Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 42

Hai người dùng mấy ngày này đi dạo hết thành phố Z, một tuần nghỉ lễ trôi qua trong chớp mắt, Tiêu Lăng trở về thành phố S, Lục Ngô cũng phải tiếp tục lên lớp, thỉnh thoảng đến Câu lạc bộ Văn học tham gia hoạt động. Cô ở ban biên tập, Trương Lịch ở ban tuyên truyền, các ban đều hoạt động riêng, có rất ít cơ hội gặp nhau.

Có lẽ Trương Lịch cũng tuyệt vọng thật rồi, không đi tìm cô nữa.

Chuyện này đối với Lục Ngô mà nói là một chuyện tốt.

Cuộc sống đại học bình yên không biến động, nhưng cũng rất phong phú.

Nửa đầu tháng một, kỳ thi cuối kỳ lần đầu tiên của đại học kết thúc, Lục Ngô không thể chờ đợi được nữa, xách vali về nhà.

Xa nhà nửa năm, trong nhà ngoại trừ thêm chút đồ trang trí thì không có gì thay đổi. Ngày nghỉ của sinh viên không có nhiều bài tập, bố mẹ cũng nới lỏng quản lý rất nhiều, Lục Ngô ngồi không ở nhà mấy ngày, quyết định tìm cho mình chút chuyện để làm.

Sau khi thương lượng qua với bố mẹ, cô tìm công việc dạy kèm tại nhà.

Lục Ngô tìm dựa theo địa chỉ, đứng ngoài cánh cổng sắt chạm trổ hoa văn điêu khắc, nhìn ngôi biệt thự tinh xảo như lấp lánh màu vàng dưới ánh sáng ấm áp ngày đông, không khỏi tặc lưỡi.

Sau khi xác nhận nhiều lần rằng không nhầm địa chỉ, cô thấp thỏm bấm chuông cửa.

Đợi hai phút, người mở cổng là một phụ nữ mặc váy dài màu xanh nước biển.

Người phụ nữ chăm sóc bản thân rất tốt, dáng người uyển chuyển, khí chất rất ưu nhã, vừa nhìn đã biết chính là nữ chủ nhân của nhà này. Lục Ngô không đoán được tuổi tác của bà ấy, nhưng nghĩ đến mình phải dạy kèm một học sinh cấp hai, tính toán một chút, bà ấy cũng gần bốn mươi tuổi.

Nụ cười trên mặt người phụ nữ lộ vẻ hiền lành, xác nhận: “Là Lục Ngô sao?”

Lục Ngô gật đầu một cái, nói câu xin chào. Lúc này người phụ nữ mới mở hẳn cổng ra, dẫn cô đi vào trong.

“Cháu trông còn ít tuổi hơn so với suy nghĩ của dì.” Người phụ nữ họ Tần, thấy giáo viên trẻ hơi dè dặt, bà ấy cười tiếp lời nói: “Giống học sinh cấp ba mới nhập học vậy.”

Thân hình của Lục Ngô không tính là thấp quá, nhưng dáng người tương đối mảnh mai, mùa đông lại mặc nhiều, mái tóc ngắn làm nổi bật lên vẻ hoạt bát, hiện tại rõ ràng trông càng trẻ hơn.

Cô ngại ngùng cười: “Rất nhiều người đều nói như thế ạ.”

Bà Tần nói: “Mấy gia sư trước cô tìm cho con trai, nó đều không vừa ý, chê giáo viên quá nghiêm túc, tuổi tác của cháu và con trai cô không chênh lệch nhiều, hẳn là nó có thể học với cháu rất vui vẻ.” Dừng một chút, bà ấy lộ vẻ áy náy: “Chỉ là tính cách của con trai dì… Nếu như nó làm cháu cảm thấy không thoải mái, cháu có thể từ chức bất kỳ lúc nào, không sao cả.”

Bà ấy không nói còn tốt, vừa thốt ra lời này, trong lòng Lục Ngô đột nhiên thấy bất ổn.

Trẻ em ở độ tuổi dậy thì có cảm xúc phản nghịch là điều rất bình thường, cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

Nhưng phụ huynh nói như vậy thì chắc không phải phản nghịch bình thường đâu nhỉ?

Bà Tần dẫn cô vào phòng, bên trong trang hoàng tương đối giản dị, không nguy nga lộng lẫy như trong tưởng tượng của Lục Ngô, ngược lại tạo ra một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng.

Trong phòng khách, âm lượng TV để rất lớn, một thiếu niên nép mình trong ghế sô pha mềm mại, mặc quần áo ở nhà đơn giản, biếng nhác dựa vào ghế.

Bà Tần cau mày, đi qua cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV đi.

Thiếu niên không vui nhíu mày: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”

“Nhìn dáng vẻ của con xem, không làm bài tập cho tốt, mẹ vừa mới ra ngoài là con đã xem tivi.” Bà Tần trách mắng.

“Bài tập thì làm lúc nào chả được? Cũng không thể bay đi, chẳng phải chỉ cần làm xong trước khi nhập học là được sao?” Thiếu niên thờ ơ nói.

Lúc này cậu trông thấy Lục Ngô đi theo sau lưng bà Tần, lập tức đề phòng như sư tử bị xâm phạm lãnh thổ: “Mẹ, chị ta là ai vậy?”

Lục Ngô nhẹ nhàng nuốt ngụm nước bọt, khẽ cười nói: “Chào em, chị là gia sư mới, đến dạy kèm tiếng anh cho em. Chị tên là Lục Ngô.”

Thiếu niên nhìn cô, giọng điệu ghét bỏ: “Không cần.”

Cậu lại nhìn về phía mẹ mình, luôn miệng kêu khổ: “Mẹ, sao mẹ lại tìm gia sư cho con, còn tìm người tuổi trẻ như thế này, bản thân học cũng không hiểu thì có thể dạy con cái gì?”

“Không được vô lễ!” Bà Tần nguýt cậu một cái: “Cô giáo Lục là sinh viên giỏi của đại học Z, dạy con mẹ còn thấy phung phí của trời đấy.”

Ánh mắt dò xét của thiếu niên quét tới, Lục Ngô mỉm cười hữu nghị với cậu.

Cậu lập tức dịch chuyển ánh mắt, biểu cảm lộ vẻ một lời khó nói hết.

Lục Ngô: “…”

Bà Tần còn nói: “Bây giờ trở về phòng đi, đừng làm chậm trễ thời gian của cô giáo Lục.”

Thiếu niên “chậc” một tiếng, không hề nhìn Lục Ngô, nhanh chân đi lên lầu, bước chân giẫm rất vang, cho thấy tâm trạng của cậu xấu đến thế nào.

Mỗi tiếng bước chân cậu giẫm trên cầu thang, trái tim của Lục Ngô chùng cuống một chút, giống như bước chân kia trực tiếp giẫm lên trán của cô vậy.

Bà Tần đổi hướng nhìn về phía Lục Ngô: “Ngại quá, cô giáo Lục, để cháu chê cười rồi.”

“Không sao ạ.” Lục Ngô tốt tính lắc đầu.

“Cháu xem… Cháu còn đồng ý dạy không? Nếu cháu cảm thấy khó chịu thì bây giờ rời đi cũng không sao, thật có lỗi.”

Lục Ngô nghĩ một chút, cười với bà ấy: “Cháu có thể.” Biểu cảm của người phụ nữ thả lỏng, cô do dự một chút, vẫn hỏi: “Ừm… con trai của dì sẽ không đánh người chứ?” Nói xong, gò má của cô hơi đỏ, cảm thấy vấn đề mình hỏi có chút thất lễ.

Bà Tần cũng không để ý, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Không đâu. Về điều này cháu có thể yên tâm, nó chính là con hổ giấy, trông lợi hại thế thôi, cùng lắm chỉ được cái mạnh miệng, nói chuyện cũng gắt gỏng.” Nói xong, vẻ mặt bà ấy trở nên bất đắc dĩ: “Cũng chỉ có lúc ở trước mặt anh trai nó mới có thể ngoan ngoãn.”

Lục Ngô gật đầu, trong lòng thả lỏng một chút, chỉ cần không đánh người thì không phải là vấn đề gì lớn.

Căn phòng của thiếu niên vô cùng ngăn nắp, màu sắc thiên lạnh, ngoại trừ trên giường có hơi bừa bộn, những chỗ khác dọn dẹp rất sạch sẽ, sách bài tập trên bàn học lật ra, nhưng phía trên sạch sẽ, không có một chữ nào.

Lúc Lục Ngô đi vào, cậu đang ngồi trên giường cầm điện thoại chơi game, mắt cũng không thèm nhấc.

Thời gian là vàng là bạc, Lục Ngô mang trên vai gánh nặng dạy học đứng cạnh bàn học do dự một hồi, cảm thấy phải thành lập một mối quan hệ giao tiếp bình thường với thiếu niên trước mới được.

“Em tên… Tần Tuyển Diệc đúng không?” Cô nhớ đến lúc bà Tần nói cho cô biết tên cậu: “Xin chào, chị tên Lục Ngô.”

“Tôi biết, chị đã nói một lần rồi.” Thiếu niên không kiên nhẫn nói.

“…”

“Vậy chúng ta bắt đầu chương trình học hôm nay nhé?”

“Phiền, không muốn học.”

“…”

Lục Ngô suy nghĩ một chút, nhớ tới hình dung của bà Tần đối với con trai mình, quyết định thay đổi quan điểm: “Giờ dạy học của chị có giới hạn, trong thời hạn đó chị phải đạt được mục tiêu dạy học tỷ lệ thuận với tiền lương, hơn nữa chúng ta nắm bắt thời gian học xong tiết học sớm một chút thì em cũng giảm bớt thời gian trông thấy chị, em tốn thời gian như thế, sẽ chỉ khiến những người em không muốn gặp ở lại càng lâu thôi.”

Cuối cùng thiếu niên cũng ngẩng cái đầu quý giá lên, nhìn về phía bên cạnh bàn học.

Lục Ngô bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cậu.

“Chậc.” Cậu thua trận, bực bội ném điện thoại, đến trước bàn học rồi ngồi xuống: “Phiền chết đi được.”

Lục Ngô vuốt ngực một cái, Tần Tuyển Diệc duỗi chân dài ra kéo cái ghế tới, tức giận bĩu môi: “Này, ngồi.”

Đúng là con hổ giấy.

Lần này Lục Ngô hoàn toàn không sợ, ngồi xuống ghế bắt đầu dạy kèm chương trình học cho cậu.

Khoảng bốn mươi phút sau, Lục Ngô cảm thấy có thể nghỉ ngơi bèn dừng lại. Trong thời gian học tuy Tần Tuyển Diệc vẫn có chút không tình nguyện nhưng vẫn rất là ngoan, Lục Ngô nói cái gì cậu đều đồng ý, cũng chưa bao giờ ngắt lời người khác nói chuyện, điều này khiến cô có chút bất ngờ.

Lúc nghỉ ngơi cậu về lại trên giường cầm lấy điện thoại bắt đầu chơi, không để ý người khác.

Ngược lại Lục Ngô cảm thấy không sao cả, hòa bình như thế là đã tốt lắm rồi.

Cô đứng dậy duỗi lưng, trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua giá sách trên bàn học, động tác đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên trợn to mắt.

——Tiêu Lăng?!

Giá sách có kích cỡ 2×4, bên trong tám ngăn bày đồ vật không giống nhau. Hàng phía trên có một ô để sách, một ô để album nhạc, còn hai ô bày mấy món đồ đơn giản như đồ trang trí nhỏ, bốn ô dưới mỗi ô đều bày ảnh chụp, hai tấm phía trước theo thứ tự là ảnh chụp chung của bố mẹ Tần Tuyển Diệc và một tấm ảnh gia đình, tấm thứ tư là ảnh chụp khi cậu còn bé, mà tấm thứ ba, cũng là một tấm hai người chụp ảnh chung—— trong đó bóng dáng của Tiêu Lăng thình lình xuất hiện.

Trong ảnh, Tần Tuyển Diệc hồi nhỏ người đầy bùn đất cưỡi ở trên vai Tiêu Lăng, nở nụ cười ngây thơ xán lạn. Tiêu Lăng mặc đồng phục tiểu học thống nhất toàn thành phố, hai tay đỡ lấy chân cậu bé, trên mặt cũng dính bùn đất, biểu cảm lộ vẻ bất đắc dĩ lại cưng chiều.

Tóc của cậu ngắn hơn hiện tại rất nhiều, hai đầu lông này tuấn tú của cậu lộ ra vẻ non nớt, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là mầm giống tốt.

Lục Ngô nhìn đến sững sờ, cho đến khi Tần Tuyển Diệc gọi cô mới kéo được thần trí về: “Này, cô giáo Lục, chị ngẩn người cái gì thế? Nghỉ ngơi đủ chưa? Đủ rồi thì bắt đầu nhanh một chút đi.”

Cô chỉ tấm ảnh kia, muốn xác nhận: “Đây là…?”

“Làm sao, trước giờ học chị còn tiện thể quan tâm đến tình hình nhà người khác à?” Tuy Tẩn Tuyển Diệc không vui nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô: “Đây là tôi và anh trai tôi.”

“Anh trai của em?” Lục Ngô nhớ đến câu nói “Cũng chỉ có lúc ở trước mặt anh trai nó thì mới có thể ngoan ngoãn” kia của bà Tần, đầu óc bắt đầu hoạt động nhanh chóng.

Cho nên đây là…

Cửa phòng không đóng, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng cổng lớn mở ra rồi lại đóng vào.

Ngay sau đó là giọng nói của bà Tần: “Sớm vậy? Tiểu Tuyển vẫn đang học ở trên lầu đấy.”

Một giọng nói trong trẻo đáp lại: “Không sao, con chờ một chút là được.”

“Được, vậy con ngồi trước đi.”

Lục Ngô còn chưa kịp phản ứng, Tần Tuyển Diệc đã xông ra ngoài trước một bước, vô cùng phấn khích, vừa xuống lầu vừa kêu: “Anh, anh đến rồi!”

Lúc Ngô lại quay đầu nhìn tấm ảnh chụp trên giá sách, bỗng nhiên hiểu ra.

Dưới lầu, giọng điệu của Tần Tuyển Diệc không kìm chế được sự vui vẻ: “Anh, anh tới sao không nói với em một tiếng thế?”

Thiếu niên trong độ tuổi dậy thì cao lên rất nhanh, Tiêu Lăng vỗ vai em trai, trên mặt mang ý cười: “Bất ngờ.”

Bà Tần nhíu mày: “Không phải đang học trên lầu sao, chạy lung tung cái gì, mau lên lầu đi.”

“Anh của con cũng đến rồi, còn học cái gì nữa, chẳng thú vị gì cả.” Tần Tuyển Diệc mất kiên nhẫn xua tay.

“Nhanh lên.” Bà Tần mắng: “Giáo viên đi xa như vậy đến đây dạy con học, con nghe lời cho mẹ.”

“Mẹ…”

Tần Tuyển Diệc nhìn về phía Tiêu Lăng cầu cứu.

Đối phương thờ ơ nói: “Học đi.”

Tần Tuyển Diệc nghe lời anh trai nhất, lập tức ỉu xìu, vâng một tiếng, cúi đầu rủ xuống lẩm bẩm: “Cô giáo Lục kia chẳng thú vị gì, yếu đuối, cãi nhau cũng không biết cãi lại, sinh viên giỏi đại học Z đều đọc sách đến ngốc hả.”

Tiêu Lăng bỗng nhiên lên tiếng: “Cô giáo Lục?”

Cậu nghe thấy lời miêu tả của thiếu niên, hơi nhíu mày.

Tần Tuyển Diệc bĩu môi: “Đúng vậy, hôm nay mẹ em vừa tìm gia sư cho em.” Thoáng trông thấy người đi đến đầu cầu thang lầu hai, cậu hất cằm về phía bên kia: “Kìa.”

Đầu cầu thang lầu hai, cô gái mặc như gấu bắc cực đứng ở chỗ đó, đôi con ngươi đen nhánh trợn to nhìn về phía bên này, trong mắt lóe lên ánh sáng đầy kinh ngạc.

Tiêu Lăng bất ngờ nhướng mày, đáy mắt tràn lên ý cười.

“Ồ… Cô giáo Lục.”
Bình Luận (0)
Comment