Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 4

Kỳ nghỉ hè thoáng cái đã trôi qua, sau khai giảng lớp mười một, lớp nào cũng có những gương mặt mới thêm vào hoặc những gương mặt cũ rời đi. Nhưng lớp chọn là thay đổi nhiều nhất, chia khoa xã hội và tự nhiên nên gần như chẳng khác gì phân lớp lại một lần nữa vậy.

Với thành tích đứng hạng mười ba, Lục Ngô thành công vào lớp chọn khoa xã hội. Nhưng chuyện khiến cô ngoài ý muốn là, người luôn có thái độ qua loa xong chuyện đối với việc học tập, “không cần nổi bật nhưng cũng không thể bị bỏ xa” như Dương Tuyết lại thi vào lớp chọn hai của khoa tự nhiên. Chỉ là lúc nói đến việc này, sắc mặt Dương Tuyết không được tự nhiên cho lắm, rầm rì hai tiếng, lẩm bẩm nói: “Chắc là do… may mắn thôi, tớ cũng không biết tên ngốc kia lại giỏi như vậy…”

Thấy cô ấy không muốn nhắc tới, Lục Ngô cũng không hỏi tiếp nữa.

Chuyện Lục Ngô thi được vào lớp chọn, khiến cho người làm mẹ như Dương Ngọc San vốn hơi giận dỗi đã vừa lòng hơn nhiều. Bà cũng nhân cơ hội này lại nhắc đến chuyện mua điện thoại cho con gái, lần này Lục Thành trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi mới  trả lời một câu: “Để tôi suy nghĩ đã.”

Đến lúc này, Lục Ngô cũng hiểu rằng cuối cùng bố mình cũng đồng ý rồi, còn về việc ông cần suy nghĩ bao lâu thì cô cũng không để ý lắm. Theo hiểu biết của cô về bố, cái gọi là “suy nghĩ” căn bản sẽ không vượt quá một tháng.

Trong lớp hầu như đều là gương mặt mới, chỉ có hai ba người là bạn học cùng lớp cũ với cô, trong hoàn cảnh lạ lẫm mà gặp được người quen khiến Lục Ngô cảm thấy thân thiết hơn hẳn. Nhưng cô vốn là người kiệm lời nên chỉ ngồi nghe mấy cô bạn tám chuyện, thỉnh thoảng trả lời một hai câu.

Những nữ sinh đang ríu rít chuyện trò bỗng nhiên im bặt, không hẹn mà cùng nhìn thẳng về phía cửa phòng học.

Sắc mặt của Tiêu Lăng tự nhiên đi vào phòng học, ngồi xuống trước bàn Lục Ngô.

Khi cậu giẫm lên những tia nắng mặt trời chói lóa đi vào trong phòng, trái tim Lục Ngô đột nhiên “thình thịch” một tiếng, mạnh mẽ đập liên hồi một lúc.

Lông mi của cậu dài thật.

Cô nghĩ.

Cô cũng chẳng ngờ lắm về việc mình được xếp vào cùng lớp với Lăng Tiêu, khi cô biết cậu chọn khoa xã hội thì đã nghĩ đến tình huống như thế này rồi.

Chỉ là khi cô nhìn thấy bảng sắp xếp chỗ ngồi của lớp mới thì có hơi căng thẳng một chút.

Nếu Dương Tuyết mà biết được, chắc chắn sẽ hâm mộ phát khóc mất.

Giọng nói của các bạn nữ nhỏ đi nhiều, hầu hết đề tài nói chuyện đều là về Tiêu Lăng, cô ở một bên yên lặng lắng nghe, đôi mắt không khống chế được mà nhìn nhân vật trong câu chuyện ở bàn trên.

Nhân duyên của cậu hình như cũng không tệ lắm, khoa xã hội không có nhiều nam sinh, kể từ sau khi cậu bước vào phòng học thì có thêm mấy bạn học sinh nam lẻ tẻ trong lớp nhanh chóng vây quanh chỗ cậu, cười cười nói nói. Tuy cậu không nói gì nhiều, nhưng bất cứ khi nào đám nam sinh bó thảo luận chuyện gì thì đều sẽ hỏi cậu một tiếng, có khi còn bảo cậu đưa ra quyết định.

Sau khi làm xong lễ khai giảng, tiết một là của chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm tên là Thẩm Hoa, là thầy giáo mới hơn ba mươi tuổi, cũng là giáo viên tiếng Anh.

Thầy dùng hết thời gian của tiết một để chọn ra ban cán sự lớp và lớp phó của các môn học, vừa mở miệng đã nhất quyết chọn Tiêu Lăng làm lớp trưởng, mọi người đương nhiên là không có ý kiến rồi. Trong số “ba tên não to” chỉ có Tiêu Lăng chọn khoa xã hội, điều này khiến cho nhiều người cảm thấy rất bất ngờ.

Bí thư đoàn là một nữ sinh tự ứng cử tên là Liễu Thiến, cô bạn này có vóc dáng cao gầy, dung mạo thanh lệ, tính cách thì gần giống với Dương Tuyết, là kiểu người hoạt bát hào phóng.

“Chắc chắn là vì Tiêu Lăng rồi, ai mà không biết cậu ta thích Tiêu Lăng chứ.” Lục Ngô nghe thấy có tiếng lí nhí bàn tán truyền tới.

“Người ta có khuôn mặt có thành tích, cậu ghen tị à?”

“Thôi đi, ai mà chẳng biết từ trước tới nay Tiêu Lăng không hẹn hò, cậu ta mà thành công mới lạ đó, tớ ghen tị với cậu ta làm gì.”



Cô không khỏi nhìn Liễu Thiến thêm vài lần, mặt trái xoan, dáng vẻ dịu dàng an tĩnh, lại không ngờ tính tình cô ấy lại tương phản với vẻ ngoài như vậy.

Lúc quyết định lớp phó môn học, Thẩm Hoa lướt qua lướt lại danh sách học sinh, hỏi một câu: “Có bạn học nào tự nguyện không?”

Không ai lên tiếng, cũng không ai giơ tay.

Phần lớn học sinh hiện tại không quá thích việc phải đảm nhiệm chức vụ.

Ánh mắt Thẩm Hoa dừng lại trên một cái tên một lúc rồi mới cất tiếng gọi: “Lục Ngô.”

Lục Ngô ngẩn người, đứng lên.

Thẩm Hoa nhìn cô mấy cái rồi mới gật đầu nói: “Thầy đã nghe cô Giang nói về em rồi, em làm lớp phó môn tiếng Anh đi.”

Cô ngoan ngoãn đồng ý, vừa ngồi xuống đã thấy Tiêu Lăng quay đầu lại nhìn cô, xong lại quay lên.

Hô hấp của cô trong nháy mắt chậm đi nửa nhịp, trong lòng dâng lên một chút thấp thỏm mỏng manh.

Ngồi cùng bàn với Lục Ngô là một bạn nữ tên là Mạnh Tiêm Lâm, cô ấy đeo một chiếc mắt kính tròn màu đen, có hơi ú ú như trẻ con, rất giống với hình ảnh trong truyện tranh, nhưng tính cách lại trầm tĩnh đến bất ngờ. Cô ấy nhìn Tiêu Lăng, lại nhìn thân thể cứng đờ của bạn mới, đẩy đẩy mắt kính, thanh âm nhẹ nhàng: “Đừng lo lắng, cậu ta thân là một lớp trưởng, nên muốn làm quen tí với tên thuộc hạ là cậu mà thôi.”

Lục Ngô: “…”

Tiêu Lăng nghe thấy thanh âm nho nhỏ truyền từ bàn sau lên, lại nhớ tới cô bạn học vừa rồi vì hồi hộp mà hơi trợn to đôi mắt.

… Nghe như xã hội đen ấy nhờ.

Kết thúc tiết học, bí thư mới Liễu Thiến cầm giấy bút đứng trên bục giảng nói: “Lớp chúng ta là lớp mới, vì để mọi người nhanh chóng làm quen với nhau, tớ đề nghị tổ chức một buổi làm quen, mọi người có ý kiến gì không?”

Nói xong lại nhìn về phía Tiêu Lăng, cười đến xán lạn: “Lớp trưởng, cậu cảm thấy thế nào?”

Lục Ngô nghe được tiếng thì thào của các bạn nữ ở phía sau truyền tới.

Tiêu Lăng khẽ ừ một tiếng: “Muốn đi thì tìm bí thư báo danh.”

“Còn lớp trưởng thì sao?” Liễu Thiến có chút không cam lòng mà ấn bút, tầm mắt như dán lên trên người cậu.

“Ghi tên tớ đi.” Tiêu Lăng nói.

Liễu Thiến tươi cười rạng rỡ, nhanh chóng viết tên của cậu lên giấy, tựa như sợ người nọ sẽ hối hận vậy.

Có nam sinh ồn ào cất tiếng: “Ai da, bí thư đoàn, cậu như vậy không phải là có ý đồ gì khác chứ.”

Cô nàng đáp trả: “Lớp trưởng không đi, chúng ta tìm người lãnh đạo ở đâu?”

Trong lòng các nam sinh hiểu rõ nhưng lại không nói ra, chỉ mỉm cười.

Lục Ngô thấy nam sinh ngồi ở phía trước cô dùng khuỷu tay huých vào người Tiêu Lăng bên cạnh, dùng giọng điệu lưu manh nói: “Không tệ nha lão Tiêu, mới khai giảng đã gặp được một đóa hoa đào rồi.”

Tiêu Lăng ngước mắt thờ ơ nhìn cậu ta một cái, không thèm trả lời.

Mọi người sôi nổi chạy tới báo danh, Lục Ngô quay sang hỏi Mạnh Tiêm Lâm: “Cậu đi không?”

Mạnh Tiêm Lâm hỏi lại cô: “Cậu thì sao?”

“Tớ…” Lục Ngô buồn rầu nhíu mày: “Bố của tớ không cho đi đâu.”

Nam sinh bàn trước quay đầu lại, như rất thân thiết: “Quao, bạn học, nhà cậu nghiêm như vậy à?”

Lục Ngô không thể chống lại sự nhiệt tình của người nọ: “Ừm… cũng bình thường thôi.”

Mạnh Tiêm Lâm đẩy đẩy mắt kính: “Phương Quyền, cậu có thể đừng ăn no rửng mỡ như thế không?”

Nam sinh tên là Phương Quyền cười hì hì: “Tớ đang kết giao với bạn học mới mà.”

Mạnh Tiêm Lâm trợn mắt.

Phương Quyền lại nói với Lục Ngô: “Bạn học, đi đi. Nếu không được thật thì tớ bảo lão Tiêu gọi điện thoại xin bố cậu nhé. Lớp trưởng tự thân xuất mã, có người học giỏi đảm bảo, bố của cậu chắc sẽ không vô tình vậy đâu.”

Mạnh Tiêm Lâm mắng cậu ta: “Bị điên à?”

Lục Ngô xấu hổ cười cười, nhìn Tiêu Lăng đưa lưng về phía họ, ngồi lù lù bất động không biết nên nói tiếp thế nào.

Phương Quyền quay đầu gọi một tiếng: “Lão Tiêu giúp cô bạn này đi.”

Cuối cùng Tiêu Lăng cũng quay đầu lại nhìn Lục Ngô, lạnh nhạt nói: “Buổi hội tụ của lớp, ban cán bộ nên đến hết.”

“…”

Phương Quyền mắng: “Nhờ cậu cũng như không.”

Lục Ngô cũng không nhịn được mà hơi cong khóe môi, nhưng lại không dám nhìn vào đôi mắt của người nọ, ừ một tiếng.

Tiêu Lăng không quay lên ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào nữ sinh nhỏ nhắn trước mặt hai giây, bỗng nhiên nói: “Bạn học, cậu không cần sợ tớ như vậy.”

Cô ngẩng đầu, vừa kinh ngạc vừa lúng túng nhìn cậu.

Cô không chắc cậu có phải vì chuyện lúc trước mà cảm thấy không thoải mái hay không, hơi hé miệng, lại cảm thấy hỏi như thế không tốt cho lắm. Bị đôi mắt trong trẻo kia nhìn chằm chằm, cô nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn từng hồi từng hồi.

Phương Quyền nghe câu nói không đâu vào đâu này cũng chẳng hiểu chuyện gì.

“Xin lỗi cậu…” Cuối cùng Lục Ngô cũng chỉ nghẹn ra được một câu như vậy. Cũng không biết là xin lỗi vì đã theo dõi, hay vẫn là xin lỗi vì chuyện đã bàn tán sau lưng cậu mà bị phát hiện.

“Ừ, không sao.” Cậu đáp, như là hoàn toàn không thèm để ý.

Cô vẫn không chắc liệu cậu có biết câu xin lỗi vừa rồi của cô ám chỉ điều gì không.

Phương Quyền hết nhìn bên này lại liếc bên nọ, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Mạnh Tiêm Lâm nhìn dáng vẻ của cậu ta như thế, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, đặt bút viết. 

Nam sinh EQ thấp đều là tên ngốc.

Đó có phải là sợ thật đâu.

Hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra rồi.

Sau hai tiết giảng bài là có hai mươi phút để nghỉ ngơi, học sinh lớp mười và mười một đều phải đến sân thể dục tập thể dục theo đài phát thanh, chỉ có lớp mười hai được ngoại lệ. Khi Lục Ngô và Mạnh Tiêm Lâm trở lại phòng học, đúng lúc gặp được một bạn nam ôm một chồng sách giáo khoa về.

Học kỳ này sách lớp mười một cũng chưa giao đến đúng hạn, nghe nói là trên đường vận chuyển xảy ra vấn đề.

Phương Quyền để sách giáo khoa xuống “bịch” một tiếng, xoa eo thở dốc, trên trán túa ra một tầng mồ hôi mỏng.

Trong phòng học vẫn còn chưa có ai, có thể nói Lục Ngô và Mạnh Tiêm Lâm là những người về sớm nhất. Phương Quyền thấy hai người, vừa thở vừa nói: “Đúng lúc, các cậu có rảnh thì phát trước mấy quyển sách này đi, trong phòng in vẫn còn, để tớ đi lấy tiếp.”

Không phải chuyện gì phiền toái nên hai người đồng ý.

Lục Ngô tương đối cẩn thận, lúc phát sách đã đặt sách chỉnh tề ở góc trên bên trái của mỗi bàn, thuận tiện so danh sách sĩ số lớp.

Khi Tiêu Lăng ôm một chồng sách đặt ở bên cạnh bục giảng thì thấy thân hình nhỏ gầy của Lục Ngô đang ôm một chồng sách cao, đang đặt từng cuốn sách giáo khoa lên trên từng mặt bàn. Vì chồng sách quá cao, cô còn phải bỏ trống một tay để đặt sách nên sống lưng của cô như ngửa ra sau, từng bước từng bước nhỏ tiến về phía trước.

Thân hình rõ ràng uyển chuyển nhẹ nhàng như thế, nhưng nhìn qua lại hết sức vụng về.

Lục Ngô cũng không cảm thấy khó khăn, trừ trọng lượng sách đè xuống khiến tay cô hơi mỏi thì cô khá thích thú với công việc này.

Trọng lượng trong tay đột nhiên nhẹ đi, cô ngẩng đầu. Độ cao của sách giảm bớt một nửa, mà sách bị lấy đi lúc này lại nhẹ nhàng nằm ở trong tay Tiêu Lăng.

“Cầm không được nhiều như vậy thì đừng cậy mạnh.” Anh nói.

Trong lòng Lục Ngô thấy ấm áp nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu, nhỏ giọng nói: “Một lần lấy nhiều chút thì không cần phải chạy lên bục giảng lấy nữa.”

Tiêu Lăng nhếch lông mày, chỉ dùng một chữ để đánh giá hành vi này của cô: “Lười.” Khi nói ra từ này, giọng cậu dường như lại mang theo giọng điệu trêu đùa.

Cô đỏ mặt, cậu không thèm chờ cô phản ứng lại, tiếp tục đi qua chỗ khác phát sách.

Trên tay Mạnh Tiêm Lâm đã trống không, thấy Lục Ngô đứng bất động một chỗ bèn tiến tới gọi: “Lục Ngô, cậu sao thế?” Sợ cô mệt, Mạnh Tiêm Lâm nhận lấy sách còn dư lại trong tay cô: “Cậu mệt thì đi nghỉ trước đi nhé, dù sao cũng sắp phát xong hết rồi.”

“Được, cảm ơn cậu nhiều.” Nhiệt độ trên mặt Lục Ngô còn chưa giảm bớt, ngoan ngoãn gật đầu, đi về chỗ ngồi.

Lúc đi qua Tiêu Lăng, đầu óc của cô đột nhiên nóng lên, không biết lấy can đảm ở đâu mà nhỏ giọng lầu bầu:

“Tớ nào có lười đâu.”

Sau đó thì nhanh chóng bước nhỏ lách qua.

Hành động phát sách của Tiêu Lăng chợt dừng lại.

Đột nhiên cậu rất muốn cười.
Bình Luận (0)
Comment