Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 34

Lục Ngô sững sờ, không kịp phản ứng: “Cậu đang ở đâu?”

“Cậu đoán thử xem?”

Cô để quả táo đang ăn dở xuống, đi thẳng đến phòng ngủ.

Ghé vào bệ cửa sổ nhìn xuống, Tiêu Lăng đứng dưới gốc cây cách đó không xa, dáng người cao lớn tựa như cây thông bên cạnh.

“Cậu chờ một chút.” Lục Ngô vội vàng nói xong, cúp điện thoại, lấy áo khoác trên giường mặc lên người rồi quay đầu đi ra cửa.

Bước ra hành lang bị gió lạnh thổi, cô không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh, cái lạnh tràn vào trong người nhưng tinh thần lại hưng phấn như một ngọn lửa rực cháy.

Lục Ngô siết chặt áo khoác, chạy chậm đến.

Ồ… Tóc cô có phải hơi lộn xộn không?

Hơn nữa còn mặc đồ ngủ…!

Bước chân của cô chậm lại, sờ lên tóc, đá đá ống quần, có hơi xấu hổ.

Tiêu Lăng nhịn cười, đưa tay kéo cô đến trước mặt mình, giúp cô chỉnh lại tóc, lại nắm chặt lấy tay cô.

“Sao không mặc thêm đồ, có lạnh không?”

“Lạnh.” Cô rụt cổ lại: “Cậu gọi tớ xuống lầu mà.”

“Ừ, vậy tớ ở lại một chút rồi sẽ đi luôn.”



Cậu bật cười, không trêu cô nữa: “Tớ nói thật đấy, thật sự không ở lại lâu được đâu, nhân lúc trong nhà không có ai tới đây thì hơn. Hơn nữ cậu mặc ít quá, đừng ở ngoài quá lâu”. Nói rồi kéo khăn choàng xuống quàng lên cổ cô

Cô có hơi thất vọng: “Được.”

Nói tới, cô cũng không biết nhiều về chuyện nhà cậu.

Lục Ngô chưa từng gặng hỏi, cũng rất ít nghe cậu nói chuyện trong nhà mình, chỉ nghe Phương Quyền nói qua khi tán gẫu, biết được mẹ cậu là bác sĩ, thường xuyên trực ban ở bệnh viện, còn bố cậu thì không nhắc tới.

Biểu cảm muốn nói lại thôi của cô rơi vào trong mắt Tiêu Lăng, cậu lập tức hiểu được cô đang suy nghĩ gì: “Có gì muốn hỏi tớ hả?”

“À…” Ánh mắt Lục Ngô lóe lên: “Tớ muốn hỏi, người nhà cậu đâu? À… Cũng không đúng, tớ chính là…” Cô cảm thấy thăm dò tình hình gia đình người khác như vậy thật kỳ lạ, gãi gãi mũi, ngại nói tiếp.

Cậu hiểu ý cô: “Mẹ tớ vẫn đang trực ban ở bệnh viện, hôm nay hẳn là có thể được nghỉ một lát, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bà sẽ về nhà, nên tớ không ở lại lâu được.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Cô do dự trong chớp mắt: “Vậy… Còn bố cậu thì sao?”

Một hồi im lặng.

Lục Ngô cảm giác mình đã nói sai, sắc mặt bất an: “ À…” Chữ còn chưa nói ra, Tiêu Lăng đã mở miệng.

“Bố tớ… Có lẽ đang hẹn hò với tình nhân mới của ông ấy.”

Lục Ngô sững sờ: “Có lẽ?”

Cậu không để ý lắm, cười cười, thờ ơ nói: “Bọn họ ly hôn mười năm rồi.”

Mười năm…

Lục Ngô tính toán, vậy chẳng phải từ khi còn thơ ấu, bố mẹ cậu đã ly hôn sao?

Cô lo lắng nói xin lỗi: “Tớ xin lỗi, tớ không biết…”

Cô vẫn nhớ rõ lúc bố mẹ Dương Tuyết ly hôn cô ấy đã rất khó chịu, trong lòng cảm thấy tự trách lại ảo não về việc mình chọc vào nỗi đau của Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng lại bình thản, sờ sờ đầu cô: “Không cần xin lỗi, tớ không còn là trẻ con nữa.”

Đang trong kỳ nghỉ nên cô cũng không buộc tóc, mái tóc đen dài tuy đã cắt nhưng vẫn xõa ngang vai, bị thổi tới mức loạn xạ, mềm mại phủ hai bên mặt cô, giống y hệt con người cô vậy. 

Lục Ngô ngẩng đầu nhìn cậu, sắc mặt nghiêm túc, ý đồ muốn nhìn thấu những tổn thương mà cậu che giấu.

Đáy lòng cậu mềm nhũn, đuôi lông mày lạnh lùng chợt trở nên dịu dàng: “Tớ không tổn thương, cũng không buồn. Chuyện này tớ đã nghĩ thông suốt từ khi lên lớp 4 tiểu học. Mẹ tớ làm việc trong bệnh viện, bản thân bận rộn, bố tớ làm ăn, sau khi làm ăn càng lớn thì cũng bận rộn xã giao, không có ở nhà, vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vấn đề chồng chất lại không có cách nào giao tiếp, một thời gian dài, không còn tình cảm, ly hôn cũng là điều bình thường.”

Cậu dừng một chút: “Hơn nữa, bọn họ coi như là chia tay một cách hòa bình, nhiều năm như vậy ông ấy cũng không bạc đãi mẹ và tớ, không có gì phải đau buồn cả.”

“Vậy vừa rồi cậu im lặng lâu như vậy.” Cô có chút không yên tâm.

“Tớ chỉ đang nghĩ nên nói với cậu như thế nào.” Cậu cười cười: “Mà… cậu hỏi vấn đề này làm tớ cảm thấy có hơi lo sợ đấy.”

“Sợ cái gì?”

“Lo sợ, gia cảnh của tớ không giống như cậu nghĩ, sẽ làm cậu thất vọng.” Cậu nói, dường như cảm thấy mình có chút buồn cười, biểu cảm không tự nhiên cho lắm.

Lục Ngô kinh ngạc. 

“Sao có thể chứ?” 

Cô đau lòng còn chưa kịp…

Tiêu Lăng bất đắc dĩ: “Là do tớ nghĩ nhiều.”

“Đâu chỉ là nghĩ nhiều?” Lục Ngô nhíu mày: “Căn bản là nghĩ sai. Tại sao tớ phải thất vọng về một điều nhỏ nhặt như vậy? Còn nữa… Cậu cho rằng tớ sẽ nghĩ thế nào?”

Cậu ho khan, uyển chuyển nói: “Không ít người nghi ngờ tớ có phải là thiếu gia con nhà rất giàu hay không.”

Lục Ngô im lặng.

Cô quả thật cũng hoài nghi như vậy.

Nhìn vẻ mặt nghẹn ngào rõ ràng của cô, cậu không nhịn được mà cười khẽ.

Lục Ngô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Tớ không hề nghĩ như vậy.”

Cậu thuận theo cô: “Được rồi, được rồi, cậu không nghĩ vậy.”

Mặt khác, cậu lại nói: “Nhưng nếu xét từ phương diện của bố tớ…Tớ cũng miễn cưỡng được coi là nửa thiếu gia nhà giàu.”

Lục Ngô: …

Hai người lại cùng nhau nói chuyện, thấy sắc trời không còn sớm, từng bóng đèn đường sáng lên, Lục Ngô thúc giục Tiêu Lăng mau về nhà.

Tiêu Lăng nhíu mày, buồn cười nhìn cô: “Giờ muốn đuổi tớ về sao?”

Trong lòng Lục Ngô hoang mang rối loạn: “Đã lâu quá rồi, cậu mau về đi, lát nữa mẹ cậu về nhà không thấy cậu thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, tớ lạnh quá.” Cô nói, hít mũi một cái, giọng nói lạnh đến hơi run rẩy.

Cậu đưa tay sờ sờ tay cô, quả thật rất lạnh.

Hôm nay là cậu đã không suy nghĩ chu toàn.

Cậu đau lòng hơi nhíu mày: “Xin lỗi, là tớ sơ suất.”

“Không sao đâu.” Cô mỉm cười: “Hôm nay có thể nhìn thấy cậu, tớ cảm thấy rất vui.”

Nếu không phải đang ở dưới lầu nhà cô, cậu thật muốn hôn cô, mặc dù cậu biết sau đó có lẽ cô sẽ tức giận gửi tin nhắn nói cậu phạm quy.

Còn phải chịu đựng nửa năm nữa.

Cậu thở dài khi nghĩ về điều đó.

“Tớ về đây, cậu mau lên lầu đi, nếu không sẽ bị cảm.” Cậu nắm chặt tay cô, muốn để cô ấm áp một chút.

Đi không được bao xa, phía sau truyền đến tiếng bước chân chắc nịch của cô: “Chờ đã, khăn quàng cổ”

Tiêu Lăng quay đầu lại, cô vừa chạy vừa vội vàng tháo khăn quàng cổ ra, giống như một con chim cánh cụt nhỏ.

Cậu đưa tay đón, tay Lục Ngô lại rụt về phía sau, nhìn chằm chằm cậu không lên tiếng.

Đáy mắt cậu hiện lên ý cười bất đắc dĩ, ngoan ngoãn khom lưng.

Ánh mắt Lục Ngô sáng ngời, bộ dáng nghiêm túc quấn khăn chỉnh tề quanh cổ cậu.

Trên khăn quàng cổ vương nhiệt độ cơ thể của cô, cũng nhiễm mùi sữa đặc biệt từ cô. Tiêu Lăng híp mắt, lông mày giãn ra, nhẹ giọng nói: “Tớ đi nhé?”

“Ừm, đi đường cẩn thận.”

Nhìn Tiêu Lăng đi xa, Lục Ngô mới chạy về, vừa mở cửa khu chung cư đã đụng phải đôi vợ chồng nhà đối diện có quan hệ cũng khá tốt với gia đình cô.

Lục Ngô theo bản năng quay đầu nhìn hướng Tiêu Lăng rời đi, đã không nhìn thấy bóng dáng của cậu.  

Cô bình tĩnh lại, ngoan ngoãn cười chào hỏi: “Cháu chào chú, chào cô ạ.”

Người phụ nữ trả lời và hỏi: “Lạnh như vậy cháu vẫn còn đi ra ngoài sao?”

“Cháu xuống lầu ném rác ạ.”

“Ăn mặc ít như vậy, đừng để bị cảm lạnh.” Người phụ nữ quan tâm nói: “Mau đi lên đi.’”

“Vâng ạ. Tạm biệt cô chú.”

Sợ bị hỏi thêm gì đó, Lục Ngô chạy trốn lên lầu.

Xuống lầu gấp gáp, cô ném điện thoại di động lên giường không mang xuống, bây giờ về nhà nhìn mới phát hiện bố mẹ gọi cho cô vài cuộc điện thoại. Cô giật mình, vội vã gọi lại cho mẹ mình.

Sau khi điện thoại được kết nối, không hề bất ngờ, cô bị Dương Ngọc San trách mắng, cô lấy lý do ngủ quên không nghe thấy tiếng điện thoại.

Dương Ngọc San cũng không nghĩ nhiều, gọi đến chỉ dặn dò cô nhớ ăn cơm, sau đó nhanh chóng cúp máy.

Lục Ngô thở phào nhẹ nhõm, ăn cơm xong lại bắt đầu giải đề. Không biết có thật sự bị lạnh hay không, cô viết chưa được bao lâu đã liên tiếp hắt hơi vài cái và bắt đầu buồn ngủ.

Choáng váng đến mức không chịu nổi, cô rửa mặt, đầu vừa chạm gối đã nặng nề ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, bố mẹ đã trở về, Dương Ngọc San tới gõ cửa phòng, Lục Ngô mơ mơ màng đứng dậy. Ngủ một giấc không chỉ không bớt choáng váng mà còn ngạt mũi, cô hít vào, chỉ cảm thấy không khí không vào được cũng không ra được, nghẹn đến mức cô sắp hít thở không thông, chỉ có thể mở miệng hô hấp.

Giọng nói của Dương Ngọc San hơi lạnh lùng: “Lục Ngô, đi ra đây.”

Lục Ngô nghe giọng nói này, trong lòng hơi hồi hộp một chút, choáng váng và buồn ngủ nhất thời tan biến hơn phân nửa.

Dương Ngọc San dùng giọng điệu như vậy gọi tên đầy đủ của cô, chứng tỏ là đang tức giận.

Mà lại là sự tức giận như núi lửa phun trào.

Cô có một linh cảm cực kỳ xấu.

“Cho con ba phút, lập tức ra đây cho mẹ.” Tiếng của Dương Ngọc San lại vang lên, lần này càng lạnh lùng hơn.

Lục Ngô đáp một tiếng, luống cuống mặc quần áo, bất tri bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Ăn mặc gọn gàng, cô hít một hơi thật sâu và mở cửa ra ngoài.

Bố mẹ đều ở trong phòng khách, Lục Thành ngồi trên sô pha, từ góc độ Lục Ngô đi ra ngoài không nhìn thấy biểu cảm của ông, ngược lại có thể nhìn thấy nét mặt Dương Ngọc San.

Dương Ngọc San đối diện với cô đứng ở bên cạnh bàn trà, thấy cô đi ra thì ngồi xuống ghế sô pha đơn, khóe miệng nhẫn nhịn mà bĩu xuống, vẻ mặt nghiêm túc đến mức lạnh như băng.

“Bố, mẹ.”

Lục Ngô không dám ngồi xuống, đứng trước bàn trà, vừa mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn còn mang theo âm mũi nặng nề.

Cô vừa mở miệng, biểu cảm của hai người càng thêm lạnh lùng.

Đầu tiên là Dương Ngọc San kiên nhẫn hỏi một câu: “Con có chuyện gì muốn thẳng thắn với bố mẹ không?”

Lục Ngô cúi đầu, môi giật giật, nhưng không nói ra lời nào.

Giọng nói nghiêm khắc của Lục Thành vang lên: “Ngẩng đầu lên!’”

Cô cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, nhưng con ngươi vẫn như cũ, nửa rủ xuống không dám nhìn bố mẹ.

“Được, con không nói, vậy để mẹ nói.” Dương Ngọc San đưa tay về phía cô: “Đưa điện thoại cho mẹ.”

“Mẹ…”

“Đưa cho mẹ.”

Lục Ngô lập tức biết ngay mẹ muốn làm cái gì, cô cắn môi, giao điện thoại di động trong túi ra.

Cô vẫn rất cẩn thận, mỗi đêm trước khi ngủ đều xóa nhật ký tin nhắn văn bản và nhật ký cuộc gọi của Tiêu Lăng, lịch sử trò chuyện trên QQ cũng sẽ bị xóa thành cuộc trò chuyện với bạn học nhìn như bình thường.

Cô không chắc chắn liệu bố mẹ có thể kiểm tra điện thoại di động của cô hay không, mặc dù họ luôn tôn trọng sự riêng tư của cô, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Nhưng lần này, cô ngủ thiếp đi, cũng không ngờ chuyện này lại xảy ra đột ngột như vậy, hôm nay nhật ký trò chuyện, nhật ký cuộc gọi của Tiêu Lăng đều được lưu giữ hoàn toàn trong điện thoại di động.

Dương Ngọc San lướt xem điện thoại di động của cô, không nói một lời.

Trong thời gian đó, nhiều lần bà đều hít một hơi thật sâu, áp chế sự tức giận của mình.

Lục Ngô gần như sắp khóc.

Sau đó, cô thấy ngón tay đang lướt trên màn hình của mẹ dừng lại, nhấp vào nơi nào đó rồi mở loa.

“Túttttt… tútttt…”

Âm thanh chờ máy tựa như một con đao trảm treo trên đỉnh đầu Lục Ngô, lung lay sắp rơi xuống.
Bình Luận (0)
Comment