Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt

Chương 33

Editor: Matcha


***


Tiết mục văn nghệ mà Nhị Trung chuẩn bị cho năm nay là 《 đóa sen ngày hè 》, hơi hướng của khúc nhạc thiên về sự vui tươi, nó được lấy ý tưởng từ khung cảnh đầm sen nở rộ giữa ngày hè, có điều phân cảnh chủ yếu lại là đóa sen dưới ánh trăng đêm.


Bài đánh giá lần này chỉ lấy một vài trích đoạn, sau đó tiến hành biểu diễn ngẫu hứng.


Khúc nhạc kia Lâm Thiển đã từng nghe qua, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng nghĩ ra được một vài động tác phù hợp. Thời điểm âm nhạc vang lên thì cũng là lúc cô đắm chìm vào nó, tự nhiên mà không kém phần thanh nhã.


Đoạn nhạc phụ trợ bắt đầu từ lúc chiều tà, chủ đề mà Lâm Thiển mang đến chính là những chiếc lá sen rung rinh trong cơn gió hè thoang thoảng, còn đóa sen cũng vì chuồn chuồn mà lay động.


Lữ Đình Ngọc từng học qua lớp vũ đạo chuyên nghiệp nên rất coi thường màn trình diễn của Lâm Thiển, nhưng tới khi Lâm Thiển cất bước nhảy đầu tiên, nụ cười trên khuôn mặt Lữ Đình Ngọc không thể kéo dài thêm bao lâu.


"Lâm Thiển đã từng học qua vũ đạo....." Lữ Đình Ngọc bàng hoàng thốt lên.


Cô sử dụng động tác chuyên nghiệp hết sức thành thạo, nếu như chưa học qua vũ đạo thì cũng chẳng thể nghĩ ra được động tác mang tính đánh đố như vậy, càng không phải người trong chuyên môn thì sẽ càng không bao giờ có được thân thể mềm dẻo này. Lữ Đình Ngọc rất rõ những điều đó.


"Cậu ấy còn từng học qua vũ đạo sao" Triệu Tịnh đứng kế bên cũng không nhịn được mà cảm khái.


Lữ Đình Ngọc nghe vậy liền quay sang trừng mắt nhìn cô, ý bảo đừng nói nữa.


Triệu Tịnh bĩu môi, cố ý cách xa cô nàng một chút.


Bản nhạc cũng đã gần đi tới hồi kết, thời gian dần chuyển mình vào đêm, đầm sen tịch mịch dưới ánh trăng bạc, chậm rãi lan tỏa hương thơm trong đêm.


Lâm Thiển cũng không biết vì sao khi nghe khúc nhạc này lại nghĩ đến Hứa Thâm.


Lý trí nói cô nên trốn tránh anh, nhưng con tim lại mách bảo rằng không muốn xa cách anh, Hứa Thâm ra mặt bênh vực cô, cô lại càng không thể kìm nén cảm xúc.


Lâm Thiển thấy mình tựa như đóa sen cô độc trong ao, chỉ có bóng tối vây quanh mình, đến khi sắp bắt được tia sáng lẻ loi kia thì cũng chính là lúc nó bị đám mây âm u che khuất.


Tiếng sáo dần dần tiêu tán, Lâm Thiển nhẹ quỳ trên mặt đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại như muốn dung nhập vào đóa sen.


Tiếng nhạc đã ngưng từ lúc nào không hay, mà phòng tập vẫn an tĩnh như cũ. Có vẻ không ai đành lòng muốn phá vỡ hình ảnh tươi đẹp này.


Rất lâu sau đó, sự lặng im trong căn phòng được lấp đầy bằng tiếng vỗ tay của cô Dương. Bấy giờ mọi người mới chợt bừng tỉnh, càng không tiếc rẻ cho màn biễu diễn một tràng vỗ tay giòn giã.


Các đại gia trước đó chỉ nghĩ rằng Lâm Thiển có thành tích vượt trội, ai ngờ những mặt khác cô cũng tài năng không kém?


Bảo sao khi tranh cãi cùng Lữ Đình Ngọc, cô lại chắc chắn như vậy, trình độ này, rõ ràng là ngang ngửa với chuyên nghiệp!


"Màn trình diễn của bạn học Lâm Thiển phải nói là vô cùng xuất sắc!" Cô Dương đương nhiên cao hứng, lúc đầu bà còn cho rằng trong đội múa cũng chỉ có Lữ Đình Ngọc là đã qua lớp đào tạo, bây giờ lại có thêm Lâm Thiển, tuy rằng cô không có ý định đi theo con đường chuyên nghiệp, nhưng với trình độ như vậy thì việc nắm chắc giải thưởng cũng không còn là một bài toán khó nữa.


Lâm Thiển nỗ lực thoát khỏi chút cảm xúc còn đọng lại, đứng lên.


Cô lập tức giấu kín sự cô đơn trong ánh mắt, mỉm cười nhìn cô Dương.


"Em rất thông minh khi chọn lựa điệu múa này. Dù xét về động tác hay biểu cảm, đặc biệt là phần biểu diễn trong bóng đêm, đều rất phù hợp với chủ đề mà cô đề ra." Cô Dương nghiêm túc đánh giá màn biểu diễn.


"Lữ Đình Ngọc." Cô Dương gọi Lữ Đình Ngọc tới đứng kế bên mình.


Sắc mặt Lữ Đình Ngọc vô cùng khó coi, cậu ta nhìn Lâm Thiển bằng ánh mắt đầy sự oán hận.


"Điệu múa này chia thành hai phần hoàn toàn riêng biệt, tức là sẽ có hai thành viên dẫn đầu, cô thấy Lâm Thiển rất phù hợp với vị trí đóa sen trong đêm, em thấy sao?" Sự thay đổi vũ công là chuyện rất quan trọng, hiển nhiên cô Dương phải quan tâm cũng như chiếu cố tới cảm xúc của Lữ Đình Ngọc.


Có điều ý của bà chỉ là dò hỏi, không phải trưng cầu ý kiến.


Chính Lữ Đình Ngọc cũng rất minh bạch, cô nảy ra ý tưởng này ngay sau khi xem màn trình diễn của Lâm Thiển. Nếu Lâm Thiển đứng ở vị trí ấy, biểu hiện chắc chắn sẽ không kém hơn mình là bao, thậm chí còn có thể xuất sắc hơn nhiều, nhưng Lữ Đình Ngọc đâu thể chấp nhận kết quả một cách dễ dàng đến vậy.


"Tiết mục của bạn Lâm Thiển rất đặc sắc, em cũng có đồng quan điểm với cô." Mặc dù đánh giá cao phần trình diễn, Lữ Đình Ngọc cũng không quá hào hứng.


Chỉ là trách nhiệm của cô Dương là dẫn dắt đội văn nghệ, không phải đến để chiều lòng người. Lữ Đình Ngọc đã nói vậy rồi, chuyện này xem như được giải quyết.


"Hôm nay chắc các em cũng đã mệt rồi, khoảng thời gian này tiết tự học sẽ tạm thời được đổi thành lớp học vũ đạo. Chút nữa tan học Lữ Đình Ngọc sẽ đưa ra thông báo cụ thể đến các em." Ngày khai mạc sự kiện đang tới gần, cô Dương còn rất nhiều công việc đang tồn đọng, dặn dò xong xuôi, bà cũng không ở lại lâu.


"Thiển Thiển à, cậu tuyệt quá đi!" Lúc này Tống Tiểu Văn mới dám bộc bạch suy nghĩ của mình.


Ôn Ánh Tuyết đi tới:" Không ngờ cậu đã từng học qua vũ đạo đó!"


Lâm Thiển bật cười: "Trước đây từng học qua, may mắn là chưa quên."


" Cậu đừng tưởng rằng mình là người giỏi nhất." Lữ Đình Ngọc đột ngột chen ngang cuộc trò chuyện.


Tình tiết này Lâm Thiển đã sớm nghĩ tới, vì vậy cô cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất có thể: "Lữ Đình Ngọc, kiêu binh tất bại*, đạo lý ấy cậu còn chưa rõ hay sao? "


*"Kiêu binh bất bại" là một "chân lí" trong binh pháp cổ, để chỉ một điều tối kị trong chiến tranh không thể phạm phải, nếu không muốn bạn trận, đại ý chính là kiêu ngạo, chủ quan, khinh địch thì nhất định sẽ gặp thất bại.


"Cậu......"


" Vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn, nếu muốn đoạt lấy giải thưởng thì hãy nhanh chóng xóa bỏ những suy nghĩ kia đi. Lữ Đình Ngọc, mình không thích so đo một số chuyện râu ria, nhưng nếu cậu cứ cố chấp muốn gây sự thì mình cũng không ngại làm người xấu, không biết phản ứng lúc ấy của cô Dương sẽ ra sao đây ta?"


Cùng tồn tại trong một đội ngũ, nếu Lữ Đình Ngọc còn có tâm tư so đo cao thấp thì lực phát huy của cậu ta sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, Lâm Thiển cho cô một mũi tiêm phòng trước, cũng là vì chính mình, dọn sạch chướng ngại vật.


Lữ Đình Ngọc sửng sốt, sự lo lắng hiện lên một cách rõ rệt: " Lâm Thiển, đừng quá tự cao!"


"Mình không đắc ý, là cậu, không nên tự tin thái quá."


Lâm Thiển nói xong liền rời đi trước.


Lữ Đình Ngọc hừ một tiếng, nỗi bực tức trong lòng dường như đã đạt tới đỉnh điểm, nhưng cố tình mọi mặt của Lâm Thiển đều xuất sắc hơn cô, cô cũng chẳng thể làm gì hơn.


" Nhìn cái gì mà nhìn, tan học rồi, còn không đi?" Lữ Đình Ngọc hậm hừ bỏ đi.


*


" Thiển Thiển soái quá đi! Bộ dáng tức giận của Lữ Đình Ngọc đúng là buồn cười chết mình mà!" Tống Tiểu Văn trước đây từng bị Lữ Đình Ngọc buông lời mắng mỏ, chuyện lần này xem như đúng ý cô nàng.


"Đều là bạn bè cả, đừng nên làm quá." Lâm Thiển nhắc nhở cô nàng.


Tống Tiểu Văn nịnh nọt kéo tay cô: " Mình biết rồi mà, chỉ là mình vô cùng chán ghét vẻ mặt kiêu ngạo của cậu ta, có điều mình cũng không ngu ngốc đến mức đi rêu rao khắp nơi."


"Cậu cần phải nắm chắc cơ hội này đó, đến khi ấy mình sẽ hỏi thầy Tần xem có thể tới tận nơi cổ vũ cho cậu được hay không." Ôn Ánh Tuyết phì cười.


Cái gọi là buổi biểu diễn văn nghệ này, kỳ thật Lâm Thiển không hề đặt nặng, thứ cô canh cánh trong lòng chính là lời tranh cãi của Hứa Thâm.


Cô không biết nên đối mặt với anh thế nào.


Đặc biệt là khi anh nhắc tới Chung Dật Minh, nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.


*


Sau bữa trưa, Lâm Thiển trở về lớp học. Hứa Thâm đã nằm lăn ra bàn từ lúc nào không hay. Lục Bác Uyên ngồi phía trước thấy đám người bọn cô quay về, liền chọc chọc Hứa Thâm, kết quả chỉ nghe được tiếng 'hừ' của anh, hiển nhiên anh đang rất không vui.


Ôn Ánh Tuyết chính là người chứng kiến đầu đuôi câu chuyện, có chút lo âu nhìn Lâm Thiển, Lâm Thiển chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu với cô nàng, ý bảo cô nàng yên tâm.


Buổi chiều còn phải lên lớp, dù có muốn hay không thì Lâm Thiển vẫn phải về chỗ ngồi, cô nhìn Hứa Thâm chằm chẳm, không nói gì, thuận thế nằm úp xuống bàn.


Hứa Thâm, người đang giả vờ ngủ say tất nhiên biết Lâm Thiển đã trở về, anh cố tình lờ đi, mày nhíu chặt tỏ vẻ bực bội.


Hai người vẫn luôn duy trì trầm mặc, đến tối, Lâm Thiển đã gần như phát điên.


Cô xé tờ giấy rồi viết thư cho Hứa Thâm.


" Vì chuyện đó mà........... cậu còn tức giận sao?"


Một lát sau, tờ giấy được đẩy trở lại: "Mình có tức giận thì cũng đâu liên quan tới cậu?"


Tên này sao còn chưa bỏ được cái tính trẻ con!


Lâm Thiển xoay người trừng mắt, vừa vặn lúc ấy anh cũng ngẩng đầu, hai người trực tiếp đối mặt nhau.


Cơn giận của anh còn chưa nguôi, đến ánh mắt cũng lạnh như băng, nhưng Lâm Thiển cũng không có ý nhường nhịn, đành lôi ánh mắt hung tợn ra đe doạ.


" Cậu còn muốn ngoan cố tới khi nào ?" Hứa Thâm ghé sát vào người cô, đè nén giọng mình.


Lâm Thiển không tự chủ mà run rẩy: " Mình, sao mình lại là người ngoan cố chứ? Rõ ràng là cậu cứ để tâm vào những chuyện vụn vặt không đâu."


Hai người ăn ý không nói gì, trầm ngâm một lúc lâu, Hứa Thâm mới bật cười nói: " Đúng là không thể xả giận lên người cậu mà....."


"Liên quan gì tới mình........" Lâm Thiển lẩm bẩm.


"Sao có thể không liên quan tới cậu? Mau lại dây giảng bài cho mình!"


" Hung dữ cho ai xem chứ! Bài nào?"


" Bài này, bài này, còn bài kia nữa, mình chẳng biết làm bài nào cả."


"Trước kia những gì mình nói cho cậu nghe đều cho chó ăn hết rồi sao?"


" Dù sao cũng không dành cho mình, không biết giấu diếm mình đút cho ai"


......


Lâm Thiển không ngờ rằng mình sẽ cùng Hứa Thâm hòa hoãn nhanh như vậy.


Chưa tới một tuần sau khi cô hạ sắc lệnh tránh xa người kia, thế mà giờ cô lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì , nên giảng đề thì giảng đề, nên đùa giỡn thì đùa giỡn.


Cô phát hiện tên Hứa Thâm này rất có ý tứ, ngày càng thay đổi so với lần đầu tiên gặp mặt.


Đội vũ đạo tiến hành buổi diễn tập trong một tâm thế sôi nổi, Lâm Thiển quyết định dành ra một nửa thời gian tự học buổi tối để luyện tập.


Mùa hè cận kề, ban ngày cũng được kéo dài, có hôm  tập múa xong mà mặt trời còn chưa chịu nghỉ ngơi.


Khi tuần biểu diễn tới gần, thời gian tập luyện tăng lên, thường xuyên phải về trễ.


Chính vì vậy, Lâm Thiển dứt khoát không để Ôn Ánh Tuyết đứng chờ mình, về muộn thế này rất không an toàn.


Thứ sáu tuần này, hội diễn văn nghệ chính thức diễn ra. Thời điểm Lâm Thiển rời khỏi phòng tập thì cũng chỉ còn vài nhóm học sinh sống trong khuôn viên trường là vẫn đang học.


Một tay chỉnh lại cặp chuẩn bị rời đi, tay kia sờ túi áo đồng phục, vậy mà lại quên chìa khóa ở phòng tập.


Chờ đến khi Lâm Thiển trở lại phòng học lấy chìa khóa, mặt trời đã khuất lấp sau dãy núi phía xa xa kia.


Sân thi đấu nằm ở tầng hai bị nắng hắt từ cửa sổ phía tây, trong ánh hoàng hôn rực rỡ, cô đứng ở giữa nơi ấy, nghe rõ mồn một tiếng dương cầm du dương.


Tác giả có lời muốn nói:


Hiện trường yêu đương của đám nhóc mới lớn.
→_→


Cả tỉ năm chưa đăng truyện.
1 tuần 2 chương nha.

Bình Luận (0)
Comment