Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1099

"Mộ Dung Phong, đừng giả bộ, nếu như tôi không xác định rõ thân phận của anh thì anh cho rằng tôi sẽ dùng súng nhắm vào anh sao?", Ưng Chuẩn cười nhạo, đồng thời bước từng bước đến gần Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong vốn chẳng hề quan tâm, nhưng khi nghe Ưng Chuẩn nói, ánh mắt anh ta lập tức thay đổi, tuy giấu mặt nhưng vẫn có thể cảm giác được anh ta quả thực đang hoảng sợ.

"Tôi không phải là Mộ Dung Phong gì đó, được, cậu thích đánh cược một lần thì chúng ta cược một lần, tôi cảm thấy lấy một mạng của tôi đổi mạng của những người ở đây là đáng giá lắm", sau đó, sắc mặt Mộ Dung Phong khôi phục lại bình thường, rồi lạnh nhạt nói.

"Được rồi, vốn dĩ chúng tôi bị anh bắt giữ mà anh cũng không có ý buông tha cho chúng tôi, vậy thì, kéo anh xuống nước là tốt rồi, dù sao, đường đường là cậu cả của nhà họ Mộ Dung chôn cùng với những tên vô danh tiểu tốt này, đến lúc đó gia sản nhà họ Mộ Dung rơi vào tay người khác, kết quả này thật giống như vở kịch vậy".

Ưng Chuẩn bỗng quát to, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên cực kỳ kinh động.

"Nổ súng đi, tôi dám chắc là chỉ cần trong bọn họ có người nổ súng thì người bị bắn vỡ sọ chắc chắn là anh mà không phải ai khác", sau đó, Ưng Chuẩn chạy đến chỗ khá gần với Mộ Dung Phong nhưng không cho anh †a khoảng cách để ra tay.

Chứng kiến tình hình đã được kiểm soát, lúc này bọn Giang Tử Phong nhanh chóng chạy tới, cởi trói cho mọi người, sau đó cả đám bắt đầu giằng co với nhau.

"Tôi... Tôi sao thế này?", đúng lúc đó, cơ thể của Tuyên Hoàng bỗng choáng váng, cả người mềm nhữn ngã xuống đất.

Theo Tuyên Hoàng ngã xuống đất, mọi người giống như domino từng người ngã xuống, ban đầu là một vài nhân viên bảo vệ bình thường ngã xuống đất, sau đó là vài người yếu ớt, mà người duy nhất còn đứng chính là Nam Cung Yến. 

Công pháp Nam Cung Yến tu luyện vô cùng lạ thường, hơn nữa thể chất của cô đặc biệt nên không hề bị ảnh hưởng gì.

Mộ Dung Phong ngơ ngác, anh ta không ngờ đến mọi chuyện lại phát triển như thế, nhưng xem ra, người bị ảnh hưởng là người của đối phương, dường như người của bọn họ không bị ảnh hưởng gì.

Cơ thể Ưng Chuẩn choáng váng, tay cầm súng không nổi làm nó rơi thẳng xuống đất, mà cậu ta cũng mềm nhũn ngã xuống đất.

"Ha ha... Nhãi ranh, không phải mày ngông cuồng lắm à? Mà giờ làm sao đó? Đứng dậy chĩa súng vào tao coi..., giờ Mộ Dung Phong đã chắc chắn rằng độc là do người một nhà hạ, nếu không thì sao người té ngã không. phải là bọn họ chứ?

"Bốp bốp..., cùng lúc đó, ở cửa lớn biệt thự vang lên một tràng vỗ tay, ngay sau đó, một bóng người bình tĩnh chậm rãi đi vào.

"Trần Triệu Dương, sao mày có thể vào im lặng không một tiếng động được chứ? Không thể nào, tao luôn xem thiết bị giám sát, mày không hề đi lên núi", Mộ Dung Phong vốn đang cảm thấy nắm chắc phần thắng trong tay, thế nhưng khi anh ta nhìn thấy Trần Triệu Dương, trong nháy mắt anh ta biết rằng chuyện có gì đó không hay rồi.

"Mộ Dung Phong, thật đáng tiếc khi lần đầu hai ta gặp nhau lại trong hoàn cảnh như vậy", Trần Triệu Dương chậm rãi bước tới, mà trên đường anh đi, những người làm nhà họ Mộ Dung vốn đang đứng thẳng nhưng theo từng bước chân Trần Triệu Dương đi qua, tất cả bọn họ đều ngã xuống như cắt lúa.

Người duy nhất còn đứng vững chỉ còn lại Mộ Dung Phong và lão già đứng sau anh ta.

"Cậu chủ, rút lui trước thôi", lão già kia cảm nhận được khí tức trên người Trần Triệu Dương, sắc mặt ông †a lập tức thay đổi, nhỏ giọng nói với Mộ Dung Phong.

"Ông giết hắn cho tôi, hôm nay tôi nhất định phải giết hắn", Mộ Dung Phong giờ sắp phát điên rồi, anh ta không ngờ mọi chuyện lại thay đổi như vậy, biết trước thì anh ta đã giết Nam Cung Yến trước rồi, bây giờ người không giết được mà còn đặt bản thân vào tình thế nguy. hiểm.

"Cậu chủ, không được, tên Trần Triệu Dương này quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ của cậu ta", mặt lão già tái mét, khuyên nhủ Mộ Dung Phong.
Bình Luận (0)
Comment