Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1140

"Một trăm triệu, thẻ hội viên Chí Tôn, hơn nữa còn chỉ là phí hội viên một năm”.

"Thật sự không biết thẻ hội viên Chí Tôn một trăm triệu có thể hưởng thụ đãi ngộ gì đây?”

Hồ Biện chép miệng, sau đó tỏ vẻ mơ ước.

"Tôi đi lên cấp một chút, anh ở chỗ này chờ”, Trần Triệu Dương không để ý đến Hồ Biện đang suy nghĩ lung tung, mà đi thẳng đến chỗ nhân viên công tác.

"Chào anh, anh muốn lên cấp thẻ hội viên sao? Vâng, mời đi theo tôi”, một chị gái xinh đẹp nghe Trần Triệu Dương muốn lên cấp hội viên, hai mắt lập tức tỏa sáng, lại có thể lấy được một phí trích phần trăm không tệ.

Đi theo chị gái xinh đẹp này vào phòng khách VIP, trên đường đi, chị gái này giới thiệu cho Trần Triệu Dương những điều liên quan tới việc thành lập thẻ viên ở đây.

Hội viên Sơ Cấp là năm trăm ngàn một năm, Bạch Ngân là hai triệu, Hoàng Kim mười triệu, Kim Cương năm mươi triệu, hội viên Chí Tôn là một trăm triệu.

Nghe xong nhân viên này giới thiệu, Trần Triệu Dương cũng không nhịn được líu lưỡi, thứ này cũng quá kiếm lời luôn.

Đơn giản là còn kiếm lời hơn cả đi cướp ngân hàng,chắc chắn ông chủ thành lập câu lạc bộ này là một người rất giỏi, chỉ là điều khiến Trần Triệu Dương nghỉ ngờ là ông chủ này lợi hại như vậy, thế mà còn hợp tác với người của Vu Thần Giáo, đây không phải tự tìm đường chết sao?

"Thưa anh, câu lạc bộ Đế Tôn chúng tôi chỉ có hội viên Chí Tôn là có thể sử dụng được ở khắp nơi trên cả nước, còn lại sẽ không thể sử dụng được”, trên mặt cô gái dẫn Trần Triệu Dương lộ ra một nụ cười ngọt ngào, sau đó nói một câu theo công thức như vậy.

"Tôi nói này em gái, cô đừng lằng nhäằng nữa, đồ đần nào lại làm hội viên Chí Tôn chứ? Hơn nữa, một tên nghèo nàn như anh ta, sao có thể làm được? Cô nhìn bộ quần áo hàng vỉa hè của anh ta đi, vào bằng cách nào cũng là một vấn đề đấy”, ngay lúc Trần Triệu Dương đang chuẩn bị nói chuyện, lại có thêm một người đàn ông nữa đi từ bên ngoài vào, khinh bỉ nói.

"Là cái quần nào không kéo chặt, để anh thò ra ngoài vậy?”, Trân Triệu Dương nhìn sang, sau đó nói thẳng một câu hung ác.

Chỉ là, anh đã đánh giá cao trí thông minh của đối phương, nửa ngày rồi tên này mới phản ứng được.

"Khốn nạn, anh đang mắng tôi sao? Tôi thấy anh to gan lắm đấy, anh có biết tôi là ai không? Có tin tôi để cho anh khỏi sống trong thành phố Nam Hải không hả?”, sau khi tên kia kịp phản ứng, lập tức giận dữ mắng.

"Anh là ai vậy? Ngại quá, tôi thật sự không biết, anh cứ thử làm đi, nhìn xem có thể để cho tôi không sống nổi ở thành phố Nam Hải nữa không”, Trần Triệu Dương   cười lạnh một tiếng, bây giờ anh đã thay đổi kế hoạch, vốn còn muốn tiêu một ít tiền để xem thử, vừa rồi mới nhìn xuyên tường, đúng lúc phát hiện tên này lại là một hội viên Chí Tôn, trong lòng Trần Triệu Dương bỗng nhiên có kế hoạch.

"Tên kia, muốn chơi với tôi đúng không? Rất tốt, ở câu lạc bộ Đế Tôn này, anh là người đầu tiên dám chống đối tôi như thế”, người đàn ông kia nở một nụ cười khinh bỉ, sau đó nhìn Trần Triệu Dương nói.

"Muốn ra tay thì cứ ra tay đi, đừng ở đó mà lảm nhảm nữa, anh không chê phiền, tôi lại thấy ầm 7, Trần Triệu Dương vươn tay ra ngoáy lỗ tai mình, sau đó tỏ vẻ ghét bỏ nói.

"Được, anh được lắm”, người đàn ông kia cười một tiếng âm hiểm, nếu như hôm nay không cho tên này một trận, chỉ sợ anh ta sẽ không thể ngẩng được đầu trong câu lạc bộ Đế Tôn này nữa.

"Tôi là hội viên Chí Tôn của câu lạc bộ mấy người, đuổi anh ta ra ngoài cho tôi, đồng thời tước đoạt tư cách vào trong câu lạc bộ Đế Tôn lần nữa của anh ta”, lúc này người đàn ông nhìn về phía nhân viên làm việc ở đây, trực tiếp mở miệng ra lệnh.
Bình Luận (0)
Comment