Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1047

Nhưng sao Tạ Đồ là đối thủ của anh ta được? Mặc dù đỉnh phong võ tông và đại thành võ tông chênh lệch nhau chỉ một cấp nhưng lại là một khoảng trời cách tốt nhất là khi Viên Vô Nhai còn tu luyện công pháp của tà †u, nó quá bá đạo.

Ông ta bị Viên Vô Nhai nện xuống đất làm cho cả mặt đất lún xuống thành một cái hố lớn, tuy nhiên, anh ta không giết ba người họ.

"Đừng lo, giờ tôi chưa giết các ông đâu, tôi muốn các ông phải bất lực nhìn tên học trò mà các ông vất vả bồi dưỡng sẽ bị tôi giết chết, thiên tài trẻ tuổi như thế quả là khá hiếm thấy".

"Có điều cảm giác bóp chết được thiên tài ấy đúng là sướng lắm, tiếc là các ông không trải nghiệm được. Nhưng các ông có thể thưởng thức nỗi đau đớn khi mất đi học trò".

Viên Vô Nhai điên cưồng cười, trồng anh ta như đã phát điên, hơi thở liên tục mạnh lên.

"Cái này..."

Nhận thấy trạng thái của Viên Vô Nhai, ba người đều cười khổ, không ngờ vừa rồi anh ta lại không dùng hết sức, nhưng họ đều đã nhận ra trạng thái của Viên Vô Nhai khá kỳ lạ.

Lế ra Viên Vô Nhai đã đến thời hạn thi triển tà công rồi mới đúng, nhưng bây giờ tà công chẳng những không mất đi mà còn mạnh hơn là đăng khác.

"Máu, máu... Tôi muốn máu", sự tỉnh táo trong mắt Viên Vô Nhai đã mất đi, thay vào đó là tàn khốc và điên cuồng.

Giữa lúc đó, Trần Triệu Dương đã kết thúc quá trình đột phá, việc luyện thể của anh đã đến giai đoạn cuối cùng, toàn thân ngập chìm trong máu tươi, cả người đầy. máu, tỏa ra luồng khí máu đậm đặc.

Lúc này, Trần Triệu Dương như một chiếc đèn chiếu sáng, màu đỏ trong mắt Viên Vô Nhai càng đậm hơn, anh ta thấp giọng gào lên, sau đó điên cuồng phóng tới chỗ anh như một con báo săn mồi.

Trong mắt anh ta, Trần Triệu Dương hấp dẫn như một chiếc bánh ngọt, thôi thúc anh ta phải giành lấy cho. bằng được.

Mặc dù luôn trong quá trình đột phá và rèn luyện thân xác, Trần Triệu Dương vần không đóng ngũ thức nên vẫn biết những gì đang diễn ra bên ngoài.

"Chết tiệt, còn một chút nữa”, Trần Triệu Dương hơi sốt ruột trong lòng, anh không biết cường độ cơ thể bây giờ của mình có chống lại được đòn công kích của đối phương hay không, nhưng nhìn vào thực lực của Viên Vô Nhai, có lẽ là sẽ quá sức rồi.

"Đoàng!"

Vừa lúc đó, một tiếng súng vang lên, Viên Vô Nhai đang phát cuồng xông về phía Trần Triệu Dương đột nhiên bừng tỉnh, tránh phát đạn đó đi.

"Ai?", Viên Vô Nhai sắp tức điên rồi, vừa rồi có hơi mơ màng nhưng bây giờ anh ta đã lấy lại lý trí. Phát đạn vừa rồi bắn không phải nơi nào khác, chính là vào hạ bộ của anh ta, cho dù anh ta có mạnh đến đâu thì phát súng ấy cũng đủ để tước quyền làm đàn ông của anh ta. 

"Thế nên bây giờ anh ta không quan tâm đến Trân Triệu Dương nữa mà hung tợn nhìn Tăng Kim Lai, người đang chĩa súng lục vào anh ta.

"Thưa anh, anh Trần chúng tôi không có thù oán gì với anh, vì sao anh lại ra tay với anh ấy?", đối mặt với dáng vẻ đáng sợ của Viên Vô Nhai, Tăng Kim Lai giữ bình tĩnh, chất vấn.

"Tôi không quan tâm anh ta là ai, nhưng nếu anh muốn ra mặt cho anh ta thì tôi sẽ bẻ đầu anh trước", Viên Vô Nhai nở nụ cười tà ác, đe dọa Tăng Kim Lai.

"Tôi là người bình thường, anh là võ giả, anh không được ra tay với tôi", giọng Tăng Kim Lai hơi run.

Anh ta biết mình không thể ngăn cản nổi một đầu ngón tay của đối phương, điều anh ta có thể làm chính là cố gắng giúp Trần Triệu Dương kéo dài thời gian, chỉ mong anh có thể nhanh hơn một chút, nếu không anh ta sẽ tiêu đời mất.
Bình Luận (0)
Comment