tô Lâm.
Cô đã tính giờ bên Mỹ, bên kia hẳn là mười giờ sáng.
"Đàn anh!" Sau khi kết nối, cô lập tức nói: "Chúc mừng năm mới!"
"... A" Bên phía Tô Lâm một mảnh mờ tối, anh vô thức "a" một tiếng, âm cuối kéo dài, rất khàn rất nhỏ, trình độ gợi cảm có thể so với lúc anh vừa mới tập thể dục xong.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lộc Viên Viên vừa nghe đã đỏ cả mặt.
Cô lặng lẽ sờ lên lỗ tai, nhỏ giọng giáo dục anh: "Anh lại thức đêm hả... Không nên thức đêm nhé, phải ngủ sớm dậy sớm nha đàn anh, anh còn muốn bị bệnh tiếp hả?"
"..." Đầu bên kia truyền tới tiếng xột xoạt, sau đó "tách" một tiếng, một chiếc đèn sáng lên, ánh sáng màu vàng, nhìn qua rất ấm áp.
Cô biết Tô Lâm có thói quen kéo rèm đi ngủ... kéo kín mít, kiểu không có ánh sáng xuyên thấu qua được.
Cho nên anh lựa chọn mở đèn đầu giường mà không phải xuống giường kéo rèm cửa, là không có ý định rời giường hả...
Lộc Viên Viên không tự giác dẩu dẩu miệng, không đợi cô nói chuyện, giọng nói gợi cảm sáng sớm của anh đã lại truyền tới: "Còn nói anh?... Bây giờ bên em hơn mười một giờ đúng không, còn em thức khuya làm gì?"
Cô đối đáp trôi chảy: "Em vì anh đó!"
Mặt của anh xuất hiện ở trên màn hình.
Anh nằm ngửa, bởi vì không có nọng cho nên nhìn đẹp giống như lúc nhìn thẳng, đỉnh mày anh nhướng lên: "Vì anh?"
"Hôm nay em quyết định gác đêm." Lộc Viên Viên ngẫm lại còn cảm thấy rất phấn khích: "Đàn anh, em lớn vậy rồi còn chưa gác đêm thành công lần nào, năm nay có thể sẽ là là lần đầu tiên!"
Trên mặt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, sửng sốt mấy giây, sau đó không thể tin nổi nhìn màn hình, con mắt trợn to: "... Gác đêm? Hôm nay em muốn thức xuyên đêm?"
Đáng ngạc nhiên vậy hả...
"Đúng vậy!" Lộc Viên Viên đổi tư thế ngồi quỳ trên giường, hơi không phục: "Hôm nay không phải anh... Không phải chỉ có một mình hả... Em muốn đón tết với anh mà."
"..." Vẻ mặt của anh lại ngây ra.
Lộc Viên Viên chờ mãi chờ mãi, chờ tới lúc anh lấy lại tinh thần, chớp mắt với cô: "Anh biết rồi."
Lộc Viên Viên gật gật đầu, chuẩn bị kể với anh vài chuyện vui...
"Em đi ngủ đi, không cần làm bạn với anh." Anh nhếch môi, cười rất nhẹ, nhưng rõ ràng tâm trạng rất tốt: "Ngoan."
Lộc Viên Viên: "..."
Lộc Viên Viên tuyên bố trạng thái của mình: "Cả ngày hôm nay em ngủ suốt, trên cơ bản trừ ăn cơm ra đều đang ngủ, em sắp ngủ ói luôn rồi."
"Chỉ vì gác đêm với anh đó!" Cô nháy mắt mấy cái với anh: "Em thực sự siêu tỉnh táo luôn... Thế này đi, anh nói chuyện với em chờ em lại buồn ngủ em đi ngủ liền, được chưa?"
"..." Anh im lặng một hồi.
Đột nhiên xoay người, bắt đầu cười, điện thoại để ở một bên, đong đưa rất mạnh, rõ ràng là bởi vì cười....
Anh còn cười cái gì được chứ?
Khẳng định là cô rồi.
"Ấy." Lộc Viên Viên vừa thẹn vừa xấu hổ: "Anh cười gì hả? Anh cười nữa là em cúp đó...!"
Tiếng cười lập tức ngừng lại.
Anh chậm rì rì ngồi dậy, tiện tay gẩy gẩy mái tóc rối bời, Lộc Viên Viên nhìn vào đôi mắt anh, giống như cách không bị điện giật một cái.
Sao lại có người vừa rời giường... Lại đẹp như vậy chứ.
Cô vội vàng nói sang chuyện khác: "... Anh phải dậy rồi sao?"
"Vậy phải xem em." Anh nói.
"...Ha?" Xem cô?
"Em tặng anh..." Anh nói, giơ tay lên, ngón trỏ thon dài chỉ lên đôi môi nhạt màu, cong lên một độ cong mê người: "Em tặng anh một nụ hôn chào buổi sáng, anh dậy liền."
"..." Lộc Viên Viên nhìn chằm chằm... Xương quai xanh dưới cần cổ thon dài của anh.
Áo ngủ anh mặc là kiểu đắp vạt, cổ áo to và rộng, hai bên xương quai xanh cơ hồ lộ ra hết, đối xứng, hình dạng đẹp đẽ, cô nhìn một lát lại liền bắt đầu ngẩn người.
"Có cho không?" Giọng nói của anh kéo cô lại: "Không cho không dậy đâu, anh có đói chết trên giường cũng là do bạn gái của anh hại."
Vẻ mặt anh bình tĩnh, lời nói ra lại... lưu manh như vậy.
Không phải là Lộc Viên Viên không muốn cho.
"Thế nhưng mà... cho thế nào được?" Bọn họ không ở cùng một chỗ không phải sao...
Tô Lâm cười: "Đơn giản."
Sau đó...
Đêm đó Lộc Viên Viên gác đêm thành công một nửa, gần như gác tới lúc trước khi Tô Lâm ăn cơm chiều, cô không nhịn được ngả đầu ngủ.
Nhưng mà.
Cô học xong một kỹ năng mới, đồng thời thường xuyên sử dụng trong những lần video trò chuyện tiếp theo.
Thật ra cô chỉ có một cảm giác.
... Hoá ra hôn cách màn hình, thế mà thật sự vẫn xấu hổ.
-
Vừa qua năm mới, thời gian nửa học kỳ sau của năm bốn trôi qua nhanh giống như ngồi tên lửa.
Lộc Viên Viên làm bạn gái của một học bá, sau khi nhìn tận mắt cuộc sống của học bá trong bốn năm đại học, trên cơ bản chính là đi lại đường xưa của anh.
Nộp báo cáo thực tập, cướp giảng viên hướng dẫn luận văn, viết luận văn, bảo vệ đồ án.
Từ khi bắt đầu khai giảng vào tháng ba, cả ngày cô đều xoay quanh giống như một con quay, làm xong ngẩng đầu một cái mới phát hiện... a, đã sắp tốt nghiệp rồi.
Ngày tốt nghiệp mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, lúc đầu Tô Lâm nói anh có ngày nghỉ, có thể trở về kịp... Kết quả bởi vì mưa to máy bay delay quá lâu, phải tối ngày mai mới có thể đến thành phố S.
Trong lòng Lộc Viên Viên cũng chỉ sinh ra một chút mất mát.
Rất nhanh đã tiêu tán.
Buổi lễ tốt nghiệp cử hành tại lễ đường lớn của đại học C, sau khi kết thúc sẽ chụp ảnh tập thể ngoài lễ đường, thời gian sau đó chính là một đống người tập hợp một chỗ, đều mặc áo cử nhân, các loại tìm giảng viên tìm bạn học tự chụp hoặc nhờ người chụp.
Cũng không ít người tìm đến Lộc Viên Viên.
Bạn học tốt nghiệp cùng năm trong câu lạc bộ máy tính, bạn học cùng lớp, còn có ba người bạn cùng phòng.
Khác với bầu không khí đầy thương cảm của những phòng ký túc xá khác, tất cả người trong ký túc xá bọn họ đều có ý định đi thành phố B... Còn ở cùng một thành phố, không coi như phải chia xa.
"Cậu nhìn tấm này! Mình chụp cho bé Viên siêu đẹp đó!" Giọng Vương Nhất Hàm hô to gọi nhỏ truyền đến, Lộc Viên Viên cười đi qua: "Đâu đâu?"
Cô còn chưa nhìn thấy, Lâm Thiến đã cướp lấy điện thoại của Vương Nhất Hàm: "Chính là tấm hai đứa mình vừa chụp." Cô ấy thở phì phò: "Cậu ấy chụp cậu đẹp cực, chụp mình cứ như đứa mù, tức chết mình luôn! Viên Viên mình cắt mình rồi gửi cho cậu nhé."
Nói xong, trợn trắng mắt với Vương Nhất Hàm.
Mỗi người các cô đều có một phong cách khác nhau, nhưng nếu bàn về tướng mạo, cũng không biết có phải do có tấm lọc tình bạn không, Lộc Viên Viên cảm thấy mỗi người đẹp một kiểu.
Trước đó trên diễn đàn trường học còn có người nói, mấy đóa hoa ngành Toán Học đều ở trong ký túc xá bọn họ hết, cô đặc biệt tán đồng, còn bấm like cho người đó.
Con gái chụp ảnh luôn là có sức lực vô cùng vô tận.
Hiện tại đến phiên Lộc Viên Viên cầm điện thoại đứng trên cùng tự chụp, cô vừa cố gắng giơ điện thoại lên cao, vừa đếm cho ba người sau lưng nghe: "3... 2..."
"1" còn chưa nói ra khỏi miệng.
Nhóm người bên cạnh đột nhiên bắt đầu xôn xao, một người đi qua bên cạnh cô, đi rất gấp nên có va phải cánh tay cô.
Ống kính lệch đi.
Lộc Viên Viên bất đắc dĩ xoa cánh tay, đang định giơ lên tiếp...
"Tôi đệch đây là ai! Cmn đẹp trai quá... hả? Sao nhìn hơi quen nhỉ... A! Ông trời ơi đây là Tô Lâm!!"
"AAAAAA một năm rồi tôi không được nhìn mặt đàn anh Tô tôi không quen lắm Huhuhuhu, ngành Nghệ Thuật thế mà không lấy ra được một khuôn mặt nào đẹp như anh ấy!! Không được tôi phải tranh thủ chụp mấy tấm lưu lại."
"..."
"Đẹp trai thì đúng là rất đẹp trai, nhưng mà khoá chúng ta tốt nghiệp, anh ấy tới làm gì?"
"Chậc, cậu là cái đầu óc gì vậy? Ngày hôm nay bạn gái yêu đương bốn năm của người ta tốt nghiệp cùng chúng ta, lúc ấy kéo cậu hóng bài trên diễn đàn vứt đâu hết rồi? Não cá vàng??"
"AAAAA đàn ông đẹp trai mặc tây trang tớ thật sự… A anh ấy cách tớ gần quá! Anh ấy đi qua!!! Tớ chết rồi...!"
"..."
Hả???? Ai???
Nghe được tiếng ríu rít của đám người bên cạnh, Lộc Viên Viên lập tức không có tâm tư chụp ảnh, hạ điện thoại di động xuống lập tức quay đầu.
Kể từ khi nhìn thấy Tô Lâm lần đầu tiên, Lộc Viên Viên nhận biết một loại người hoàn toàn khác biệt.
Mặc kệ người đó làm gì, trên lớp đi ngủ, đi đường bình thường, ném rác, động tác phổ phổ thông thông, đều giống như là một cái máy tự động thu hút mọi ánh nhìn.
Người này, lại lừa cô một lần nữa.
Đã bảo là mưa to đâu? Đến trễ đâu?
Cô thực sự không nhịn cười được.
Không phải lần đầu tiên, mỗi một lần lừa cô cũng là vì kinh hỉ, thế mà cô tin hết lần này tới lần khác... Cũng là do mánh khoé của anh quá cao siêu.
Tô Lâm mặc tây trang đen, áo khoác không đóng khuy, ngực áo mở rộng lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, chân dài đến mức... cô cũng không biết nên hình dung như thế nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mặc dù anh rất cao, nhưng chỉ nhìn như vậy, cơ bản không nhìn ra cơ bắp dưới lớp quần áo, nhìn qua vẫn hoàn toàn thuộc về thân hình của một thiếu niên gầy gò.
Anh từng bước từng bước đến gần cô, tốc độ đi đường bình thường, nhưng lại giống như tăng thêm đặc hiệu quay chậm.
Lộc Viên Viên cảm thấy mình đã ở bên anh lâu như vậy, vì sao vẫn không có tiền đồ như thế.
Nhìn một lần lại muốn đỏ mặt một lần.
Chung quanh nổ ra tiếng xì xào bàn tán lớn hơn ban nãy, Vương Nhất Hàm và Lâm Thiến cũng đang hét to gì đó, cô hoàn toàn không nghe được.
Móc treo quần áo di động dừng lại trước mặt cô.
Lúc này Lộc Viên Viên mới phát hiện, trong tay móc treo quần áo còn cầm một bó hoa... Vừa rồi bông hoa này đã bị anh cướp mất ánh đèn sân khấu, làm cô hoàn toàn không chú ý tới.
Anh không nhắc một lời tới việc máy bay delay, trực tiếp giơ hoa lên trước: "Tốt nghiệp vui vẻ."
"..." Cô nhận lấy, ngửi mùi thơm, không nhịn cười được: "Cảm ơn..."
Tầm mắt của cô chạm đến một thứ trong tầng tầng lớp lớp cánh hoa, một cái hộp nhỏ màu đen nằm giữa bó hoa.
Trong nháy mắt kia Lộc Viên Viên giống như là ý thức được gì đó, lại hình như cả đầu trống rỗng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh theo bản năng.
"Trước đó từng nói." Tô Lâm nở nụ cười, đưa tay cầm hộp lên: "Chờ anh quay về sẽ cưới em."
Anh nói xong.
Đột nhiên không hề báo trước quỳ một chân xuống trước mặt cô, một cái tay nâng hộp nhung tơ màu đen, đang mở ra.
Bên trong có một chiếc nhẫn, chạm khắc tinh tế, rất nhiều đồ trang trí tinh xảo vây quanh viên đá lấp lánh chính giữa, phập phồng theo từng động tác nhỏ của anh, chiết xạ ra ánh sáng xinh đẹp chói lóa.
Anh hơi ngửa đầu, lưng thẳng tắp, tư thế mà Lộc Viên Viên đã nhìn thấy vô số lần trong những bộ phim truyền hình yêu thích của bà nội, đặt ở trên người anh tự nhiên lại cao quý.
Nói thật, những nhân vật nam chính kia làm động tác này đều không đẹp bằng anh.
Tô Lâm dừng lại mấy giây.
Tiếp theo nói liền mấy câu.
"Chúng ta xa nhau một năm này, tình trạng của anh đại khái là, nhìn thấy tất cả những món đồ nhỏ màu hồng đều nghĩ tới em đầu tiên."
"Món ăn ngon ăn được, muốn đưa cho em đầu tiên."
"Nhìn thấy con gái có dáng người chiều cao giống em, lại bắt đầu muốn gặp em."
"..."
Từ câu thứ hai bắt đầu, cô đã thấy sống mũi cay cay, hốc mắt hơi đau.
Cô nghẹn ngào nghe tiếp.
"Lộc Viên Viên."
Đã rất lâu anh không gọi hẳn tên đầy đủ của cô.
Cô vội vàng lau nước mắt đã hơi chảy ra, một lần nữa nhìn về phía anh, giọng mũi dày đặc: "Dạ."
Hết thảy ồn ào xung quanh đều nhỏ dần, Lộc Viên Viên che chắn tất cả, chỉ nhận được giọng nói của anh, sợ bỏ sót dù chỉ một chữ.
"Cha mẹ anh đều thích em." Anh nói chậm dần: "Anh muốn cho em một gia đình.”
"..."
Lộc Viên Viên giơ tay lên che mắt phải, đã không nhịn được rơi nước mắt.
Cô cố gắng mở to mắt tiếp tục nhìn anh.
"Anh muốn giao quãng đời còn lại cho em." Khóe mắt anh hơi đỏ lên, người lại cười, cười như vô số lần đã cười với cô, dáng vẻ cực kỳ đẹp: "Em có bằng lòng không? "
Tầm mắt của cô bị nước mắt che mờ, một mảnh mông lung. Cô nghe thấy mình nói "đồng ý", không chỉ nói một lần.
Bàn tay được nhẹ nhàng kéo ra, một chiếc nhẫn mát lạnh được đeo vào ngón áp út.
Một bàn tay còn lại đang che mắt của cô bị kéo ra, đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài: "Anh biết ngay là em sẽ khóc."
Sau đó... Là tất cả những thứ quen thuộc, hơi thở của anh, lồng ngực của anh, hai cánh tay của anh ôm lấy cô.
Cô ôm lấy eo anh, đột nhiên có can đảm, muốn nói tất cả suy nghĩ của mình với anh.
Tô Lâm ôm người, thỉnh thoảng cụp mắt nhìn cô.
Hôm nay Lộc Viên Viên rất xinh đẹp, có thể là bạn cùng phòng trang điểm cho cô, đuôi mắt được kéo dài một chút, đôi mắt vốn dĩ tròn xoe tăng thêm vài phần quyến rũ, vừa rồi cách rất xa, trong đám người, anh đã cảm thấy cô gái nhỏ của anh bắt mắt nhất.
Nhưng mà cô gái xinh đẹp vốn dĩ hạc giữa bầy gà, hiện tại khóc trôi hết phấn, loang loang lổ lổ, hoàn toàn biến thành một con mèo mướp nhỏ.
Tô Lâm chú ý tới vẻ mặt muốn nói gì của mèo mướp nhỏ.
Anh hơi lới lỏng vòng tay, để cô có thể ngửa đầu lên thoải mái hơn.
"Đàn anh, anh biết chuyện của bố mẹ em... Anh biết em có chuyện..." Hốc mắt cô đỏ bừng, nhưng lại không biết vì sao, không có nước mắt, cứ nhìn anh chằm chằm như vậy: "Cho nên trước khi gặp được anh, thật ra em vẫn cảm thấy có lẽ cả đời này em cũng sẽ không kết hôn."
Cô thực sự sợ một mối tình tan vỡ như vậy, cô thật sự sợ, cô sợ một ngày nào đó cô biến thành một người giống như bố hoặc mẹ mình.
Tô Lâm không tự giác nuốt nước bọt.
Anh muốn nói gì đó, lại kẹt trong cổ họng không ra được.
"Nhưng đối với anh, em cũng chưa từng phản kháng." Cô nói tiếp.
"Em sợ hãi tình cảm, tình yêu, em sợ em sẽ bởi vì những thứ này biến thành dáng vẻ giống như bố mẹ em." Toàn thân cô gái nhỏ giống như được bao phủ bởi ánh sáng, dùng dũng khí cô đơn đâm thẳng vào trái tim anh: "Nhưng mà... đó là anh."
Em không tin tình yêu, từ đầu tới đuôi, em chỉ tin anh.
Chỉ vì... đó là anh.
Anh nghe hiểu được.
Đây đúng là...
"Có phải hôm nay em định làm ông đây khóc không hả?" Anh véo tai cô một cái giống như để hả giận, không dùng tý sức nào: "Hửm?"
"Đâu có..." Cô lầm bầm lầu bầu phàn nàn: "Rõ ràng người bị nói tới muốn khóc là em."
Vốn dĩ anh đã thích nghe cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện, sau khi giọng nói đó tăng thêm giọng mũi, thực sự là ngọt tới tận trong lòng anh.
"Đàn anh." Cô nói xong, lại dừng lại một lát: "... Tô Lâm."
"..."
"Em..." Đôi mắt to của cô lần nữa ngập sương mù: "Em thật sự rất thích anh..." Cô đột nhiên khóc thành tiếng, nức nở, giống như là một đứa nhỏ không biết đang hờn dỗi ai: "Em thích anh nhất nhất nhất..."
"..." Tô Lâm bị cô chọc cười, lại bị tiếng khóc của cô làm cho trong lòng chua xót, anh lau nước mắt, lau sạch lớp trang điểm cho cô: "Ừm, em thích nhất, không ai có thể giành với em.”
Nước mắt càng lau càng nhiều, anh bất đắc dĩ, hơi cúi người nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ giọng bảo cô: "Bé yêu, bé yêu, đừng khóc nữa, em nhìn anh này."
"... Dạ?" Đôi mắt đẫm lệ của cô gái nhỏ mờ mịt ngước lên nhìn anh.
"Em có còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào?"
Cô cong môi, hít mũi một cái: "Nhớ rõ... lớp Tiếng Pháp nha."
Năm anh học năm hai, trời xui đất khiến, bởi vì cô nhặt được chìa khoá mà gặp được cô trong lớp môn tự chọn.
Anh không muốn có người ngồi cùng bàn, cho nên nằm sấp giả vờ ngủ, lúc bị vỗ dậy cả thể xác lẫn tinh thần đều không kiên nhẫn.
Vừa ngước mắt lên.
Sau lưng cô có nắng sớm, đứng ở trước mặt anh giống như một nàng tiên nhỏ thanh tú động lòng người, đôi mắt trong veo giống như chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy đáy, giọng nói mềm mại ngọt ngào, cô nói, bạn học, thật ngại quá, bạn có thể đi vào nhường một chút không?
Sau đó anh nhường thật...
Khiến toàn bộ cô gái này, yên ổn ở lại trong lòng anh.
Thứ tình cảm gọi là “thích” tiến đến trong lúc lơ đãng, cứ mọc rễ ở trái tim như vậy, ngày càng lớn lên.
Nhớ lại, cái bàn màu sắc đơn giản nhất trong phòng học xếp theo hình bậc thang, giáo sư nghiêm khắc của lớp Tiếng Pháp, bối cảnh ảm đạm chung quanh, hết thảy đều trở nên mơ hồ.
Mãi cho tới khi cô tới...
Các mảnh vỡ kí ức bắt đầu có màu sắc, tất cả thời gian đều vì cô mà trở nên sinh động.
Hồi ức của anh, thanh xuân của anh, tất cả của anh.
Đều do cô thắp sáng.
...
"... Lần đầu tiên gặp mặt làm sao... Ưm!" Lộc Viên Viên còn muốn hỏi gì nữa, lại đột nhiên bị anh ôm lấy bịt kín bờ môi.
Hương gỗ trên người anh vẫn mát lạnh dễ ngửi như cũ, bờ môi chạm vào cô mềm mại ấm áp, cô nhắm mắt lại, trúc trắc đáp lại anh.
"Bé yêu." Tô Lâm buông cô ra, khoé môi hơi cong, đầu ngón tay mơn trớn khoé mắt đuôi lông mày cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng chậm chạp: "Trong câu em vừa nói, thích nhất nhất nhất, không phải là nói như vậy."
"Đừng bảo là thích anh nhất nhất nhất..." Anh hôn lên môi cô cắn một cái, lại đột nhiên rời đi trong chớp mắt, dạy một cách nghiêm túc: "Hẳn là... em yêu anh."
...
...
Mùa hè tháng sáu, trời xanh thăm thẳm, mây rất nhạt, vạn vật tươi đẹp, trời đất hoà hợp, làn gió nhẹ phất qua gò má, giống như là đầu ngón tay ai quyến luyến bịn rịn.
Có thể gặp được người, có thể ôm người, có thể yêu người.
Có thể được người đáp lại.
May mắn biết bao.