Bạn Gái Trùm Trường Thật Lợi Hại

Chương 12


Tiếng bước chân trong phòng cấp cứu ngày càng gần, cánh cửa mở ra, bốn người bọn họ vây lấy vị bác sĩ kia, nhìn qua biểu cảm khuôn mặt nhẹ nhõm của bọn họ, có vẻ ông ấy không sao rồi.
Viên Tịch nghe xong thông báo của bác sĩ, cô đứng dậy khỏi ghế ngồi ở hành lang sải bước rời khỏi bệnh viện.

Đến khi Yến Huân quay người lại đã không thấy bóng dáng cô.

Chỉ dặn dò Yến Hoa vài lời rồi chạy đi mất.
Cô bắt taxi trở về nơi ông lão kia đột quỵ, chiếc xe chở hàng của cô vẫn ở đó.

Đến nơi, một thông báo trên điện thoại đột nhiên vang tới, Viên Tịch chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà mở ra xem.
" Đuổi việc ? "
- Cái gì vậy ? Đừng đùa như vậy chứ ?

Viên Tịch bấm vào số điện thoại của quản lý, đầu dây bên kia cũng vô cùng sốt ruột.
- Quản lý Sở, rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại đuổi việc em chứ ?
- Em còn hỏi sao ? Em làm ra chuyện kinh thiên động địa mà em còn hỏi chị câu đó, chị cũng lạy em.

Người em vừa mới giao hàng em biết cậu ta là ai không ? Thiếu gia nhà họ Yến mà em cũng dám đắc tội, chị đuổi việc là may cho em lắm rồi.
Viên Tịch nhăn mày, quản lý Sở vừa nhắc đến cô liền nghĩ ngay đến Yến Huân, từ khi gặp anh ta đến nay, cô chưa có một ngày nào yên ổn.
- Chị, em...!em chỉ lỡ nói nặng lời một chút thôi, chị không ở đó nên chị không biết thái độ của anh ta vênh váo cỡ nào đâu, nhận hàng hay không cũng không nói, bắt em giao tận nơi cuối cùng thì gom hàng.

Oan ức cho em lắm chị.
Giọng nói của cô vô cùng uất ức khiến đối phương có chút động lòng, nhưng dù sao đây là việc quản lý Sở đã quyết, không thể giữ là không thể giữ.
- Viên Tịch, không phải chị ghét bỏ em nên đuổi việc em, nhưng Yến thiếu gia là khách hàng thân thiết, lời nói của cậu ta có uy lực rất lớn, chị thực sự xin lỗi em.

Chị hiểu em đã từng cống hiến cho công việc này rất nhiều nhưng chị không thể giữ em lại được nữa.
Cô biết lần này cho dù có cầu xin cách mấy thì cũng dư thừa cả thôi, tất cả chẳng phải tại tên khốn Yến Huân đó sao.

Uổng công giúp đỡ ông nội của anh ta, cuối cùng lại bị chính người nhà của người mình giúp đỡ đẩy bản thân vào chỗ chết.
Kì này cô không dám về nhà nữa, hôm trước vừa mới mở miệng xin tiền dì Xuân để đóng tiền học, nếu hôm nay xin tiền để đóng tiền nhà, sẽ không hay lắm.
Chưa đặt chân về căn nhà cũ kĩ đó nhưng Viên Tịch thừa biết, chủ nhà đang mong ngóng cô từng ngày, tháng nào cũng đóng tiền trễ, lại còn mất việc, chắc cô phải chuẩn bị đóng gói đi bụi mất.
- Đều tại tên khốn Yến Huân đó.

Viên Tịch tức giận đá mạnh vào chiếc xe máy chở hàng, cơn đau ập đến trên đầu ngón chân, cô co chân lên, bàn tay ôm lấy chỗ bị đau, đứng một chân trên nền đất, cô lại là người giữ thăng bằng khá kém nên xém chút là ngã ngay.
Cứ nghĩ cả người sẽ ngã một cú đau điếng nhưng có một bàn tay khác nắm lấy cánh tay Viên Tịch giúp cô giữ thăng bằng, không ấm áp không lãng mạn nhưng rất an toàn.
Viên Tịch đưa mắt nhìn, cô không ngờ là người đàn ông đó, người mà khiến bao nhiêu chuyện rắc rối đều đổ dồn về phía cô.
- Đau lắm không ?
Anh ta cất giọng điềm đạm và nhẹ nhàng, rất khác so với tính tình lúc ở trong bệnh viện, người này là ai ? Ngay cả Viên Tịch cũng không nhận ra.
Yến Huân cúi người cởi giày của cô ra xem xét, chỉ bị đỏ lên ở ngón chân, không chảy máu cũng không bị bầm tím.
- Đúng là ngốc, sao lại dùng ngón chân để đá.
- Bỏ ra, không cần anh quan tâm.
Viên Tịch rút lại bàn chân mình, tự tay đeo giày vào chân rồi đứng lên, cảm giác bây giờ không còn đau như lúc nãy nhưng ê ẩm thì vẫn còn.
Yến Huân cũng không muốn làm khó, anh để mặc cô muốn làm gì thì làm, ngay cả ánh nhìn với Viên Tịch cũng khác hẳn.
- Có gì thì nói nhanh đi, đừng bày ra bộ dạng giả vờ quan tâm tôi.
Yến Huân thở dài, anh ta gãi gãi trán rồi ngước lên nhìn cô.
- Cô có vấn đề gì thì cứ nói.
Viên Tịch cười nhạt, đúng là cách giải quyết của những người giàu khi được người khác giúp đỡ.


Yến Huân đưa ra một tấm danh thiếp, cô chỉ nhìn chứ không nhận.
Nghe đến đây đầu óc Viên Tịch như muốn nổ tung, anh ta phá hoại cô hết chuyện này đến chuyện khác, muốn nói chuyện một cách bình thường cô không thể làm được.
- Vấn đề của tôi anh đã giải quyết rồi còn gì ?
- Tôi không hiểu ý cô.
Viên Tịch cười nhạt nhẽo, cô bước lên xe rồi nổ máy rời đi.

Nếu lòng tốt của anh ta cô không nhận thì coi như anh gặp may mắn.

Anh không hơi sức đâu mà giữ Viên Tịch ở lại rồi bắt cô nhận tiền, cô ta không muốn Yến Huân cũng không ép..

Bình Luận (0)
Comment