Bạn Gái Tôi Là Tsundere

Chương 5

Hàn Tử Đằng cẩn thận từng chút một đặt cái balo của mình xuống bàn, hết sức nhẹ nhàng làm giảm sự tồn tại của mình. Anh ngồi xuống xong thì nhẹ thở ra một hơi, cô không có đánh anh.

Tịch Y vẫn im lặng ngồi bên cạnh đọc sách, không quan tâm tới xem là bên cạnh của mình đã xuất hiện thêm một người nữa.

Tối hôm qua lúc anh trả cái kẹp tóc cho cô, Tịch Y cũng không hề nói một lời nào. Áp suất quanh đó bị cô đè nặng xuống, không chào hỏi gì anh, cũng không mắng chửi hay là đánh đập anh cho hả giận. CÔ cúi mặt cầm lấy chiếc kẹp rồi xoay người bỏ đi.

Cô không nói nhưng anh cảm nhận được, lần này anh thực sự sai rồi. Chiếc kẹp đó hẳn là quan trọng với cô lắm. 

Anh muốn xin lỗi, nhưng không biết mở miệng bằng cách nào. Đành trưng ra cái mặt cười cười, dịu dàng vẫy tay chào cô,"Hi, đúng 7h nhé!"

Tịch Y không phản ứng, thậm chí còn không bố thí cho anh một cái liếc nhìn. Hàn Tử Đằng ấp úng một hồi lâu mới can đảm nói tiếp,"C..Chuyện hôm qua...Tôi xin lỗi. Tôi thực sự không cố ý."

Cô bấy giờ mới không mặn không nhạt lên tiếng,"Ừm."

Ừm? Là có ý gì đây? Cô tha thứ cho anh? Hay vẫn chưa chấp nhận lời xin lỗi?

"Ừ, tôi sẽ lên ngay.", Cô lại lạnh lùng nói thêm một câu nữa.

Hàn Tử Đằng ngớ người ra không hiểu. Rồi lại thấy cô vén tóc lên lấy ra một cái tai nghe bluetooth, ấn tắt trên màn hình điện thoại ở trên bàn, cô gập quyển sách rồi đứng lên đi ra khỏi lớp.

Thì ra không phải cô tha thứ cho anh. Tiếng "ừm" kia cũng không phải đang trả lời câu hỏi của anh. Cô chỉ là trả lời lại người trong điện thoại mà thôi. Căn bản là cô không hề nghe thấy lời nói xin lỗi của anh.

Hàn Tử Đằng cảm thấy thất vọng, anh bĩu môi nằm bò ra bàn. Từ trước tới giờ chưa từng có ai có thái độ như thế với anh đâu.

Ngô Hành Khởi ngồi trên bọn họ hai bàn quay xuống nhìn anh. Cậu đi xuống, liếc mắt qua chỗ ngồi của cô rồi mới lên tiếng,"Cậu chọc giận Tiểu Tịch?"

Nghe thấy một giọng nói thờ ơ phát ra trên đầu mình, Hàn Tử Đằng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái. Híp mắt lười biếng "Ừ" một tiếng.

"Nói tôi nghe xem.", Ngô Hành Khởi tự nhiên ngồi xuống trước mặt anh, hất cằm.

"Hôm qua tôi làm gãy mất kẹp tóc của cậu ta.", Hàn Tử Đằng gục mặt xuống bàn kể lể.

Ngô Hành Khởi như có như không cười một cái. Đứng dậy vỗ lên đầu Hàn Tử Đằng,"Vậy thì cậu chết chắc rồi."

Song, cũng không nghe tiếp nữa mà trực tiếp bước thẳng ra ngoài.

Hàn Tử Đằng mông lung chẳng hiểu gì cả. Anh cũng chẳng quan tâm lắm, tiếp tục nằm xuống bàn suy nghĩ.

Mặc dù anh không thân thiết gì với cô, nhưng tận sâu trong tiềm thức của anh lại không nhịn được muốn làm hòa với cô. Anh tự nhủ, dù gì cũng là bạn bè ngồi chung bàn, không nói chuyện với nhau thì sẽ ngại ngùng lắm.

Cứ nghĩ vậy nên anh quyết định sẽ đi dỗ cô. Nếu không thì cô sẽ giận anh đến hết cấp ba này mất.

Anh đi lên bàn đầu, ngồi xuống bên cạnh Thích Tâm Tâm, nở một nụ cười tiêu chuẩn với cô.

Thích Tâm Tâm đỏ mặt nhìn anh, cô ấp úng mãi không nói nên lời,"C..Có chuyện...gì vậy?"

"Cậu là lớp phó đúng không? Chắc cậu cũng biết ít nhiều về lớp trưởng. Nói một chút được không?", Anh cũng không lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng.

Thích Tâm Tâm muốn nói cô không phải lớp phó. Anh nhớ nhầm rồi. Nhưng thấy khuôn mặt đẹp trai đang nở nụ cười như gió xuân ở bên cạnh. Cô lại không tự chủ được mà gật gật đầu.

Sau giờ học thứ 4 buổi sáng là đến giờ nghỉ trưa của học sinh. Canteen giờ đây đã chật cứng người. Lúc Tịch Y giải quyết xong việc của hội học sinh thì đã muộn, phần cơm trưa cũng không còn. Cô tùy tiện mua một cái bánh mì với hộp sữa để ăn.

Tưởng sẽ được yên yên ổn ổn ăn một bữa đàng hoàng thì lại xảy ra chuyện. Thích Tâm Tâm lo lắng chạy tới báo cho cô,"Lớp trưởng, xảy ra chuyện lớn rồi!!"

Cô nàng thở không ra hơi, ngẩng mặt lên nhìn Tịch Y vẫn lạnh lùng ngồi ăn bánh mì.

Thích Tâm Tâm hít sâu một hơi, nhớ lại lời Hàn Tử Đằng đã dặn, cô nhanh chóng phát huy sở trường diễn xuất thần thánh. Trong nháy mắt, đôi mắt to tròn sau cặp kính dày cộm kia nổi lên một tầng sương mù. Thích Tâm Tâm nghẹn giọng,"Hàn Tử Đằng đang đánh nhau với mấy tên đầu gấu, nghe..nghe nói là bị đánh cho ngất xỉu rồi."

Tịch Y bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đôi mắt lưu ly hiện lên vẻ lạnh lẽo. Cô không nhanh không chậm uống hết hộp sữa rồi mới đứng lên,"Ở đâu?"

Thích Tâm Tâm bị vẻ đẹp đến điên đảo chúng sinh của cô làm cho đỏ cả mặt, cô khẽ nói,"Ở con hẻm gần trường."

Liếc mắt nhìn giờ trên điện thoại, Tịch Y hờ hững nói một câu với Thích Tâm Tâm. Đại ý nói bảo lớp phó cho cả lớp tự học trong im lặng rồi tao nhã bước đi.

Thích Tâm Tâm gật đầu, nhìn theo bóng lưng cô. Thấy cô bình thản như thế, không lo lắng gì sao?

Cô đành phải nhắn một tin cho Hàn Tử Đằng, nói rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.

Bên phía anh, Hàn Tử Đẳng đang đứng trong góc cùng một đám người mặt mày bợm chợn, đứa nào cũng hung hăng cầm vũ khí khua khua.

"Lão đại, anh đang nghịch cái gì vậy?", Một tên tóc vàng hoe có khuôn mặt khá là điển trai đi đến khoác vai Hàn Tử Đằng.

Anh mỉm cười cất điện thoại vào túi quần, hất tay tên đó ra, vỗ một cái vào đầu cậu ta,"Đừng có mà sờ mó. Nhớ rõ tôi nói gì không?"

"Lão đại, bọn em không làm chơi đâu. Anh có bị thương thì đừng tìm em tính sổ đấy."

"Đúng đấy, sao tự dưng anh lại thích đi tìm ngược thế này?"

"Anh uống nhầm thuốc à?"

Hàn Tử Đằng nhếch mép, cười đến là vui vẻ, lần này anh nhất định phải làm cho cô để ý đến anh.

"Trừ mặt tao ra, lát nữa cứ thế mà đánh."
Bình Luận (0)
Comment