Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1081

Nghĩ đến đây, ông ấy trừng mắt nhìn về phía Giang Hải Triều một cách dữ tợn.

Giang Hải Triều làm gì còn thời gian để quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, lúc này trong lòng ông ta rất hoảng loạn, nhưng rồi sau đó ông ta cũng bình tĩnh lại.

Dù sao thì đánh cược thua thì còn có thể làm cái gì, cùng lắm thì trên người ông ta có thứ gì thì sẽ đưa cho anh, với lại trên người ông ta cũng không có thứ gì tốt.

Ôm suy nghĩ này ở trong đầu, Giang Hải Triều lập †ức bình tĩnh trở lại.

"Phụt..."

Đúng lúc mọi người đang hồi hộp chờ đợi, Bạch Vệ Hiền nằm trên giường bỗng nhiên phun ra một ngụm máu nhỏ, sau đó sắc mặt của ông ấy cũng bắt đầu trở nên hồng hào. 

Ban đầu còn hơi nghi ngờ việc ông cụ bỗng nhiên nôn ra máu, nhưng khi bọn họ nhìn thấy sắc mặt của ông cụ bắt đầu tốt hơn, lúc này bọn họ mới có thể yên tâm.

Thấy vậy, Bạch Hùng chợt nghĩ đến một câu mà Trần "Triệu Dương hỏi lúc đầu, hỏi ông ấy có tin anh hay không, cuối cùng ông ấy cũng hiểu tại sao Trần Triệu Dương lại hỏi câu này.

Anh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, hai ông cụ đều chọn cùng một ngày để chữa bệnh và cả hai đều gặp phải một chuyện xấu giống nhau.

"Ừm?"

Đúng lúc này, ông cụ đang nằm ở trên giường bệnh kêu lên một tiếng, sau đó mới từ từ mở mắt ra.

“Ông cụ vừa mới tỉnh lại, thân thể còn hơi suy yếu, mọi người hãy giải tán trước đi, để lại một người chăm sóc cho ông ấy”, Trần Triệu Dương đặt ông cụ nằm xuống rồi nói với Bạch Hùng.

“Được”, Bạch Hùng kích động mà gật đầu, chỉ cần ông cụ còn sống, đối với những dòng họ khác chính là một tin tức chấn động.

Xét cho cùng, trong cuộc quyết đấu với nhà họ Tiền, †uy rằng bọn họ chiến thắng nhưng thực lực của nhà họ Bạch cũng bị tổn hại, e rằng một số nhà khác sẽ lợi dụng cơ hội này để bỏ đá xuống giếng đối với nhà họ Bạch. 

Khi tất cả mọi người đều đến phòng khách của nhà họ Bạch, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Giang Hải Triều, dù sao thì ở trong trận đánh cược vừa nãy, ông ta cũng đã thua rồi.

Tất nhiên là Giang Hải Triều biết tại sao tất cả mọi người đều nhìn ông ta, điều này khiến mặt ông ta đỏ bừng, muốn tìm một cái khe để chui vào.

Sau bao nhiêu năm phiêu bạt khắp mọi nơi, ông ta vẫn luôn được người người kính trọng, làm gì có chuyện bị người ta sỉ nhục như vậy?

“Được rồi, ông đã thua”, Trần Triệu Dương ở phía sau cũng đi tới, nhìn Giang Hải Triều rồi thản nhiên nói.

“Đúng vậy, tôi thua, đã đánh cược thì sẵn sàng chịu thua, nói đi, cậu muốn gì ở tôi?”, Giang Hải Triều cười lạnh, cho dù thua thì làm sao, dù sao thì ông ta cũng không có bị thiệt hại gì.

“Đó là chiếc vòng trên cổ tay của ông”, Trần Triệu Dương chỉ vào chiếc vòng trên tay Giang Hải Triều và nói.

Giang Hải Triều nghe thấy vậy, trong lúc nhất thời, cả người đều sững sờ.

Bởi vì ông ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ đến chuyện Trần Triệu Dương lại muốn chuỗi vòng trên cổ tay của ông ta.

Vốn dĩ ông ta nghĩ Trần Triệu Dương sẽ yêu cầu một số thứ có giá trị gì đó, nếu chỉ là một cái vòng tay thì cho anh là được.

Nghĩ đến đây, Giang Hải Triều lập tức tháo chuỗi vòng tay đang đeo xuống rồi ném cho Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương bắt được, mà Giang Hải Triều cũng không còn mặt mũi nào để ở lại đây nữa, ông ta lập. tức vội vàng rời đi.
Bình Luận (0)
Comment