Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1031

Tất nhiên, điều quan trọng đó là, Trần Triệu Dương không có thế lực chống lưng, có thể dễ dàng thu phục, mà Tiền Hải lại là người đứng đầu nhà họ Tiền, là con chó của nhà Mộ Dung, dĩ nhiên là ông ta không có giá trị để mượn sức.

Mọi người hồi hộp nhìn về phía võ đài, mà tâm trạng! của hai nhà Tiền Bạch lại càng thêm căng thẳng.

Dù sao, đối với hai nhà bọn họ, trận chiến này quyết định vận mệnh sau này của cả hai dòng họ.

“Bịch...” ¡ Ngay khi mọi người đang tập trung tỉnh thần, một

bóng người bước ra từ trong bụi đất mịt mù, sau đó ngã quy trên mặt đất.

“Đây...”

“Đó là Tiền Hải!”

Sau khi nhìn thấy rõ người đi ra là ai, nhất thời, tất cả đều sửng sốt.  

Hiện giờ, đầu tóc Tiền Hải rối bù, quần áo tả tơi, cả người đều là máu, trông có vẻ vô cùng thê thảm.

“Thế mà vẫn chưa chết, cũng có chút bản lĩnh”, ngay lúc này, một âm thanh ngả ngớn trêu tức truyền đến. Sau đó, một bóng người thon dài chậm rãi đi ra từ màn bụi đất.

Tro bụi dày đặc như vậy nhưng trên người anh lại không hề dính một chút bụi bặm nào, thậm chí, quần áo còn cực kỳ sạch sẽ, so sánh với dáng vẻ Tiền Hải, quả thực là một trời một vực.

Trần Triệu Dương đi tới trước mặt Tiền Hải, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Chỉ bằng một câu nói kia của Tiền Hải, anh tuyệt đối không có khả năng để ông ta sống sót bước xuống võ đài, huống chỉ, quy định của võ đài cũng chỉ cho phép một người còn sống đi xuống.

“Cậu...Cậu rốt cuộc là ai? Vì sao cấp bậc chỉ là võ giả Tiên Thiên, mà lại có thể phát huy sức mạnh của võ đạo tông sư?”, nhìn Trần Triệu Dương từng bước tiến lại gần, trong lòng Tiền Hải tràn đầy sợ hãi, sau đó hung tợn hỏi.

“Liên quan gì đến ông?”, Trần Triệu Dương lười phản ứng với người này, dừng chân bên cạnh ông ta rồi dứt khoát tung ra một chưởng nhắm ngay đầu Tiền Hải.

“Cậu không thể giết tôi, tôi là người đứng đầu nhà họ Tiền, nếu như tôi chết, cậu nhất định cũng phải chết theo”, Tiền Hải nhìn thấy ánh mắt của Trần Triệu Dương không chút che giấu ý định giết người, trong lòng run lên, mở miệng uy hiếp.

“Ông tỉnh táo lại đi, chờ đến khi ông chết rồi, ông cho là nhà họ Tiền còn có thể bình yên tồn tại sao? Ông suy nghĩ nhiều rồi, thế nên, bây giờ ông có thể yên tâm ra đi”, ánh mắt Trần Triệu Dương lộ ra vẻ tàn nhãn, không chút do dự đánh một chưởng vào đầu Tiền Hải.

“Dừng tay, thằng nhãi ranh cậu dám”.

Ngay khi bàn tay Trần Triệu Dương sắp chạm vào. đầu Tiền Hải, một âm thanh phẫn nộ truyền đến, tiếp đó, một bóng người từ phòng quan sát lao ra, thanh kiếm dài trong tay đâm thẳng về phía Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương tung ra một chưởng, trực tiếp bẻ cong thanh kiếm của người này, đồng thời đạp một đạp vào ngực ông ta.

Đòn tấn công không thành công, người nọ lui về phía sau, vững vàng đứng trên võ đài, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Triệu Dương.

“Ông là ai? Muốn xen vào trận quyết chiến trên võ đài?”, sắc mặt Trần Triệu Dương lạnh lùng, mở miệng hỏi.

“Tôi là ai, cậu không có tư cách để biết. Tôi ra lệnh cho cậu, thả Tiền Hải ra, sau đó xuống võ đài nhận thua, nếu không, hôm nay cậu chắc chắn không thể sống sót đi xuống dưới”, người kia nở nụ cười ngạo nghễ, vẻ mặt  u ám nói.

Nghe được những lời này, Trần Triệu Dương giận dữ tới mức bật cười.

Trên thế gian này vậy mà vẫn có kẻ mặt dày như thế, còn dám ra lệnh cho anh, ông ta nghĩ bản thân là cái thá gì?

“Ông nghĩ mình là ai? Ra lệnh cho tôi? Thật không biết ông dựa vào đâu mà lớn lối như vậy, quả thật đã ngu ngốc lại càng thêm ngu ngốc, chẳng lẽ ông không biết sao? Chỉ số thông minh giống như kẻ ngốc thế này hẳn là nên ở trong bệnh viện, hơn nữa, phải là bệnh viện tâm thần mới đúng”.

Trần Triệu Dương mỉm cười, trên mặt là một nụ cười hiên lành, nhưng từng câu chữ nói ra lại không phải lời hay ý đẹp gì, những người xung quanh nghe xong cũng rất thoải mái, ai cũng không quen nhìn kiểu cưỡng ép người khác như vậy.
Bình Luận (0)
Comment