Bạn Học Đáng Ghét, Tôi Yêu Cậu

Chương 12


" Nhìn tôi mãi thế! Bộ tôi đẹp lắm hả? "_ Sở Thiên Uy kiêu ngạo nói _
" Ai thèm nhìn cậu! Cậu cũng tự luyến quá rồi đấy! " _ Tôi ngại ngùng quay đi chỗ khác _
" Quỷ ngốc đáng yêu! " _ Sở Thiên Uy cưng chiều nhẹ nhàng chạm tay vào mũi tôi_
" Tôi không có ngốc!" _ Tôi đanh đá trả lời _
" Rồi! Cậu không ngốc!"
Nói đến câu này cả hai chúng tôi cùng cười.

Chẳng hiểu cảm giác này là gì nữa nhưng nó mang lại cho tôi cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, khiến tôi luôn cảm thấy an toàn.

Con người thật sự rất khó hiểu!
" Dù gì cũng cảm ơn cậu! Tôi về trước!" _ Tôi nói_
" Hay cậu ở lại ăn tối với tôi đi!" _Sở Thiên Uy _
" Như vậy hình như không được hay cho lắm!" _ Tôi nói_
" Ukm.

Nếu không được thì thôi vậy! "
Sở Thiên Uy lặng lẽ quay người đi.

Trong ánh mắt vương cậu ấy nhìn tôi có vương lại nỗi buồn sâu thẳm bên trong.

Tuy không biết điều đó là gì nhưng có lẽ cậu ấy sống một mình rất cô đơn.


Cũng giống như tôi vậy, tôi cũng sống một mình, phải tự mình lo cho mình, không có ai ở bên cạnh bầu bạn, quan tâm hay hỏi han.

Thật sự rất buồn! Cậu ấy chắc cũng vậy.

Tôi lưỡng lự một hồi rồi kéo cánh tay Sở Thiên Uy lại, nhẹ nhàng nói:
" Được! Tôi có thể ở lại nếu cậu muốn!" _ Tôi dõng dạc nói_
" Cảm ơn "
Tối hôm đấy, tôi tự tay nấu cho Sở Thiên Uy ăn một bữa.

" Cậu làm cũng không tệ đâu!" _ Sở Thiên Uy_
" Chỉ đến mức không tệ? " _ Tôi nói_
"Ừ thì cũng ngon!" _ Sở Thiên Uy_
Chúng tôi cùng nhau trải qua một buổi tối khá vui vẻ.

Trước khi đi, tôi còn nán lại cùng bác quản gia nói chút chuyện:
" Lâm tiểu thư! Cảm ơn cô!"
" Sao lại cảm ơn cháu ạ? "
" Hôm nay có cô, thiếu gia nhà tôi tâm trạng tốt hơn mọi khi rất nhiều! Tuy Sở thiếu không thể hiện ra ngoài nhưng tôi có thể cảm thấy vậy!"
" Cậu ấy mọi khi tâm trạng tệ lắm ạ?"
" Vâng! Từ khi lão gia và phu nhân sang nước ngoài.

Đến bây giờ cũng được 5 năm rồi! "
" Ba mẹ cậu ấy là ai ạ?"
" Lão gia là Sở Diên Hàn, phu nhân là Lý Uyển Đình.

Bọn họ vì công việc nên sang nước ngoài, bỏ lại 2 thiếu gia ở đây sống cô độc không có tình thương suốt 5 năm "
Sở Diên Hàn?! Đó chẳng phải là chủ tịch công ty nội thất gia đình Thanh Nhã - công ty tài chính kinh tế lớn nhất Trung Quốc đại lục này hay sao? Còn có Lý Uyển Đình, bà ấy chính là nhà thiết kế nổi tiếng Selina! Trời đất! Tên Sở Thiên Uy này thật sự không tầm thường!
Tối hôm ấy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Ông trời cũng hay thật! Con người được cái này thì phải mất cái kia! Sở Thiên Uy tuy có cuộc sống giàu sang, phú quý, chưa bao giờ nếm trải cảm giác đến miếng cơm còn phải chạy đua từng bữa như tôi nhưng đổi lại, cậu ta cũng rất cô đơn, mạnh mẽ, lạnh lùng hay khó tính căn bản chỉ là cái lớp vỏ bên ngoài của cậu ta, sâu thẳm bên trong tôi cảm thấy cậu ta cũng chỉ là một cậu nhóc khao khát muốn có được sự yêu thương từ những người thân! Nếu nói như vậy thì Sở Thiên Uy cũng thực sự rất đáng thương! Khi cậu ta ôm tôi vào lòng, khi cậu ta thành tâm mời tôi ăn tối, tôi đã cảm thấy được rằng Sở Thiên Uy này thật sự cần có một người thân ở bên cạnh.

Nhưng kể ra cậu ta cũng không đáng ghét lắm! Thôi không nghĩ lung tung nữa!
Sáng hôm sau, khi còn đang nằm trên chiếc giường êm ái, tiếng chuông điện thoại tôi reo lên.

Tôi miễn cưỡng ngồi dậy bắt máy.
" Alo!...!Ai đấy ạ? " _ Tôi ngái ngủ đáp _
" Xuống nhà mở cửa cho tôi!"_ Một giọng nam trầm từ trong điện thoại phát ra_

"Cậu là ai? Sao tôi phải mở cửa cho cậu?
"Là tôi! Sở Thiên Uy!"
Sở Thiên Uy?! Sao cậu ta biết được nhà tôi? Mà quan trọng hơn hết đó là tại sao cậu ta lại ở đây? Bộ cậu ta đến đây là muốn làm gì tôi?
Tôi ngắt máy, lười biếng bước xuống giường, xỏ thêm đôi dép xuống dưới mở cửa.

Hiện tại, Sở Thiên Uy đang ăn mặc nghiêm chỉnh để chuẩn bị tới trường, tay còn cầm đồ ăn sáng, mắt nhìn xung quanh sau đó quay ra nhìn tôi.
" Buổi sáng tốt lành!" _ Sở Thiên Uy nói _
" Sao cậu lại tới đây?" _ Tôi ngạc nhiên hỏi _
" Bộ tôi không được tới đây hả?" _ Sở Thiên Uy đối diện với sự ngạc nhiên của tôi hỏi ngược lại _
" Kh....!không có! " _ Tôi bối rối xua tay_
" Vậy nghĩa là được? "
" Cũng không phải!"
" Không chọc cậu nữa! Vào nhà thôi!" _ Sở Thiên Uy phì cười vì tôi, kéo tay tôi quay vào nhà_
" Nè! Rõ ràng là nhà tôi! Sao cậu cứ làm như là nhà cậu thế? "
" Thế khách đến nhà, cậu muốn người ta đứng ngoài của à?! "_ Sở Thiên Uy hỏi_
" Còn tuỳ việc khách là ai! "_ Tôi dẩu mỏ cãi lại_
" Vậy ý cậu là một vị khách như tôi thì nên đứng ngoài cửa nói chuyện hơn là vào trong nhà hửm?"
Sở Thiên Uy vừa nói vừa tiến gần vào tôi và thành công ép tôi vào tường.
" Nè....!nè.....!nè! Cậu....!cậu đừng qua đây!" _ Tôi lùi lại theo nhịp chân của Sở Thiên Uy_
" Tôi không có ý đó! Xin lỗi! " _ Tôi cúi đầu mang vẻ hối lỗi giải thích với Sở Thiên Uy_
" Tôi chỉ muốn chọc cậu chút thôi! Không cần phản ứng thái quá như thế đâu! "_ Sở Thiên Uy dịu dàng xoa đầu tôi_
Sở Thiên Uy chậm rãi bước vào nhà tôi, đưa mắt nhìn xung quanh.

" Nhà tôi hơi nhỏ một chút! Mong Sở thiếu gia không chê!" _ Tôi nói_
Sở Thiên Uy đặt đồ lên bàn, tiến sát tới gần tôi.
" Đừng gọi tôi như thế lần nào nữa! " _ Sở Thiên Uy _
"Được thôi! Nhớ kĩ đây là cậu nói đấy! " _ Tôi không e dè mà cũng tiến gần tới cậu ta hơn_
" Mà cậu mua đồ ăn sáng tới đây làm gì? Bộ cậu muốn ăn sáng ở nhà tôi hả?" _ Tôi ngây thơ hỏi_

"Lâm Cẩm Nghiên! Cậu là đang giả vờ ngốc hay ngốc thật đấy? Nhìn vậy mà còn không hiểu! Đồ ăn sáng là tôi mua cho cậu đó! Giờ này đến, tôi cũng đoán cậu chưa ăn nên tiện đường mua cho cậu luôn!" _ Sở Thiên Uy hít sâu một hơi rồi nói _
Mua cho tôi? Gì vậy trời? Tên này quan tâm tôi tới vậy sao? Cậu ta không chỉ mua cho tôi mà còn mang tới tận nhà tôi, tận tay đưa cho tôi! Thế này là sao đây? Thật khó hiểu!
" Cậu còn đứng đấy làm gì? Qua đây ăn đi! "
"Đợi chút! Tôi qua ngay! "
Suốt cả bữa ăn, Sở Thiên Uy không ăn mà cứ nhìn chằm chằm tôi khiến tôi một miếng cũng không nuốt trôi! Cậu có thể ngừng nhìn tôi được không?!
" Sở Thiên Uy cậu...!cậu không ăn hả?" _ Tôi hỏi_
" Tôi không có thói quen ăn sáng! " _ Sở Thiên Uy_
" Nè! Bỏ bữa sáng không tốt đâu! Ăn với tôi đi! Dù gì cũng là cậu mua thì nên nếm thử chút mùi vị đi chứ! "
" Được! "
Ăn sáng xong, Sở Thiên Uy chờ tôi thay đồ xong ngỏ ý muốn đưa tôi đi học.

Tôi dĩ nhiên không có cơ hội từ chối nên cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Bước xuống xe, cậu ta nắm chặt lấy tay tôi dắt vào trường.

Mọi con mắt, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào chúng tôi.

Tôi ngại ngùng lấy tay che mặt.

Tôi thật sự không thích tình huống như thế này một chút nào! Ngại chết tôi rồi!.

Bình Luận (0)
Comment